Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em

Chương 14: Q.4 - Chương 14: Chương 12




Sáng sớm hôm sau, Chu Tô dọn dẹp đồ đạc rời khỏi nhà. Thật ra thì cũng không thể nói là thu dọn đồ đạc bởi vì cô chỉ mang vài bộ quần áo cùng với vật phẩm cần thiết đi mà thôi, may mà văn phòng của tòa soạn còn có chỗ để ngủ.

Phòng ngủ cạnh phòng làm việc của Chu Tô ở tòa soạn hơi nhỏ nhưng chỗ đặt một chiếc giường và bàn để đồ linh tinh thì vẫn có nên cô chỉ dọn dẹp đơn giản một chút là có thể nghỉ ngơi, nhìn căn phòng được lấp đầy bởi đồ dùng của mình, cảm thấy bình tĩnh không ít.

Cầm điện thoại lên, Chu Tô bấm số điện thoại Chung Ly. Thật lâu anh mới bốc máy, cô biết anh đang chần chừ không muốn nhận điện thoại của mình.

"Chung Ly, em đã dọn ra ngoài rồi."

"À" bên kia đầu dây hình như có chút kinh ngạc, nói tiếp: "Thật ra thì, em không cần thiết phải làm như vậy. Căn nhà kia anh dự định để lại cho em, mấy thứ phòng ốc vật chất đó không có gì quan trọng."

"Không cần đâu, em vốn là người thích đi đây đi đó, dùng căn nhà lớn như vậy cũng không có ích gì." Chu Tô dừng một chút: "Lúc nào rảnh thì chúng ta cùng đi làm thủ tục ly hôn…Thôi…Có lẽ ngày mai đi."

"Ngày mai…" Chung Ly lặp lại hai chữ đấy, giọng điệu có chút cô đơn: "Ngày mai anh bận rồi. Em quyết định nhanh chóng như vậy sao?"

"Cứ như vậy đi, quyết định ngày mai…" Chu Tô trực tiếp bỏ qua vấn đề của Chung Ly.

"Thời gian tới anh rất bận, bằng không . . ."

"Chung Ly, làm thủ tục ly hôn chỉ cần hai tiếng đồng hồ. Anh cứ chần chừ như vậy cũng không hay ho gì, cứ như vậy là ngày mai giải quyết xong xuôi luôn đi. Thời gian anh quyết định."

"Không phải em quyết định luôn cho nhanh sao?"

"Vậy thì hai giờ gặp mặt ở cục dân chính nhé."

"Về phía ba mẹ…" Chung Ly nói một câu trúng tim đen của Chu Tô.

Chu Tô biết, đây là vấn đề lớn.

"Chu Tô, thật ra thì chúng ta trước tiên có thể đem chuyện này xem xét lại một chút, chúng ta cứ ly thân một thời gian sau đó sẽ quyết định."

"Phía mẹ em anh không cần lo lắng, về phần ba mẹ anh, anh suy nghĩ cách giải thích nhé." Chu Tô dứt khoát nói: "Ngày mai gặp nhé.” Nói xong, cúp điện thoại.

Lưu Yến Linh nghe Chu Tô nói cô sẽ ly hôn liền trợn tròn mắt hỏi: "Chu Tô, không phải cậu phát sốt đấy chứ? Miếng thịt ngon lành như Chung Ly, cứ như vậy mà vứt đi không thương tiếc?"

"Tớ đã quyết định rồi, anh ấy cũng đồng ý."

"Tớ không tin, Chung Ly thương yêu cậu đến nỗi chỉ hận không thể đặt cậu vào tủ kính bảo vệ mà có thể đồng ý ly hôn sao?"

"Đồng ý rồi, bởi vì tớ có thai nhưng tớ không nói gì mà đi phá nó, anh ấy tức quá nên bảo chúng tớ ly hôn đi." Chu Tô hơi cúi đầu nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh.

"Cái gì?" Lưu Yến Linh từ trên ghế nhảy dựng dậy: "Chu Tô, tại sao cậu có thể làm ra hành động mất hết tính người như vậy?"

"Dù sao chuyện đến nước này cũng không còn cách nào quay đầu lại, mà tớ cũng không muốn quay lại nữa."

Lưu Yến Linh trừng mắt nhìn Chu Tô nửa ngày, sau đó cười khổ nói: "Cậu nhìn đi, đây là số mệnh, tớ liều mạng cố níu giữ một người đàn ông không yêu thương mình nhưng không thành công, cậu lại hận không thể nhanh chóng rũ bỏ người đàn ông yêu thương mình hết mực."

Chu Tô cúi đầu, xếp quần áo nói: "Chỉ trách duyên phận quá mỏng."

"Cậu có nỗi khổ tâm phải không? Chu Tô, tớ không tin cậu lại độc ác như vậy."

Chu Tô lắc đầu, không nói gì.

Lưu Yến Linh nóng nảy kéo lấy chiếc áo Chu Tô đang xếp, ném phịch lên giường: "Chu Tô, cậu cái gì cũng tốt, chỉ có cái tính ngang bướng, chuyện gì cũng giữ trong lòng không chịu nói với ai. Khi còn bé, lúc ba mẹ cậu ly hôn, Chu Nhuế khóc sướt mướt suốt cả tuần lễ. Nhưng cậu ngay cả một phản ứng nhỏ cũng không có, người ta nhìn vào ai cũng bảo là cậu lãnh khốc vô tình nhưng tớ biết, cậu không phải như vậy, cậu chỉ giống như con nhím cố xù lông lên để cố tỏ vẻ mình mạnh mẽ kiên cường thôi."

Chu Tô sững sờ nhìn chiếc áo bị Lưu Yến Linh ném lên giường, không nói gì.

Nhìn bộ dạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn của Chu Tô, Lưu Yến Linh thật sự không đành lòng chất vấn nhiều nữa, dịu giọng nói: "Thật ra thì không phải tớ có ý mắng mỏ gì cậu đâu, tớ là đang đau lòng cho cậu đấy chứ, cậu buông tay Chung Ly, người phụ nữ khác nhất định sẽ nhảy vào ngay lập tức. Nói vậy thôi, tớ cũng không nhiều lời nữa."

Trước khi ra đi, Chu Tô suy nghĩ nhất định phải an bài thật tốt cho Nhuế Nhuế và mẹ. Đặc biệt là Chu Nhuế, mặc kệ có muốn hay không, chu tô cũng phải nói chuyện nghiêm túc với con bé một hôm. Vào những lúc như thế này cô mới hiểu được nỗi lòng của mẹ, bình thường luôn nghĩ bụng bà nói nhiều quá, nghe đau cả đầu nhưng đó chỉ là kết quả của sự quan tâm cùng lo lắng cho những người mình thương yêu mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.