Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em

Chương 5: Q.3 - Chương 5




Một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt vô tư không hề lo lắng của Chu Nhuế ở sở cảnh sát, Chu Tô thật sự hận không thể đem đầu của nha đầu kia vặn xuống.

Chu Tô kiềm chế lửa giận, cau mày quan sát Chu Nhuế từ trên xuống dưới chờ đợi cô giải thích.

Chu Nhuế nhìn thấy khuôn mặt đen thùi lùi chỉ chực nổi bão của chị mình, lập tức quay đầu nhìn về phía khác, gương mặt chột dạ.

"Thế nào, bây giờ mới biết xấu hổ sao? Tôi không biết là do cô ngốc hay là do không khí trong sở cảnh sát này quá tốt nên cô năm lần bảy lượt xuất hiện ở đây vậy?” Chu Tô bắt chéo tay để ở trước ngực, giễu cợt.

Chu Nhuế chu miệng, thật lâu sau mới thở dài một hơi, cầm lấy đôi tay Chu Tô đang bắt chéo trước ngực, làm nũng: "Chị yêu! Em sai rồi. Chị giúp em đúng lần này nữa thôi nhé!"

Chu Tô cắn chặt răng, giận đến nỗi tay run rẩy không ngừng, con bé Chu Nhuế này đến giờ vẫn thích gây chuyện như vậy thì cô làm thế nào mới yên tâm được đây? Nếu như đến lúc cô buộc phải rời khỏi cõi đời này, thời điểm Chu Nhuế lại lần nữa gây họa ai sẽ tới bảo vệ nó đây, ai sẽ là người nói cho nó biết nên làm cái gì không nên làm cái gì, ai có thể chăm sóc người mẹ đã lớn tuổi của mình? Sẽ là cô em gái dăm hôm ba bữa lại gây chuyện, mỗi ngày chỉ biết chơi bời chỗ này chỗ kia này sao?

Căn bệnh quái ác này tới quá đột ngột, cô hiện tại mới phát hiện còn có nhiều chuyện cô chưa kịp làm như vậy, thậm chí còn không kịp chuẩn bị nữa.

Trong lúc Chu Tô suy nghĩ miên man, một người con trai trẻ mang khuôn mặt lạnh lùng nhưng rất ưa nhìn tuổi từ phòng thẩm vấn bước ra, quét mắt qua đám người một vòng, ánh mắt dừng lại ở chỗ Chu Tô và Chu Nhuế. Trầm tư một lúc, người con trai đó chậm rãi đi về phía chị em cô, Chu Nhuế chợt hưng phấn, vẫy tay nhiệt tình: "Diêu Mộc, Diêu Mộc, chúng em ở đây." Chu Tô không khỏi dò xét cẩn thận người con trai được em gái mình gọi là Diêu Mộc này, xem cậu ta không giống phường lưu manh, thế nào lại để Chu Nhuế bị bắt cóc đến đồn công an.

Diêu Mộc đến gần hai người, không thèm để ý tới Chu Nhuế mà chỉ nhìn thẳng vào Chu Tô nói: "Nghe nói chị là chị gái của Chu Nhuế?" Âm thanh mềm mại nhưng hữu lực, rất êm tai.

Chu Tô vô cùng nghi hoặc, gật đầu.

"Như vậy tôi muốn nói chuyện riêng mấy câu, chị xem có được hay không?" Diêu Mộc phớt lờ Chu Nhuế một cách triệt để nhưng lại rất lễ phép hỏi Chu Tô.

"Được, Chu Nhuế! Cô mau ra xe chờ chị." Chu Tô ra lệnh cho em gái mình.

"Diêu Mộc, có cái gì không thể cho em nghe cùng? Không phải anh vừa ý chị em đấy chứ nhưng chị ấy là phụ nữ đã có chồng nha." Chu Nhuế cười cười.

"Còn cảm thấy chưa đủ mất mặt sao? Tôi nói cô ra xe chờ tôi, không nghe thấy sao?" Chu Tô không nhịn được nữa mà phát hỏa, nghĩ thầm cô em gái này rốt cục là giống ai, nhà mình tại sao lại có thể sinh ra một đứa con gái như nó cơ chứ?

"Kỳ thực, yêu cầu nói chuyện riêng ngay lần gặp mặt đầu tiên quả có chút đường đột." Diêu Mộc lúng túng nói: "Chuyện hôm nay tôi thành thực xin lỗi, tất cả lỗi lầm là do tôi gây ra. Nhưng… Chị có thể giúp tôi thuyết phục lệnh muội làm sao sau này tôi và cô ấy đường ai nấy đi hay không?"

Lệnh muội? Xa lạ tới trình độ nào mới dùng từ này? Mặt khác, cậu ta nói vậy chẳng lẽ là có ý nói chính vì Chu Nhuế nên cậu ta mới phải đến cục cảnh sát, cậu ta quả thật rất ghét Chu Nhuế nhà mình sao? Thân là chị gái Chu Nhuế cô cũng cảm thấy mất hết cả mặt mũi.

Chu Tô khẽ nghiêng đầu, nhìn cậu ta cười lạnh nói: "Diêu tiên sinh đúng không? Hình như cậu có nói qua là vì cậu nên em gái tôi mới phải vào đồn cảnh sát, vậy thái độ của cậu bây giờ là có ý gì đây?"

"Không phải, xin nghe tôi nói xong đã." Diêu Mộc hiển nhiên có chút sốt ruột, bởi vì câu chất vấn của Chu Tô mà khuôn mặt hơi đỏ lên xấu hổ, dùng vẻ mặt khẩn trương, cuống quít giải thích: "Chuyện ngày hôm nay phát sinh là do chủ nợ của tôi tới nhà đòi nợ, nhưng vừa đúng lúc tôi đi ra ngoài. Lệnh muội, ý tôi nói là Chu Nhuế lúc ấy lại đang ở nhà tôi, chủ nợ và Chu Nhuế xảy ra tranh chấp hình như còn có vẻ là đánh nhau nên hàng xóm đã báo cảnh sát. Chuyện xảy ra trong nhà tôi nên tôi mới nói là nguyên nhân là do tôi nhưng điều quan trọng tôi muốn nói là không hiểu từ đâu Chu Nhuế lại có thể có chìa khóa nhà của tôi, thừa lúc tôi vắng nhà mà trộm đến nhà tôi dọn dẹp cùng nấu ăn. Đối với chuyện này tôi thật sự rất phiền não. Có lẽ nói ra những lời này rất không nên nhưng tôi thực sự rất không thích chuyện em gái chị quấy rầy cuộc sống riêng tư của tôi, Chu tiểu thư, chị có hiểu ý của tôi không?"

Vẻ mặt của cậu ta rất chân thành không giống như đang gạt người. Nói như vậy là Chu Nhuế đơn phương tình nguyện vì người ta làm việc nhà nhưng cậu ta hoàn toàn không thích con bé làm như vậy?

Chu Tô không dám dễ dàng kết luận hỏi: "Diêu tiên sinh không ngại nói thẳng, ý cậu nói là em gái tôi đơn phương theo đuổi cậu nhưng cậu hoàn toàn không có ý gì với nó, là thế phải không?"

Diêu Mộc nhìn chăm chú vào Chu Tô một lúc lâu giống như đang cân nhắc nên đáp lời Chu Tô như thế nào, một lúc sau mới mở miệng: "Trên cơ bản là tôi có ý này, Chu Nhuế là một cô gái tốt, nhưng chúng tôi căn bản không phải cùng một loại người làm sao có thể ở chung một chỗ, nhờ chị chuyển lời xin lỗi của tôi đến cô ấy."

Thì ra là thực sự là như vậy, Chu Tô nghiêng đầu cười khẽ. Nói chuyện cả nửa ngày mới biết hóa ra không phải người con trai này vong ân phụ nghĩa, là Chu Nhuế gây phiền toái cho người ta. Thật là …Thật là…Chu Tô khẽ chửi thầm, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Diêu Mộc thấy Chu Tô im lặng rất lâu cũng biết là trong lòng cô đang khó chịu, không tiện nói thêm gì, chào hỏi qua loa sau đó rời đi.

Chu Tô trở lại xe, đặt tay lên vô lăng âm thầm cười lạnh, cũng không nói lời nào, Chu Nhuế sợ hãi đưa tay kéo kéo cô, dè dặt hỏi: "Chị! Sao vậy? Diêu Mộc đã nói gì với chị?"

Chu Tô hất tay Chu Nhuế ra, quay quay cổ tay nói: "Chu Nhuế, cô không thể yêu đương nghiêm chỉnh một lần sao?"

"Tại sao không? Chị! Trông bộ dạng của em bây giờ giống như đang chơi đùa sao?" Chu Nhuế thản nhiên đáp, thậm chí có chút không giải thích được tại sao chị gái lại nói như vậy.

"Cô không nhìn ra cái cậu Diêu Mộc đó căn bản không thèm để ý đến cô sao? Đã như vậy cô còn mặt dày lấy đâu ra chìa khóa nhà người ta, thừa dịp chủ không ở nhà để đến. Đó là hành vi phạm pháp biết không? Đó là tự xông vào nhà dân, cô biết không?"

"Ôi giời." Chu Nhuế lần nữa tựa hẳn người lên ghế, hít một hơi sâu nói: "Em còn phải cố gắng hơn nữa. Bây giờ anh ấy còn chưa xem trọng em nhưng em có lòng tin chắc chắn sẽ có được trái tim anh ấy, chị cứ chờ xem."

"Cái gì?"

"Cái gì mà cái gì, ngay lúc này em xin quả quyết với chị, anh ấy- Diêu Mộc sẽ là người chồng trong tương lai của em. Cho nên em phải cố gắng đuổi theo a!" Chu Nhuế dùng vẻ mặt thản nhiên nói.

"Chu Nhuế, không phải khi kết giao với mấy người bạn trai trước em đều nói gì mà chồng tương lai sao? Em cũng đã lớn như vậy, ngay cả mình cũng chăm sóc không được, tương lai mẹ làm sao có thể dựa vào em?"

"Em rất biết cách tự chăm sóc bản thân a. Về phần mẹ, nếu em có lơ là thì chẳng phải còn chị sao?" Chu Nhuế vô tâm vô phế nói, nói xong liền bắt đầu loay hoay bấm điện thoại di động, trong miệng còn lẩm bẩm: "Cái tên Diêu Mộc này thế nhưng cũng không chờ mình cùng về."

Chu Tô chau mày nhìn chu Nhuế một lúc lâu, muốn gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói. Từ trước đến nay, Chu Tô chưa bao giờ có cảm giác mình gánh trên vai nhiều trách nhiệm như vậy, cô em gái còn chưa hiểu chuyện cùng người mẹ dần già đi theo năm tháng đều phải dựa vào cô, nhưng đến tột cùng cô còn có thể có bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tinh lực để lo lắng hết được cho hai người.

"Chị! Em nói chuyện này chị đừng tức giận nhé." Chu Nhuế chợt nói một câu mang ý thăm dò như vậy.

Chu Tô cười bất đắc dĩ cười: "Được, em làm chừng ấy chuyện mà chị còn chưa tức giận, còn có cái gì có thể làm cho chị tức giận hơn hay sao?"

"Chính là cha a." Chu Nhuế quan sát sắc mặt Chu Tô, cô biết mấy năm nay, trong lòng chị gái vẫn oán giận chuyện năm đó cha ruồng bỏ mẹ con cô, cho dù ai nói gì đều không nghe, nhưng dù sao cũng là cha ruột của mình. Khăng khăng cố chấp oán hận như vậy nói thế nào cũng không được, Chu Nhuế nói tiếp: "Gần đây, thân thể của cha không tốt lắm, nhiều năm qua chị vẫn không thèm liếc mắt nhìn cha nhưng ông ấy vẫn luôn nhắc đi nhắc lại muốn gặp chị."

Chu Tô im lặng nghe Chu Nhuế nói chuyện, chưa nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.

Chu Nhuế cảm thấy có hy vọng lập tức rèn sắt khi còn nóng: "Chị! Em cảm thấy chị đối xử với cha như vậy là không công bằng với ông, mặc kệ cha và mẹ như thế nào đó là chuyện của người lớn, chúng ta phận làm con cái ai lại đi hắt hủi chính thân sinh ra mình. Coi như em xin chị, đi gặp mặt cha một lần. Ông đã lớn tuổi như vậy mà vẫn canh cánh chuyện con gái lớn không chịu gặp mình thật khiến cho người ta khổ sở, chị, đồng ý đi, chị!"

"Được rồi, em cũng đã biết hiếu kính cha mẹ rồi a, nếu em suy nghĩ cho mẹ được như cho ông ấy thì chị đã đỡ lo bao nhiêu rồi. Quản tốt mình rồi lại đi thuyết giáo người khác."

"Chị! Em biết rõ bản thân không tốt. Nhưng chị đi gặp ba có được hay không, a, đi đi."

"Chị đã nói rồi, trước tiên em lo cái thân em đi đã, những chuyện khác không cần em nhiều chuyện, chị biết rõ nên làm cái gì." Chu Tô nói xong liền nổ máy, Chu Nhuế nhìn chị mình có vẻ không muốn nói thêm về chuyện này liền bĩu môi, cũng không nói gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.