Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em

Chương 8: Q.3 - Chương 8




Ngày hôm sau, khi Phương Đại Đồng nghe Chu Tô nói về việc xin một tờ xét nghiệm giả liền đặc biệt khinh bỉ nhìn cô nửa ngày nói: "Chu Tô! Ngay cả cái chủ ý thô bỉ như vậy mà em cũng có thể nghĩ ra, thế gian này chỉ có một mình em thôi đấy."

"Phương Đại Đồng!" Chu Tô ngồi lơ đãng nhìn theo cô y tá xinh đẹp mặc áo blue trắng đi tới đi lui, sau khi nghe Phương Đại Đồng nói vậy mới nhìn về phía anh với vẻ mặt lấy lòng: "Chúng ta nói thế nào cũng là đồng chí cùng nhau trải qua sống chết, anh hãy giúp tôi một chút đi mà.”

Phương Đại Đồng bình tĩnh buông lọ thuốc trong tay xuống, liếc cô: "Em lại đem chuyện cũ ra để ép anh làm những việc trái với lương tâm đúng không? Chu Tô a, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc đó mà còn tỉnh táo thì nhất định anh sẽ không để em cứu anh làm cái gì, bây giờ phải chịu cái tội sống này!"

Mới nói xong câu này đã thấy cô nàng y tá xinh đẹp kia bước vào với vẻ mặt thẹn thùng, đem một cái hóa đơn lên nhu hòa nói: "Bá sỹ Phương, đơn thuốc này thuộc hàng VIP, tôi không tự mình đi lấy được."

"Ừ, cứ để đấy cho tôi." Phương Đại Đồng thuận miệng đáp một tiếng, nhưng cũng không giơ tay nhận lấy, tiếp tục giáo huấn Chu Tô: "Em đúng là được lắm, làm như nắm được thượng phương bảo kiếm, nghĩ muốn sai bảo anh gì cũng được phải không?"

Cô y tá đỏ mặt đứng tại chỗ, không có ý rời đi. Phương Đại Đồng nhìn thấy, nghiêng đầu hỏi: "Còn có chuyện sao?"

"Cũng không có… Chỉ là…" Cô gái kia mân mân khóe miệng.

"Chỉ là cái gì?" Khuôn mặt anh tuấn của Phương Đại Đồng lúc này tràn ngập sự khó chịu hỏi.

Cô y tá hít sâu một hơi, giống như lấy đủ dũng khí nói: "Tôi đại biểu cho toàn bộ những nữ bác sỹ, y tá còn độc thân trong bệnh viện này hỏi anh một câu, anh kết hôn hoặc là đã có bạn gái chưa?"

Chu Tô vừa nghe xong câu hỏi liền bật cười, hứng thú nhìn chằm chằm Phương Đại Đồng nhưng lại đẩy đẩy cô y tá nói: "Tôi có thể nói cho cô biết, anh ấy đang độc thân. Hoàn toàn độc thân."

Y tá suy tư một lúc lại nói: "Bác sỹ Phương, vậy tiêu chuẩn chọn vợ của anh là gì?"

Tròng mắt Phương Đại Đồng đã muốn rớt ra hỏi lại: "Cái... cái gì?"

"Chính là anh thích kiểu phụ nữ như thế nào? Nói rõ hơn là lúc tìm người để kết hôn, tiêu chuẩn của anh là gì?" Cô y tá xinh đẹp hỏi với bộ mặt rất ngây thơ.

Chu Tô đã cố nhịn nhưng vẫn không thể ngăn nổi nụ cười, không nói tiếng nào, bộ dạng xem kịch hay.

Phương Đại Đồng cuối cùng cũng đã lấy lại phản ứng, cười khẽ: "Như vậy a, cô nghe kỹ nhé, phàm là những người phụ nữ độc thân trong vòng 16 đến 61 tuổi, không quan trọng tướng mạo gia thế học thức đều có thể ghi danh. Điện thoại liên lạc *********." Phương Đại Đồng nói xong nhanh chóng đọc ra một dãy số.

"Thật sao? Vậy chúng tôi đều có cơ hội cạnh tranh công bằng sao? Bác sỹ Phương! Tôi tên là Lâm Tú Tú, ngưỡng mộ anh đã lâu, nếu như có thể hi vọng anh suy nghĩ về trường hợp của tôi. Số điện thoại của tôi là ***********." Nói xong dùng giấy bút ghi ra một dãy số, ngượng ngùng đưa lên sau đó xoay người bỏ chạy.

Phương Đại Đồng buồn cười nhìn tờ giấy kia, vuốt vuốt sau đó ném vào thùng rác.

Chu Tô cũng đã nhịn cười đến nỗi muốn nội thương, vỗ vỗ vai Phương Đại Đồng: "Được a, anh trai à, hóa ra tất cả nữ y tá lẫn bác sỹ khoa nội khoa ngoại đều có ý tứ với anh a."

"Chu Tô, em đứng đắn một chút giùm anh, anh cho em biết, nếu em cứ trêu chọc giày vò anh như vậy thì ngay lập tức anh sẽ đi ra ngoài, nói với cô y tá đó là anh yêu em, xem cô ta có chỉnh em đến chết không?"

"Ai nha… Tôi không dám nói gì nữa. Phương Đại Đồng, anh là người đàn ông vừa đẹp trai vừa tốt bụng, anh sẽ không để bụng mà giúp tôi lần này đúng không nào?"

Phương Đại Đồng chau mày nhìn chòng chọc Chu Tô một lúc lâu, cắn răng nói: "Đúng là thanh danh nửa đời của anh luôn bị hủy hoại trên tay em." Nói xong cúi đầu liền rút ra một tờ xét nghiệm bắt đầu viết, Chu Tô ở bên cạnh nhìn thấy, hưng phấn không thôi.

"Lại nói Phương Đại Đồng, làm sao anh lại vào đây làm bác sỹ được vậy? Nghe nói bác sỹ phải có ba đầu sáu tay mới có thể bước chân vào đây đấy."Chu Tô hỏi.

Phương Đại Đồng vừa viết vừa nói: "Không có công phu thật dĩ nhiên phải có ba đầu sáu tay mới vào được nhưng mà Phương thiếu ta chính là bọn họ bỏ ra nhiều tiền mời về làm việc a."

Chu Tô còn muốn mỉa mai anh ta vài câu nhưng dạ dày đã truyền đến trận trận đau đớn, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt. Cô không khỏi lấy tay ôm bụng, lông mày cũng không tự giác vặn thành một đoàn, một tiếng cũng không thể thốt ra.

Phương Đại Đồng phát hiện Chu Tô có biểu hiện khác thường liền vòng qua chiếc bàn đi tới, khom lưng nhìn cô: "Dạ dày em lại khó chịu hả?"

Chu Tô ngẩng mặt lên, vừa muốn đáp gì đó nhưng bởi vì đột nhiên một hồi đau đớn xông tới, không tự chủ được mà ngã trên mặt đất, từng hạt mồ hôi như hạt đậu rơi xuống.

Phương Đại Đồng nhìn sắc mặt Chu Tô tái nhợt liền hiểu, vội vàng ngồi xổm xuống, đỡ bả vai của cô hỏi: "Có phải hay không bệnh tái phát, phải hay không?"

Chu Tô ôm bụng trừ lắc đầu một chữ cũng nói không ra được, Phương Đại Đồng khẽ cắn răng giáo huấn: "Chu Tô, trước mặt anh, em còn giả bộ cái gì chứ?" Đứng dậy ôm lấy cô đặt lên giường ở phòng làm việc.

"Thuốc đâu rồi? Em có mang thuốc theo không?" Phương Đại Đồng dùng tay tiến hành xoa bóp dạ dày Chu Tô nhưng anh hiểu những thứ này căn bản không có tác dụng, cái loại đó đau đớn đó người bình thường làm sao nhịn được.

Chu Tô thở hổn hển, khó khăn nâng ngón tay lên, chỉ vào túi của mình, vừa mới động đậy dạ dày lại đau thắt lên, nước mắt như có phản xạ mà rớt xuống, cả người co rút lại thành một đoàn trên giường.

Phương Đại Đồng run rẩy lục tung túi xách của Chu Tô, bởi vì hốt hoảng mà toàn bộ đồ dạc trong túi xách đều bị ném ra bàn, cuối cùng Phương Đại Đồng cũng đã tìm thấy lọ thuốc kia, đổ ra mấy viên, đỡ đầu của Chu Tô, cho thuốc vào miệng cô.

Chu Tô run rẩy nuốt xuống những viên thuốc kia, nhưng đau đớn vẫn giống như thủy triều, ào ạt kéo tới, cô mắn chặt ga giường, nằm cuộn người tại một góc giường, hàm răng run lẩy bẩy, không mở cũng không khép được, mồ hôi đã ướt đẫm mái tóc, lưu lại sự ẩm ướt trên gối.

Đang lúc này, tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Phương Đại Đồng ôm chặt Chu Tô, căn bản không để ý những thứ này. Anh chỉ cảm thấy đau lòng, trái tim giống như bị xé rách, thầm nghĩ xin hãy để loại đau đớn này cho anh gánh chịu đi, thay người con gái đáng thương này chịu.

Nhưng điện thoại di động căn bản không có dấu hiệu dừng lại, âm thanh vang dội cả gian phòng. Chu Tô nói nhỏ: "Phương Đại Đồng, giúp tôi nhận điện thoại đi."

Phương Đại Đồng hung hăng nhìn cô. Lúc này trời có sập anh cũng không có tâm tư nhận điện thoại. Thế nhưng ai có thể quản được người phụ nữ cố chấp này bèn vươn tay cầm điện thoại: "Alo, hiện tại Chu Tô đang rất bận, có việc gì lát nữa gọi lại sau." Phương Đại Đồng rất không bình tĩnh, cũng không thèm nghe đối phương nói gì nhưng người bên kia vẫn cố chấp nói gì đó.

Bực bội đem điện thoại đặt bên tai Chu Tô, bên trong truyền ra tiếng khóc của Chu Nhuế: "Chị! Chị mau tới bệnh viện trung tâm, nhanh lên một chút, ba không được nữa rồi, muốn gặp chị một lần cuối, ông nói phải gọi bằng được chị tới, nếu không có chết cũng không thể nhắm mắt. Chị mau tới đây. Huhu..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.