Xe taxi dừng lại trước khu biệt thự cao cấp ở nội thành, Mân Huyên kéo hai
túi hành lí, lướt qua từng biệt thự, dựa vào địa chỉ viết trên giấy, rất nhanh
đã đứng trước cửa một biệt thự xa hoa đứng đơn độc.
Nàng lấy ra chìa khóa, có lẽ bên trong có người ở thì sao, như bây giờ mà
trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa đi vào hình như có chút không lễ phép, nàng suy
nghĩ một chút, lập tức ấn vang chuông cửa, lẳng lặng chờ một lúc, kết quả mười
phút sau vẫn không có ai mở cửa.
Nhìn qua cánh cổng sắt cao lớn, trước biệt thự là một dải cây xanh ngắt, mặt
cỏ được cắt xén, tu bổ chỉnh tề, tất cả thực sạch sẽ, nhưng liếc mắt một cái
liền nhận ra nơi này làm cho người ta có cảm giác vô cùng yên tĩnh hoang vắng,
tựa hồ nơi này lâu rồi chưa có ai ở lại.
Mang theo nghi hoặc, nàng mở cửa đi vào, lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi có người ở
sao?”
Đáp lại nàng là một trận gió nhẹ thoảng bên tai, trên mặt cỏ có một con đường
đi thẳng vào biệt thự, nàng kéo hành lí về phía trước, con đường dưới chân quá
mức rộng lớn, vừa thấy chỉ biết là đặc biệt thiết kế dành cho ô tô đi qua.
Nhìn giờ trên di động, ba giờ kém một phút, nghĩ đến một lúc nữa Doãn Lạc Hàn
sẽ tới nơi này, thần kinh toàn thân lại căng ra, dùng chìa khóa mở cửa biệt thự,
không kịp nhìn ngắm phong cách trang trí xa hoa nơi đây, vội vàng mang hành lí
lên lầu.
Đứng ở lầu ba, nàng đánh giá qua mấy căn phòng, ước chừng tổng cộng có bốn
phòng. Từ Bang cho nàng tờ giấy kia, chỉ viết địa chỉ biệt thự và phòng của nàng
trên lầu ba, nhưng không viết rõ ràng là phòng nào.
Vậy nàng tùy ý chọn một gian đi, nàng đi tới phòng thứ hai, mở cửa ra, kết
quả cửa phòng hình như bị khóa, mở không ra, vì thế nàng đành bỏ qua, lướt qua
phòng thứ ba, cửa phòng cuối cùng chỉ khép hờ, nàng đẩy cửa mà vào.
Phòng rộng rãi mà sạch sẽ, nhìn ra được có người thường xuyên quét tước, nàng
dùng tốc độ nhanh nhất để sắp xếp hành lí, sau đó không có việc gì ngồi trên mép
giường rộng thùng thình nghỉ ngơi.
Cả buổi chiều đi tới đi lui, hơn nữa thân mình cảm mạo phát sốt, toàn thân vô
cùng khó chịu, chiếc giường dưới thân mềm mại mà rộng lớn, nàng nhẹ nhàng nằm
xuống. Cảm mạo thật là khó chịu, nằm một lúc đi, chỉ cần nằm một lúc là tốt
rồi.
Kết quả nàng không tự chủ được, thiếp đi, đến khi nàng mở mắt ra, xuyên thấu
qua cửa sổ sát đất vừa vặn thấy được cảnh hoàng hôn mê người, ánh chiều tà nhiễm
đỏ bầu trời, làm cho đám mây trắng bồng bềnh khoác thêm mấy đường viền tựa như
đóa hoa hồng tiên diễm.
Đồng hồ báo thức trên tường đã chỉ gần năm giờ, Doãn Lạc Hàn còn chưa xuất
hiện, có lẽ là nàng nghĩ nhiều, tên kia nhiều nữ nhân lắm, đại khái đã mang nàng
ném ra sau đầu đi, nàng khoái trá nghĩ, cái bụng cũng không chịu thua kém kêu
réo ầm ĩ.
Thật đói quá, vẫn là xuống lầu tìm chút gì ăn thôi. Nàng cúi đầuu, kéo lê
thân mình vẫn sốt cao không ngừng xuống giường. Đẩy cánh cửa phòng ngủ, nâng mí
mắt buồn ngủ nặng trĩu, chợt nhìn thấy một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước
mắt, nàng nháy mắt kêu sợ hãi ra tiếng.
“A!!!”