Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 74: Chương 74: Chuẩn bị bữa sáng




Nàng quay sang nhìn ấm nước sắp sôi, bất đắc dĩ đứng lên, lấy một bộ quần áo trong tủ ra thay, chạy chậm xuống lầu.

Phòng khách, hắn miễn cưỡng dựa vào sôfa, đầu gối đặt chiếc laptop siêu nhẹ, áo choàng tắm màu trắng tùy ý khoác lên người, lộ ra khuôn ngực rộng lớn cường tráng, hai má nàng bỗng dưng nổi lên hai đóa đỏ bừng, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn vẫn chăm chú nhìn chằm chằm máy tính, ngón tay thon dài lướt nhanh bàn phím. "Đi làm bữa tối". Mân Huyên nghển cổ nhìn về phòng bếp, "Không phải có dì Tần sao?"

Hắn không hờn giận vắt khởi mi, hàng mi rậm khẽ nâng lên nhìn nàng, 'Nữ nhân, không cần dài dòng, bảo em làm thì đi làm đi". Hỏi một chút cũng không được hay sao, nàng cắn cắn môi, nổi giận đùng đùng đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, thấy nhét đầy thức ăn, cuối cùng nàng lấy ra một túi thịt thái sẵn, còn thêm cà chua.

Vén tay áo lên, cầm lấy chiếc tạp dề mới tinh treo trên tường, nàng bắt đầu luôn tay luôn chân, gừng, tỏi, hành, cà chua thành sợi nhỏ, rồi đổ dầu vào đun nóng, để gừng băm nhỏ sang chảo khác, xào thịt băm, tìm rượu trong tủ đựng chai lọ đổ vào, chờ thịt gần chín thì cho tỏi băm nhỏ vào xào tiếp, lại thêm hành, cà chua, sau hết, thêm chút đường, động tác thành thục nhanh chóng, bởi vì nàng từng làm thêm trong một nhà hàng Ý, từng vụng trộm học được một ít.

Nàng tìm được một lọ tương ớt, đổ vào một ít, quấy đều mới bắc ra. Lúc này một nồi nước khác cũng sôi, nàng cho sợi mì vào, đợi một lúc, vớt bọt, cuối cùng tìm thấy một chiếc đĩa, đổ mì cùng nước sốt vào. Tốt rồi, đại công cáo thành, vừa lòng nhìn một đĩa mì Ý hương sắc câu toàn, bụng cũng kêu lên theo, nàng vỗ vỗ cái bụng không chịu thua kém, không nên gấp gáp, hầu hạ người bên ngoài kia sẽ đến lượt mày.

Nàng mở ngăn tủ lấy ra dao nĩa, tay kia thì bưng thức ăn, đi ra phòng bếp, thân ảnh cao lớn kia đã muốn ngồi vào bàn cơm, cẩn thận đem đĩa thức ăn tới trước mặt hắn, mang dao nĩa lên sau.

Ánh mắt đang nhìn chằm chằm máy tính chuyển sang đĩa mì Ý thơm nức đằng trước, hắn lạnh nhạt nhếch môi, khép máy tính lại, cầm lấy nĩa quấn vài sợi mì, nhẹ nhàng nhấm nuốt.

Nhìn thấy cổ họng hắn nuốt xuống rồi, không biết hắn sẽ đánh giá thế nào, nàng ngừng thở, đứng im bên bàn.

Khi hắn ăn đến miếng thứ hai, nàng thở dài, cởi tạp dề ra, biết hắn sẽ không nói gì, xoay người đi lên thang lầu.

"Thoạt nhìn em chẳng những có khả năng làm tình nhân, còn có năng khiếu nấu ăn, sau này bữa sáng cùng bữa tối sẽ do em chuẩn bị". Hắn nói nửa như ca ngợi, nửa như trêu chọc.

Nàng đột ngột dừng bước, đột nhiên cảm thấy hối hận, vừa rồi nàng một mặt nghĩ nhanh chóng làm xong đồ ăn, ai ngờ khéo quá hóa vụng, nếu biết thành như bây giờ, nàng phải cố ý làm rất khó ăn mới đúng.

"Không phải có dì Tần sao? Vì sao muốn tôi làm?" Nàng nhịn không được đặt câu hỏi, hắn coi mình là ai, cũng không phải người hầu của hắn.

Hắn không để ý tới câu hỏi bốc hỏa của nàng, tiếng nói thản nhiên truyền đến. "Dì cùng chú Vương có việc, , mấy ngày nay xin phép".

"Anh có tiền như vậy, tôi nghĩ anh hoàn toàn có thể hưởng dụng bữa sáng cùng bữa tối ở bên ngoài". Nàng cắn chặt môi, nằm mơ, chính mình hận thấu hắn, sao có thể có khả năng vẫn nấu cơm cho hắn ăn.

"Nữ nhân, tôi không thích lặp lại". Hắn buông dĩa, giọng nói tràn ngập không vừa lòng.

"Tôi... Tôi đã biết". Nàng thấp giọng ngập ngừng, lưng cứng ngắc, cuồng chân chạy lên lầu. Vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng ấm điện kêu, cuống quýt chạy vào, bên trong phòng tràn ngập sương khói, hơi nước theo đầu ấm thoát ra cuồn cuộn. Nàng chạy nhanh tới, rút phích điện, mở cửa sổ. Nhìn phòng ngủ một mảnh chật vật, bụng lại không ngừng kêu, nàng cười khổ, xoay người vào toilet lấy cây lau, đêm nước tràn ra lau khô.

Một lần nữa rót nước lạnh vào ấm, đợi ăn xong mì gói, đã mười giờ hơn, nàng lại thức đêm viết một luận văn, rạng sáng hai giờ mới đi ngủ.

Đương nhiên, ngày hôm sau đồng hồ báo thức vang lên, nàng theo bản năng tắt đi âm thanh quấy rầy, chờ nàng nhớ tới lời tối qua Doãn Lạc Hàn nói, vội vàng xoay người ngồi dậy, đã gần bảy giờ. Mới ngủ khoảng bốn tiếng, buồn ngủ quá, đánh ngáp rời giường, rửa mặt chải đầu xong đi xuống dưới, bận rộn trong phòng bếp. Lúc làm trứng chần nước sôi, không biết hắn thích ăn chín mấy phần, nàng tùy ý làm một phần bảy phần chín.

Nửa giờ sau, nàng đem bánh mì nướng, sữa nóng, còn trứng chần nước sôi vàng óng ánh bưng lên bàn, làm xong này đó, nàng ngẩng đầu nhìn cầu thang, không biết mình có nên gọi hắn rời giường hay không.

Dựa theo giờ làm việc bình thường khoảng chín giờ đến tính, hiện tại đã hơn tám giờ, thời gian cũng vừa đủ. Do dự một hồi, nàng vẫn không khỏi chạy lên lầu ba, nhẹ nhàng gõ cửa phòng hắn.

Vừa gõ lần thứ hai, cửa đã bị bật ra, "Chuyện gì?"

Tay nàng cứng đờ giữa không trung, thoáng chốc ngửi thấy mùi sữa tắm tươi mát, tầm mắt không chịu khống chế chuyển xuống khuôn ngực màu đồng của hắn. Hắn lườm nàng, khàn khàn gầm nhẹ, "Này, xem đủ chưa, sáng sớm em gõ cửa không phải là tới nhìn thân thể của tôi chứ?"

Tối hôm qua hắn phải xử lý một đống chuyện, thẳng đến ba giờ mới lên giường, thân là tổng tài hắn hoàn toàn có thể tự do ngủ đến lúc nào cũng được, kết quả Từ bang gọi tới nói tổng giám đốc của Dư thị hôm nay chín giờ đến công ty gặp hắn cùng đàm phán chuyện hợp tác, hắn thế này mới không thể không đứng lên.

Hiện tại hắn đang ôm cục tức đầy người vì phải dậy sớm.

Còn không phải là anh lộ ra ngoài, tôi cùng lắm là không cẩn thận ngắm mà thôi. Nàng nói thầm trong lòng, ngược lại đúng lý hợp tình nói: "Không phải anh bảo tôi chuẩn bị bữa sáng sao? Tôi đi lên là nói cho anh bữa sáng đã chuẩn bị tốt".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.