Trong phòng bệnh,
Bác sĩ Lý đã bước ra ngòa, hộ sỉ đẩy xe tới, bên trên có một chén cháo hoa
nóng hôi hổi, nhẹ nhàng đặt xuống tủ đầu giường.
Nhìn hai tay Mân Huyên không thể hoạt động, cô hộ sĩ bưng bát cháo hoa lên,
“Lăng tiểu thư, tôi đút cho cô nhé!”
“Được, cám ơn cô.” Lăng Mân Huyên nở nụ cười ngọt ngào, được hộ sĩ giúp đỡ
ngồi dậy, nói thật ra, từ ngày hôm qua tới bây giờ nàng chưa được một giọt nước
nào vào bụng cả, hiện tại lại ngửi thấy mùi thức ăn, cảm giác càng thêm đói
bụng.
Một người chống cằm ngồi trên sô pha, bần thần nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh
đẹp tái nhợt nở nụ cười ngọt ngào, vẻ mặt của cô gái này trước mặt hắn vĩnh viễn
đều chỉ là cứng ngắc không cảm xúc, thì ra cũng có thể cười sáng lạn như
vậy.
Sau khi tiễn bước Quý Dương, theo đạo lý mà nói, hắn nên lập tức rời đi mới
đúng, công ty còn có một đống công việc đang chờ hắn trở về xử lý, Từ Bang đã
gọi mấy cuộc điện thoại uyển chuyển thúc giục hắn nhanh chóng về công ty
rồi.
Nhưng hai chân hắn hình như cũng có ý thức của chính nó, chỉ khăng khăng chôn
chặt ở chỗ này, không muốn rời đi.
Mân Huyên uống từng ngụm cháo hoa cô hộ sĩ đưa tới bên môi, thần kinh căng
thẳng vì hắn cứ nhìn chằm chằm, không biết Doãn Lạc Hàn kia lại sao vậy chứ, cứ
nhìn chằm chằm vào mình làm cái gì?
Nhìn nàng húp cháo, chẳng lẽ hắn cũng đói bụng?
Đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường sắp chỉ tới số mười, đã gần giữa trưa rồi,
người này là thằng ngốc chắc? Đói bụng không biết tự mình ra ngoài tìm ăn sao
chứ! Lại nói tiếp, sao hắn lại không chịu rời đi nhỉ, vừa mới nghe được điện
thoại trên tay hắn cứ vang suốt, không cần đoán cũng biết công ty có việc.
Nàng biết chiều nay hắn định đón mình về biệt thự, nhưng cũng không đến mức
phải dùng hết mấy giờ ngồi chôn chân ở chỗ này nhìn nàng không chớp mắt thế
này.
Cô hộ sĩ giúp nàng húp xong cháo, Mân Huyên muốn nói lại thôi nhìn người ta,
nhưng cô ta chỉ lo đặt bát lên xe đẩy, xoay đó xoay người định đẩy xe ra
ngoài.
Đợi đến lúc hộ sĩ đi ra phía cửa phòng, Mân Huyên rốt cục không nhịn được
nói: “Cô hộ sĩ này, tôi muốn đi toilet một chút.”
Đối phương đã đẩy xe ra đến cửa, đang mở cửa ra thì nghe nàng nói như vậy,
“Lăng tiểu thư, cô có gấp lắm không? Tôi sẽ trở lại ngay có thể chứ?”
“Ồ, được rồi.”
Mân Huyên cúi đầu trả lời, thực ra ngay từ lúc húp cháo được một nửa nàng đã
muốn đi toilet, chẳng qua lúc ấy mở miệng thì không được hay cho lắm, nghẹn đến
bây giờ, nàng thật sự hơi khó nhịn được.
Tiếng bước chân trầm ổn đột nhiên nhích lại gần, nàng vừa ngẩng đầu lên, nhìn
thấy một thân ảnh cao lớn áp sát vào mình, kim truyền trên tay được rút ra nhẹ
nhàng, sau đó cả người được bế lên.
Doãn Lạc Hàn…. Nàng mở to đôi mắt long lanh nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dần
đỏ bừng, đúng rồi, nàng quên khuấy mất hắn.
“Anh đặt tôi xuống dưới, tôi có thể tự mình đi được.” Không muốn mắc nợ người
này, nàng đẩy hắn ra định xuống dưới, ngón tay chạm vào khuôn ngực rắn chắc dị
thường, căn bản không thể lay động hắn được chút nào.
“Không lộn xộn nữa, lát nữa đến toilet em hãy xuống.” Hắn trừng mắt nhìn
nàng, người bên trên lập tức an tĩnh lại.
Hắn bước vài bước đi vào toilet, mở cửa ra, đặt nàng lên trên.
Nàng vốn nghĩ phải đi toilet công cộng ngoài hành lang, lại không ngờ rằng
phòng này cũng có một toilet riêng, xem ra đây là một phòng bệnh xa hoa tốn kém
lắm.
Tên kia có thể cho nàng dưỡng bệnh ở một nơi tốt như thế này cơ đấy, không hề
thụ sủng nhược kinh(*), ngược lại, nàng càng thêm kinh sợ. Hắn chán ghét nàng,
nói chính xác hơn, hắn hận nàng, sao có thể đột nhiên đối xử tốt với nàng được,
thế này cũng quá cổ quái.
(*) Được sủng ái mà kinh sợ.
Một tay bị bó bột, chỉ còn một tay có thể hoạt động, nàng gian nan đi toilet,
ấn nút xả nước, hắn lập tức đẩy cửa mà vào, lại ôm lấy nàng một lần nữa, đi đến
giường bệnh.
Không gian im lặng, hắn không nói gì, hơi thở nhè nhe như gió thoảng qua hai
má non mịn, nàng ngừng thở, tim đập dường như chậm mất nửa nhịp, có một loại cảm
giác vi diệu đang lan tràn ra xung quanh.
Hắn tránh cánh tay bị bó bột của nàng, đặt nàng xuống giường, đắp chăn
lên.
Nàng nằm lại xuống giường, thấy bình nước truyền, lại cúi đầu nhìn cánh tay
trái bị bó bột, giây lát như bị dội thẳng một chậu nước lạnh, đầu sỏ làm hại
nàng thành như vậy chính là Doãn Lạc Hàn, buồn cười thật! Sao nàng còn có thể ôm
ảo tưởng với hắn?
Nàng không chút do dự xóa sạch cảm giác vi diệu kia khỏi lòng mình, nhắm mắt
lại, làm bộ như đang ngủ.
Nghe thấy tiếng hắn bước qua lại vài lần, tiếp theo điện thoại của hắn vang
lên, hắn vừa tiếp nghe vừa bước ra ngoài phòng bệnh, một lát sau, tiếng bước
chân lại thay đổi từ ngoài phòng bệnh đến trước giường.
“Tôi biết em không ngủ.” Tiếng nói trầm thấp của hắn xuất hiện kinh hoảng
hiếm thấy, “Chỉ Dao sắp lại đây.”
“Chỉ Dao?” Nàng không thể giả bộ ngủ thêm nữa, mở to mắt, “Sao cô ấy lại biết
tôi nằm viện được?”
“Quý Dương nói lúc cậu ta và thư kí Ôn đi vào, nhìn thấy Chỉ Dao ngủ trên sô
pha nhà em, sau đó bọn họ không giải thích được nguyên nhân xuất hiện ở nhà em,
đã nói Qúy Dương cứu em đang ngất xỉu trên đường.”
Tại sao có thể như vậy? Sự tình xảy ra làm nàng không chuẩn bị kịp mất.
Đầu óc nàng nhanh chóng suy nghĩ, cố gắng tiêu hóa tin tức hắn vừa tiết lộ
cho mình, một lát sau nàng mới có thể rõ ràng, tóm lại khi Chỉ Dao đến đây, nàng
nói theo lí do Quý Dương bịa ra là được, mặt khắc Chỉ Dao sẽ hỏi làm sao mà mình
bị thương, sẽ phải nói như thế nào đây.
“Lăng Mân Huyên, phải bật di động lên biết không? Buổi chiều tôi sẽ gọi điện
lại cho em.” Đôi môi mỏng của Doãn Lạc Hàn phun ra mấy câu ra lệnh, nhanh chóng
thả di động vào túi quần, khuôn mặt tuấn tú lại khôi phục vẻ lạnh lùng bình tĩnh
như trước.
Hắn đút hai tay vào túi, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Thè lưỡi về phía hắn, thật sự là một kẻ không biết thương người, không thể
nói với người bệnh như nàng khách khí một chút sao.
Haiz, Chỉ Dao sắp đến đây, không biết lần này là phúc hay họa nữa, ngày mai
phải đi tòa soạn tạp chí báo danh, nhưng bây giờ nàng thành ra thế này, làm sao
bây giờ?