Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 203: Chương 203




Chẳng lẽ, trừ bỏ hận nàng, sử dụng đủ loại thủ đoạn để tra tấn nàng, hắn đối với nàng còn có cảm tình gì khác? Nàng lắc đầu, ngực như bị một phen đại chùy đập mạnh, như thế nào lại có cảm giác đau kịch liệt đến vậy?

Nhất định là gian văn phòng này rất buồn mới có loại ảo giác này, nàng nhắm mắt hung hăng lắc đầu, lại trợn mắt khi thấy hắn đứng ở khoảng cách rất gần.

Nàng cả kinh chạy đến hướng cửa, nhưng vẫn là chậm một bước. Sắp chạm được vào tay nắm cửa thì cánh tay đã bị phía sau mạnh mẽ giật lại, nàng nhất thời bị một cỗ khí lực thật mạnh kéo đến cạnh vách tường.

Thân hình cao lớn lập tức đè ép đi lên, nàng đổ hấp khẩu khí “Anh muốn làm gì? Đồ ma quỷ, mau thả tôi ra. Anh không phải nói anh đối với tôi không có hứng thú sao? Tiền tôi đã đưa cho anh, anh còn muốn thế nào?”

Hắn mị mâu tới gần mặt nàng, phiếm lãnh liệt hơi thở “Tôi đương nhiên đối với cô không có hứng thú. Bất quá tôi muốn cô nói cho tôi biết, tờ chi phiếu này là vì làm sao mà lại có? Không cần dùng những lý do hoang đường để qua loa tắc trách tôi”

Mơ hồ, con ngươi đen của nàng hiện lên một tia âm u. Chết tiệt! Trăm ngàn lần miệng nàng đừng nói ra cái tên kia, nếu không hắn cũng không thể khống chế được chính mình, đối với nàng không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Hơi thở của hắn khuếch tán trên mặt nàng như một loại hàn băng lãnh khí, đối mặt hắn gắt gao ép hỏi, nàng cực lực tránh ra khỏi khoảng cách ám muội này.

Xem ra hôm nay nếu không trả lời, hắn khẳng định không buông tha chính mình. Vậy có thể nói cho hắn tình hình thực tế sao? Nói đây là chi phiếu phụ thân của hắn cấp cho nàng lễ gặp mặt? Không được, không thể nói, trực giác mách bảo nàng tuyệt đối không thể nói chuyện này.

Vậy nói Kim Chính Vũ sao? Đó là một cái tên làm nàng lo lắng. Nàng cực lực không nghĩ sẽ nhắc đến. Trải qua nhiều lần, kinh nghiệm nói cho nàng, chỉ cần nhắc tới Kim Chính Vũ, Doãn Lạc Hàn sẽ trở nên thô bạo không thôi.

Như vậy, vẫn là nói Quý Dương? Dù sao hắn từng giúp đỡ chính mình. Không, từ lần hắn giúp nàng thoát khỏi Doãn Lạc Hàn, nàng chưa thấy qua hắn. Nếu nàng hiện tại nói là Quý Dương mà hắn lập tức gọi điện thoại hỏi Quý Dương, sự tình khẳng định sẽ bại lộ.

Sau khi cân nhắc tự hỏi một phen, nàng nhẹ nhàng mấp máy môi, phát ra thanh âm mỏng manh thong thả “Là Kim………..”

“Không cần nói nữa.” Hắn đột nhiên nổi giận cắt lời nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn chợt nảy sinh ác độc cướp lấy trụ của nàng thần, dã man cắn đôi môi non mịn, bắt buộc nàng đau đớn mà phải mở ra hàm răng.

Lưỡi nàng liều mạng trốn đi ngăn cản hắn xâm nhập, hai tay dùng sức để ở trước ngực muốn đẩy hắn ra, nhưng là thân thể của hắn vẫn như cũ không nhúc nhích nửa phân.

Không cần nói, hắn không muốn nghe được cái tên kia từ miệng nàng, hắn cuồng bạo đầu lưỡi đoạt nàng thần gian ngọt ngào, bá đạo đôi môi không chút khách khí đè ép, tàn sát bừa bãi cắn nuốt của nàng hết thảy, hắn như trừng phạt nàng, lại tựa hồ mang theo cảm xúc sâu lắng.

Nàng không thể đoán được hắn, cũng không muốn tìm hiểu hành vi cổ quái hiện tại của hắn, nàng không hiểu cảm thấy bối rối, thầm nghĩ muốn trốn, vì thế quyết tâm dùng sức cắn xuống, nhất thời một hương vị tinh ngọt lan tràn ở khoang miệng cả hai người.

Hắn đột nhiên dừng một chút. Nàng nắm lấy cơ hội, đem hết toàn lực đẩy hắn ra. Nàng ôm đôi môi, nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.

Một đường thẳng đến đại hạ ngoại, trên mặt còn di lưu vết máu, nàng hung hăng lấy giấy lau đi, nhưng là thần gian lại tổng cảm giác được hương vị của hắn.

Nàng lại rút giấy, không để ý hình tượng, vươn đầu lưỡi dùng sức lau đi, cố gắng đưa hương vị hắn đi khỏi.

Mà trên thực tế, khứu giác đã sớm phản bội nàng, đem thần gian hương vị rõ ràng truyền vào đầu óc, nóng rực mà lại cuồng tứ bá đạo, như là vĩnh cửu bảo tồn trong trí nhớ.

Cúi đầu chậm rãi đi ở ngã tư đường, hai tay vô thức đặt ở trước ngực. Không biết khi nào, ngực như là thiếu mất một khối, lạnh lùng thổi cô tịch gió lạnh làm nàng phát run.

Đại khái là bị cảm đi, nàng chỉ có thể nghĩ như vậy. Nàng càng không hiểu tâm tư hiện tại của chính mình, còn tiền bồi thường, hơn nữa hắn lại tuyệt chưa nói ra lời cam đoan, nàng rốt cục chân chính tự do, nhưng vì cái gì mà một chút vui vẻ nàng cũng không có?

Về nhà, mệt mỏi, nàng đau đầu đi ngủ, lại có một trận tiếng chuông ầm ĩ khiến nàng bừng tỉnh, nàng cầm lấy di động đặt ở bên gối, mơ mơ hồ hồ lại không thấy di động kêu nữa.

Nàng lại nhắm mắt ngủ say.

Đến khi tỉnh lại, vừa thấy thời gian hiện tại đã muộn rồi, lại nghĩ đến cái điện thoại, có thể hay không là Chính Vũ gọi tới?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.