“Lạc ca ca, anh vào nhà em ăn chút hoa quả nha, bố mẹ em vừa mới từ nước
ngoài về.” Chỉ Dao đứng trước cổng nhà Giản gia lưu luyến nhìn Doãn Lạc Hàn,
muốn ở bên hắn thêm một lúc nữa.
Doãn Lạc Hàn im lặng mím môi, đôi mắt đen vừa có vẻ như đang chăm chú suy
nghĩ, lại có vẻ nóng vội không che giấu được “Không được, công ty còn có việc
gấp cần anh xử lý, thật sự gần đây anh rất bận.”
Chỉ Dao dậm chân mè nheo “Lạc ca ca, em không bằng công việc của anh sao, nói
thế nào cũng không chịu vào chơi một lát……”
Doãn Lạc Hàn vỗ nhẹ vào đầu Chỉ Dao, cắt lời nàng “Ngoan nào, Chỉ Dao, đừng
trẻ con nữa, vừa rồi không phải anh đã cùng em ăn cơm trưa rồi đó sao? Mau vào
đi thôi, hôm khác chúng ta lại đi ăn cơm.”
Chỉ Dao còn muốn nói nữa, nhưng nhìn đôi mắt mệt mỏi của hắn, trong mắt còn
hằn lên vài tơ máu, lời đã đến miệng lại nuốt vào, không khỏi bắt đầu tự trách…
Lạc ca ca quản lý toàn bộ tập đoàn Đường Thịnh, mỗi ngày có biết bao nhiêu việc
phải giải quyết, nàng đã không thông cảm thì thôi lại còn gây chuyện làm cho Lạc
ca ca phải mệt mỏi.
Chỉ Dao hướng đến gần Doãn Lạc Hàn, kéo kéo ống tay áo của hắn “Lạc ca ca, em
sai rồi, anh đừng giận nha. Em biết anh bận như vậy đều là vì muốn cố gắng cho
tương lai của chúng ta. Anh mau đi công ty đi, hôm khác rảnh tới nhà em chơi
nha.”
“Ừ.” Hắn gật gật đầu, sau đó tỏ vẻ không để ý nói một câu “Chỉ Dao, ngày mai
em còn hai bài thi nữa phải không? Mai anh sẽ lái xe đưa em đi.”
“Hay quá! Lạc ca ca.” Chỉ Dao vỗ tay, nhất thời mặt mày hớn hở “Vậy mai 9
rưỡi anh lái xe tới tòa soạn Thuần Mỹ đón em nha, có cả Mân Mân cùng đi nữa mà.
Lạc ca ca, anh không để ý chứ?”
“Đương nhiên là không rồi.” Quả thực là cầu còn không được, hắn cúi đầu xoa
nhẹ đầu Chỉ Dao, đôi mắt hiện lên một tia sáng khác thường. Hắn vốn dĩ đã biết
trước Chỉ Dao sẽ nói như vậy.
Mười phút sau, hắn khởi động xe, chuyển tay lái lao thẳng ra phía đường lớn,
đấm mạnh một cái vào vô lăng khiến cho xe thể thao phát ra một tràng dài tiếng
còi xe.
Nữ nhân chết tiệt! Tối hôm qua hắn đã cẩn thận làm bít tết, lòng tràn đầy
hạnh phúc và tình yêu kiên nhẫn ở nhà chờ nàng, kết quả là 4 tiếng sau giờ tan
tầm của nàng vẫn chưa thấy nàng về, hắn cảm giác được có điều không ổn, gọi điện
thoại cho nàng… Nàng tắt điện thoại.
Hắn đi xuống lầu, lái xe tới tòa soạn, nhìn chằm chằm cánh cửa của tòa soạn,
ngây ngốc đợi cho nửa đêm, mãi đến khi chiếc đèn cuối cùng của cả tòa nhà to lớn
tắt, hắn mới không thể không thừa nhận, nàng trốn đi rồi…
Nàng không nói một tiếng đã ra đi, di động có lẽ cũng đã bị nàng ném vào
thùng rác. Tất cả đồ đạc nàng đều bỏ lại… Nàng đi… Nàng bỏ tất cả để rời xa
hắn…
Trở lại nhà trọ, hắn giận không thể lật đổ cả bàn cơm mà hắn đã tỉ mỉ chuẩn
bị cả buổi chiều nay. Hắn cảm thấy giống như thằng ngốc bị nàng đùa bỡn cam tâm
tình nguyện đưa đầu vào tròng. Nàng đã từng hứa hẹn sẽ ở bên hắn, nhưng thì ra…
nàng đã thầm lập kế hoạch trốn chạy khỏi hắn…
Hiện tại đã thoát khỏi hắn… nàng nhất định là rất vui mừng…
Chết tiệt, chết tiệt! Hắn dường như phát điên, tất cả những gì có thể đập
được hắn đều đã đập hết, cuối cùng lại suy sụp ngồi trước một đống bừa bộn trên
sàn… Hắn cuối cùng vẫn không đang tâm động đến đồ đạc của nàng…
Sách vở của nàng, chén uống nước của nàng, còn có quần áo hắn mua cho
nàng…
Đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại ở một vật nhỏ dưới sàn nhà, hắn nhặt lên… Vừa
thấy, hắn tức giận ném đi. Shit!! Những ngày vừa rồi hắn vẫn cố tình không dùng
biện pháp an toàn nào là vì hi vọng nàng và hắn sẽ có kết tinh tình yêu, hi vọng
vì thế mà nàng sẽ đỡ buồn khổ, nàng sẽ thêm an lòng ở bên hắn… Hắn không ngờ
nàng vẫn luôn sau lưng hắn dùng thuốc tránh thai…
Nàng không thương hắn, thậm chí chán ghét hắn. Nàng tuyệt không hy vọng mang
thai con của hắn……
Hắn đau khổ cười, một đêm không ngủ, hừng đông hôm sau, hắn rời khỏi nhà
trọ.
Hắn rất yêu nàng, hắn đã sớm nhận thức được điều này, chỉ là không ngờ có
ngày hắn sẽ yêu tới khắc cốt ghi tâm như vậy, yêu đến đau khổ tan nát cõi
lòng…
Hắn nhận ra cho dù trong bao ngày qua ở bên nhau, nàng vẫn luôn tính toán để
trốn khỏi hắn thì hắn vẫn không thể hận nàng, không muốn trừng phạt nàng… cho dù
nàng đã nhẫn tâm như vậy…
Mặc kệ nàng không yêu hắn, chỉ cần nàng trở lại bên hắn, hắn sẽ bỏ qua tất
cả, để mặc nàng thích làm gì cũng được, hắn cũng sẽ yêu chiều sủng nịnh
nàng.
Hắn lái xe đến trước cửa chính của tòa soạn từ 6 giờ, hắn không quan tâm có
thể làm cho Giản Quân Dịch hoài nghi. Hắn không cần biết. Hắn chỉ cần mang nàng
về.
Mười một giờ, hắn mệt mỏi ngã người xuống chiếc ghế tổng tài ở công ty, hung
hăng cười nhạo chính mình, hắn điên rồi, hắn nhất định là điên rồi mới có suy
nghĩ “chỉ cần nàng trở lại, hắn sẽ tha thứ tất cả”…
Hắn không thể khống chế được mình, trong đầu hắn tất cả đều là hình ảnh của
nàng. Là nàng ở trong bếp làm bữa sáng cho hắn, là nàng trước khi đi làm còn cẩn
thận chỉnh lại cravat cho hắn, gương mặt tươi cười của nàng, đôi mắt trong trẻo
đầy nước mắt của nàng,… tất cả như một cuốn phim, cứ chiếu đi chiếu lại trong
tâm can hắn.
Hắn muốn buông xuôi tất cả, hắn không đến công ty nữa, hung hăng hút xì gà
hết điếu này đến điếu khác, từ tối hôm qua đến trưa nay hắn vẫn chưa ăn gì, dạ
dày lại lên cơn đau nhói. Nhưng như thế thì có đáng gì chứ, nàng đi rồi, lòng
hắn đau như đang bị cứa mạnh từng nhát, đau gấp trăm ngàn lần cơn đau dạ dày đã
từng rất kinh khủng kia…
Hắn đột nhiên nhớ tới ngày đó Chính Vũ nói với hắn muốn dẫn nàng về Hàn Quốc
trong lời nói, đang muốn đi tìm Chính Vũ, đột nhiên nhớ tới Chỉ Dao, có thể Chỉ
Dao sẽ biết tin tức về nàng, quả nhiên đúng như vậy, hắn từ điện thoại biết được
nàng và Chỉ Dao đang chuẩn bị ăn cơm cùng nhau, hôm nay hai người vừa đi thi tốt
nghiệp về.
Hắn tinh thần chấn động, vội vàng rửa mặt chải đầu sạch sẽ, thay quần áo, phi
xe như điên tới nhà hàng mà nàng đang ở.
Ở trên xe, hắn không ngừng nhủ thầm, chỉ cần nàng có thể trở về, trở lại bên
hắn, hắn có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện. Kết quả lại làm hắn đau lòng, nàng lại
chạy trốn một lần nữa.
Dùng xong cơm trưa, Giản Quân Dịch đi trước, hắn từ Chỉ Dao biết được ngày
mai hai nàng còn có buổi thi cuối. Kì thi tốt nghiệp này rất quan trọng, hắn
không tin nàng vì trốn tránh hắn mà dám bỏ thi.