Đồng nghiệp đã sớm về hết, nàng tắt máy tính, mệt mỏi đi về phía thang máy,
đợi một hồi, cửa thang máy liền mở, Trịnh Trác đứng ở bên trong.
Hắn chờ nàng đi vào, sau đó ấn nút thang máy, quay đầu liếc nàng một cái
“Lăng tiểu thư, sao cô cũng về muộn vậy?”
“À vâng, tôi cố gắng làm cho xong công việc.” Nàng lễ phép cười một cái, tay
thò vào trong túi xách lục tìm một cái gì đó rồi nắm chặt.
Ai ngờ Trịnh Trác để ý thấy hành động này của nàng, buồn cười trêu chọc nàng
“Lăng tiểu thư, cái cô đang nắm không phải là một bình xịt hơi cay dùng để đề
phòng tôi đấy chứ?”
“Không phải, không phải, Trịnh chủ biên, sao anh lại nghĩ vậy chứ?” Nàng liều
mạng xua tay, nhét thứ trong tay xuống sâu trong túi xách .
“Không phải sao, vậy sao lại phải giấu?” Hắn chép chép miệng tỏ ra nghi
ngờ.
“Haizz, được rồi.” Để cho hắn đỡ nghĩ lung tung, nàng lại thò tay vào túi
xách, lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ nhắn tiện dụng.
Tan tầm nàng phải đi cửa sau tòa soạn, xuyên qua một cái ngõ nhỏ. Ban ngày
thì không sao, nhưng buổi tối thì thật sự rất tối, tối hôm qua nàng suýt chút
nữa đã vấp ngã, cho nên hôm nay đã chuẩn bị sẵn một chiếc đèn pin nhỏ, không ngờ
lại bị Trịnh Trác nghĩ là bình xịt hơi cay.
Hắn nhìn chiếc đèn pin, lại quay đầu nhìn về phía trước “Gần đây tôi để ý
thấy cô hay đi cửa sau tòa soạn, không lẽ gặp chuyện gì phiền toái hay muốn chạy
trốn người nào sao?”
“Không phải, không có, nơi tôi ở đi cửa sau gần hơn.” Nàng vội vàng tìm lý
do, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh. Trịnh Trác này cũng thật không đơn giản, đến
việc nàng hay đi cửa sau mà cũng đã để ý được.
Nàng giương mắt nhìn chằm chằm số trên thang máy, trong lòng thầm nghĩ mới
đến tầng 6 thôi sao, sao chậm quá vậy trời…
Cũng may hắn không nói gì nữa, nàng trong lòng thầm thấy nhẹ nhõm. Khi xuống
tới tầng 2, hắn đột nhiên cúi đầu xuống gần mặt nàng, gương mặt tuấn tú lộ ra
thần sắc khó đoán “Muốn tôi giúp không, tôi có thể cho cô chìa khóa của cửa
khác.”
Nàng cảm thấy việc hắn tiến lại gần có chút khó xử, vội lắc đầu “Không cần
phiền anh đâu Trịnh chủ biên……”
“Cô không cần lo lắng, tôi chỉ coi cô là bạn bè, không cần suy nghĩ lung
tung.” Hắn nháy mắt đứng thẳng dậy, cười vui vẻ một tiếng “Gọi tôi là Trác thôi,
bạn bè đều gọi tôi như vậy.”
Nghe hắn nói như vậy, cũng tự biết mình không phải kiểu người vạn người mê,
nàng biết hắn nói thật. Tuy rằng người này tốc độ thay đổi sắc mặt cũng thật là
nhanh, nhưng dù sao cũng có thể là một người bạn tốt, hơn nữa còn là thủ trưởng
của nàng, người khác nịnh bợ còn không xong…
Nghĩ đến đây, nàng sờ sờ mũi, thấp giọng nói “Trác, cám ơn ý tốt của anh, nói
thật gần đây tôi quả thật có chuyện phiền toái cần phải đi cửa sau.”
“Vậy là tôi đoán đúng.” Hắn hơi nhếch môi, nghe thang máy phát ra một tiếng
“đinh” liền cất bước đi ra ngoài, lại xoay người lại nói “Tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, a…. xin lỗi, tôi đi trước.” Nàng vừa ra khỏi thang máy đã đập
ngay vào mắt một thân hình cao lớn đang đứng ở cửa chính, nhất thời như chim sợ
cành cong vội vàng lao về phía cửa sau.
Trịnh Trác nhìn theo ánh mắt của nàng, một người đã chạy tới gần hắn đuổi
theo nàng. Hắn liền vươn tay, ngăn người kia lại.
Doãn Lạc Hàn không ngờ lại có người cản hắn, bị chững lại lảo đảo một chút,
sau đó hắn quay đầu lại nhìn về phía đối phương. Từ thang máy đi ra, chính là
người đàn ông đang vừa nói vừa cười với nàng khi nãy.
Lửa giận nháy mắt bùng lên, hắn cúi đầu nhìn cánh tay đối phương đang giữ
chặt lấy cánh tay phải của mình, tức giận nói “Bỏ tay ra!”
Trịnh Trác đã thấy rõ người mà hắn vừa cản. Sao lại là hắn? Trịnh Trác hơi
nhíu mày, còn hắn thì cố gạt tay Trịnh Trác ra để chạy về hướng cửa sau tòa
soạn.
Doãn Lạc Hàn không ngờ lại bị người đàn ông đó cản đường, mất thời gian như
vậy có lẽ nàng sẽ trốn mất, hắn như ngồi trên lửa nóng. Nếu không phải còn băn
khoăn chuyện hôn ước của hắn với Chỉ Dao, hắn đã sớm vọt lên tầng 12 tìm
nàng.
“Cút ngay!” Hắn gạt tay Trịnh Trác ra, nhưng Trịnh Trác lại ngay lập tức bắt
lấy cổ tay hắn “Cho dù hai người có chuyện gì, nhưng lúc này tôi không thể không
can thiệp.”
Chết tiệt, nàng rốt cục còn có bao nhiêu người đàn ông vây quanh mà hắn không
biết? Doãn Lạc Hàn lạnh lùng, nheo mắt hỏi “Anh có quan hệ gì với có ấy?”
“Không có quan hệ gì, tôi chỉ là thủ trưởng của cô ấy.” Trịnh Trác hiểu rằng
Doãn Lạc Hàn là đối tượng mà tòa soạn sắp phải phỏng vấn, vì vậy cũng không thể
bất nhã.
Thực ra với cá tính của hắn, thông thường chuyện này hắn cũng chẳng thèm để
tâm, chỉ có điều đối tượng lần này lại là Mân Huyên, hắn không thể không can
thiệp được.
“Đây là chuyện của tôi và cô ấy, anh cút ngay.” Doãn Lạc Hàn tức giận định
đấm vào bụng Trịnh Trác, không ngờ đối phương đã nhanh nhẹn tránh được.
Con người đen xẹt qua một tia ngạc nhiên, Doãn Lạc Hàn biết người này không
phải dễ đối phó. Nếu thực sự xảy ra ẩu đả, hắn không phải đối thủ của người này,
nhưng hắn lúc này một lòng muốn bắt lấy người con gái kia, tay phải giằng ra
khỏi tay của Trịnh Trác, lại hung hăng định đấm Trịnh Trác, nhưng Trịnh Trác đã
lại nhanh chóng tránh được, còn đấm lại hắn.
Nàng đã nhìn rõ ràng Doãn Lạc Hàn đang chạy đuổi theo nàng ở phía sau, vậy mà
khi nàng chạy trối chết lại chẳng nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo. Chẳng lẽ
là mình nhìn lầm sao? Nàng dừng lại, kìm lòng không đậu lại chạy ngược về, nghe
thấy tiếng đấm đá, vội chạy vào trong tòa soạn, không khỏi đứng sững lại.