Mân Huyên nhìn trước vóc dáng thấp bé của Chu Hiếu Linh trước mặt, hôm nay
đang mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng trễ ngực, váy không thể ngắn hơn được nữa,
lại đi đôi giày cao gót ước chừng tám, chín phân.
Chu Hiếu Linh không để ý thủ trưởng đang nhíu mày nhìn mình, ngược lại cứ đi
thẳng tới bàn làm việc, không đợi Mân Huyên mở miệng đã đặt một tập văn kiện
xuống bàn của nàng.
“Lăng tiểu thư, đây là tài liệu hôm nay cô cần xử lý, còn có một số văn kiện
cần phải kí tên nữa.”
“Chu tiểu thư, tôi muốn nhắc nhở cô một việc.” Mân Huyên nhìn chằm chằm Chu
Hiếu Linh, quyết định nói thẳng vẫn là tốt cho cô ấy hơn “Đồ cô mặc đi làm có
phải không thích hợp lắm hay không? Cô nhìn những chị em khác xem, đều phải ăn
mặt chỉnh tề nghiêm túc, tôi nghĩ từ mai cô nên mặc váy dài thêm ít nhất là 6 cm
nữa……”
Chu Hiếu Linh cười lạnh phản bác nàng “Lăng tiểu thư, tòa soạn không ra quy
định phải ăn mặc như thế nào. Tôi thấy quần áo tôi mặc rất đẹp. Lời phê bình của
cô, tôi không thể tiếp thu được.”
Chu Hiếu Linh cố chấp như vậy khiến nàng có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng
kiên nhẫn giải thích “Cô hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi lấy danh nghĩa bạn bè để
thật lòng khuyên cô như vậy chứ không phải lấy danh nghĩa cấp trên để bắt ép cô.
Tôi nói rồi trong công việc, chúng ta có thể thoải mái đối đãi với nhau như bạn
bè. Mà đã là bạn bè thì nên thẳng thắn góp ý với nhau, cô ăn mặc không phù hợp
như vậy, tôi đương nhiên cần phải nói.”
Chu Hiếu Linh trừng mắt, cố tình nói to lên “Tôi mặc như thế này đi dự tuyển,
người của bộ phận nhân sự không nói gì, tôi đi làm, trưởng tòa soạn và chủ biên
cũng không nói gì, sao giờ đến đây cô lại bắt đầu bới móc tôi như vậy, cô ghen
tị với tôi sao?”
Tiếng hét có vẻ như nghẹn ngào của Chu Hiếu Linh khiến tất cả đồng sự ở bên
ngoài đều nghển cổ lên xem có chuyện gì, khiến Mân Huyên cảm thấy có chút xấu
hổ, không biết giải thích ra sao. Chu Hiếu Linh nói giọng ủy khuất đáng thương
cứ như là nàng đang cậy là cấp trên khi dễ cô ta vậy.
“Cô đừng kích động, về sau tôi sẽ không nói những chuyện này với cô nữa.”
Nàng bóp bóp trán, cảm thấy rất đau đầu. Nàng coi cô ta là bạn bè, tốt bụng nhắc
nhở một chút, không ngờ cô ta lại phản ứng cứ như là nàng làm chuyện gì độc ác
với cô ta vậy.
Chu Hiếu Linh không nói gì, cúi đầu buồn bã, trông thật sự như là ủy khuất
oan ức đáng thương đến cực điểm.
Mân Huyên thành tâm thành ý nói “Thật có lỗi, Chu tiểu thư. Không có việc gì
nữa, cô ra ngoài đi.”
Chu Hiếu Linh nấc nấc như khóc, cúi đầu ra khỏi phòng, trên môi lại mỉm cười
bí hiểm ngoan độc.
Lắc lắc đầu, Mân Huyên cố không nghĩ đến chuyện này nữa, bắt đầu vùi đầu vào
công việc. Buổi sáng đã nhận lời với Chính Vũ tan sở sẽ gặp mặt, vì thế nàng cố
gắng hoàn thành công việc thật nhanh để kịp giờ.
Khi thấy chỉ còn năm phút nữa là tan sở, nàng bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc này
Chu Hiếu Linh cười khanh khách ôm văn kiện đẩy cửa vào “Lăng tiểu thư, sắp hết
giờ rồi, cô kí tên vào mấy văn kiện này trước đã nha.”
Mân Huyên tiếp nhận văn kiện, nhìn Chu Hiếu Linh vẫn đang tươi cười. Buổi
sáng vừa xảy ra xích mích một chút, sau đó mấy lần nàng cũng có việc cần gọi cô
ấy vào, vẻ mặt cô ấy vẫn rất thoải mái, tựa hồ là cũng không để ý chuyện buổi
sáng.
Xem ra cô ấy là kiểu người ngay thẳng, không hay để bụng. Mân Huyên kí xong
văn kiện đưa cho Chu Hiếu Linh, Chu Hiếu Linh nhận lấy, cười tủm tỉm nói “Lăng
tiểu thư, chúc cô cuối tuần vui vẻ. Người yêu cô thật là đẹp trai đó, nhìn qua
cũng biết là người có tiền rồi, chúc mừng cô nha.”
“A… sao cô biết?” Mân Huyên đang dọn đồ đạc, bỗng nhiên giật mình một cái lo
lắng hỏi.
“Tôi nghe đồng sự trong văn phòng nói chuyện với nhau nên biết thôi.” Chu
Hiếu Linh trả lời tỉnh bơ, Mân Huyên ngẩng đầu, cô ấy đã ôm văn kiện ra
ngoài.
Nàng không để tâm nhiều, nhìn đồng hồ vừa đúng lúc hết giờ, di động reo vang,
nàng cúi đầu mở túi xách tìm, lại nhớ ra di động vẫn để trên bàn làm việc liền
chộp lấy.
Nàng vừa đi tới thang máy, vừa nhìn màn hình điện thoại, Doãn Lạc Hàn… Nàng
băn khoăn ba giây, sau đó mở điện thoại ra, ngữ khí không nóng không lạnh nói
“Tìm tôi có việc sao?”
Đầu kia điện thoại trầm mặc một hồi, sau đó tiếng nói thư thả trầm mặc của
hắn truyền đến “Chắc em tan tầm rồi, anh muốn gặp em.”
Hắn đột nhiên nói vậy làm tim nàng chậm mất một nhịp, trong lòng chợt có cảm
giác hồi hộp, nuốt nước miếng một cái, cố gắng bình thản trả lời “Tôi còn chưa
xong việc, có lẽ sẽ phải tăng ca đến khuya, hôm nay tôi không rảnh.” Đúng vào
lúc này, thang máy đinh một tiếng, nàng theo đồng sự ra ngoài “Hơn nữa, tôi nghĩ
chúng ta cũng không nên gặp lại……”
“Anh biết em đã tan tầm, anh có điều quan trọng cần nói với em.” Hắn ngữ khí
chắc chắn nói khiến nàng trong lòng cả kinh, bước nhanh ra khỏi tòa soạn nhìn
quanh bốn phía, đầu tiên đập vào mắt là chiếc Ferrari đỏ của Chính Vũ, nhìn khắp
cũng không thấy bóng dáng Lamborghini.
Hắn lừa nàng, nàng bình tĩnh trả lời “Tôi thật sự phải tăng ca, còn rất nhiều
việc phải làm, tôi tắt máy trước.”
Nói xong, nàng lập tức khép di động lại, bước nhanh xuống bậc thang, Chính Vũ
đã mở sẵn cửa xe chờ nàng.
Xe vừa nổ máy, Chính Vũ đã nhu hòa tươi cười nói với nàng “Mân Mân, tối nay
em muốn ăn gì?”
Nàng suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói “Đi lần nhà hàng Italia lần trước
đi.”
“Được.” Chính Vũ nhẹ nhàng nói, xe bắt đầu chuyển bánh.
Nàng mím môi, nhà hàng đó rất yên tĩnh, nói chuyện sẽ không bị quấy rầy, nàng
khéo léo từ chối sẽ làm Chính Vũ bớt tổn thương.
Khi đi đến ngã tư, gặp đèn đỏ, xe thể thao dừng lại. Chính Vũ liếc mắt lên
kính chiếu hậu, ánh mắt lộ ra vài tia nghi hoặc.
Mân Huyên nhìn theo ánh mắt của hắn, khó hiểu hỏi “Cậu nhìn gì vậy?”
“Không có gì, chắc là ảo giác thôi.” Chính Vũ nhún vai, lúc này đã đèn xanh,
xe lại tiếp tục lăn bánh.