Suốt cả đêm, Mân Huyên trằn trọc, cứ ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, cuối cùng
gần sáng, cô ngủ được một chút rồi mới sáng sớm, cô đã dậy, ngơ ngác ngồi trên
giường, nắm trong tay chiếc điện thoại vẫn đang im lặng.
Ngày hôm qua, cô cứ lang thang ở bên ngoài, đến chạng vạng mới về biệt thự,
vậy mà cũng không thấy bóng dáng Doãn Lạc Hàn đâu. Cô cũng không có tâm trạng ăn
uống nữa, xin phép ba nuôi lên phòng nghỉ.
Cô vốn tưởng Chỉ Dao sau cuộc hẹn kia sẽ không thể chịu nổi đả kích mà gọi
cho cô khóc lóc kể lể, nhưng cô đã đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy điện thoại
của Chỉ Dao, mà Doãn Lạc Hàn kia cũng không thấy bóng dáng.
Nghĩ đến đây, cô xoay người xuống giường, mở cửa phòng ra, thấy cửa phòng hắn
vẫn đóng chặt, bèn tiến lại mở cửa ra, bên trong im ắng… Hôm qua hắn không về
nhà.
Cô sửa soạn để tới tòa soạn sớm, chín rưỡi còn có một hội nghị quan trọng.
Còn nhiều văn kiện chưa làm xong, lúc này cô phải tận dụng thời gian thật triệt
để.
Cô đang gõ bàn phím thì điện thoại nội tuyến reo vang, là Trịnh Trác gọi, cô
ôm văn kiện lên phòng Trịnh Trác.
“Lăng tiểu thư, việc giám sát tôi giao cho cô thế nào rồi?” Cô vừa đi vào,
Trịnh Trác liền đi thẳng vào vấn đề.
Cô sửng sốt một chút, rất nhanh hiểu ra hắn muốn nói đến bài phỏng vấn, liền
chậm rãi trả lời “Tổ phụ trách biên tập chuyên mục còn chưa nộp tiến trình phỏng
vấn cho tôi, hôm qua tôi hỏi thì họ nói là cuối tuần này tổng tài rất bận, khả
năng là bài phỏng vấn sẽ phải dời lại đến……”
“Không được.” Trịnh Trác kiên quyết ngắt lời cô, xoay xoay cây bút trong tay
“Một nửa phần thắng của tạp chí kì này đều ở chuyên mục đó hết, tôi đã giao
chuyện này cho cô, cô nhất định phải hoàn thành đúng thời hạn.”
“Vâng thưa chủ biên, tôi sẽ đi đốc thúc tổ biên tập, ngay ngày mai……”
“Tại sao phải là ngày mai mà không phải ngay bây giờ?” Trịnh Trác không để cô
nói hết lời, đặt cây bút xuống bàn lạnh lùng nói “Tôi hy vọng cô không đem
chuyện riêng của mình làm ảnh hưởng đến công việc. Công tư rõ ràng, cô hiểu
chưa?”
“Vâng, tôi hiểu.” Cô hít một hơi thật sâu, hắn nói đúng, chuyện phỏng vấn lần
này là công việc, cô không nên xen tình cảm vào.
Nói xong, cô xoay người định đi, Trịnh Trác lại gọi cô. Cô quay người lại hỏi
“Chủ biên, còn có chuyện gì sao?”
Đôi mắt màu hổ phách của hắn lóe lên ánh sáng “Không biết tối nay cô có rảnh
không? Tôi muốn mời cô ăn tối, tôi có chuyện quan trọng cần nói với cô.”
Cô chỉ nghĩ đơn giản là chuyện công việc, sảng khoái nhận lời. Trở lại văn
phòng, di động đang để trên bàn đang kêu inh ỏi, cô nhìn cái tên trên màn hình,
không khỏi rùng mình một cái.
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, mở máy trả lời “Chỉ Dao……”
“Mân Mân, mình phải làm sao bây giờ?? Chết mình rồi… tối hôm qua… mình chết
mất……..”
Vừa nhấc máy Chỉ Dao đã nói năng lộn xộn khiến cô không khỏi càng thêm lo
lắng và ăn năn. Xem ra đả kích này đối với Chỉ Dao thật sự không phải lớn tầm
thường.
“Chỉ Dao, có chuyện gì cứ từ từ nói đã…..”
“Tối hôm qua không biết tại sao mình lại như vậy nữa…. bọn mình…. Mình không
biết nữa…. Mình không cố tình đâu…… Mân Mân, nhỡ mình mang thai thì sao?”
Tối hôm qua………. Mang thai…… Những từ này vang dội trong đầu cô, lại nhớ tới
việc đêm qua Doãn Lạc Hàn không về nhà, cô giống như bị sét đánh, đứng chết sững
không nói được lời nào.
Rồi Chỉ Dao đột nhiên nói nhỏ “Sáng nay mình về, ba mẹ cứ hỏi mình đi đâu,
mình đành phải nói là tới nhà cậu. Mân Mân à, nếu anh mình hỏi, trăm ngàn lần
cậu cũng phải giấu giúp mình nha.”
“Ừ.” Cô nghe thấy tiếng mình trả lời. Sau đó, cảm thấy mệt mỏi, cô ngã người
xuống ghế…
Ước chừng hai mươi phút sau, cô mới lấy lại được tinh thần, gọi điện thoại
nội tuyến cho người phụ trách chuyên mục “Trạm hạnh phúc tiếp theo” đến.
“Chuyện phỏng vấn làm đến đâu rồi?”
“Tôi đã gọi điện thoại qua, nhưng người bên đó nói phải do chính Phó chủ biên
gọi tới mới được.” Nói xong, Trương biên tập đưa qua cho nàng một tờ giấy nhỏ
ghi một dãy số điện thoại.
“Tôi biết rồi, anh về phòng đi.” Cô hít vào một hơi, nhìn chằm chằm dãy số,
sau đó ấn gọi.
Tiếp điện thoại là Từ Bang “Lăng tiểu thư, chiều hôm qua tổng tài đã bay sang
Thái rồi.”
“Vậy sao? Khi nào anh ta về?” Cô cười lạnh, đi công tác sao?
“Có thể là trưa hôm nay, cũng có thể là ngày mai. Hiện giờ thời gian trở về
còn chưa được ấn định chắc chắn. Hôm qua tổng tài bảo tôi chuyển lời cho cô, một
lát nữa tổng tài sẽ gọi điện cho cô.”
“Anh nhầm rồi, tôi tìm anh ta vì chuyện bài báo phỏng vấn.” Cô lạnh lùng nói
rồi cắt điện thoại. Dù sao hắn hiện tại cũng không ở “trong nước”, cô đành phải
chờ hắn “về nước” rồi tính tiếp vậy.
Đáng ghét, đáng ghét, đồ đáng ghét! Cô cầm bút rạch vài đường nghệch ngoạc
trên giấy. Tại sao lại gạt cô? Không phải đã nói đã hẹn với Chỉ Dao bàn chuyện
từ hôn sao? Vì sao lại làm ra chuyện như vậy? Vừa nói yêu cô, lại vừa làm chuyện
đó với Chỉ Dao sao……
Doãn Lạc Hàn, anh… đồ khốn nạn…… Đồ công tử đa tình…… Không bao giờ tôi để ý
anh nữa, không bao giờ tôi tin anh nữa………
Cô thừa nhận cô đố kỵ , cô đố kỵ đến phát điên lên được, cho dù đối tượng có
là Chỉ Dao, cô cũng không thể coi như không có chuyện gì được.
Cô buông bút, ngả người xuống ghế, nhìn bàn làm việc lộn xộn… Thì ra khi phụ
nữ ghen lại đáng sợ đến thế…
Vấn đề mà cô đã nghiêm túc hỏi hắn, cũng là vấn đề rất quan trọng với cô, hắn
lại không trả lời được…