“Anh mơ?” Hắn cười lạnh “Em cùng người khác lêu lổng để anh chờ cả đêm, giờ
lại còn nổi loạn……”
“Tôi đã nói rồi, tôi và Trác không có gì cả. Anh ấy là anh trai tôi……” Người
này lúc nào cũng nói năng lung tung như vậy hết. Cô không thèm cãi với hắn nữa,
gỡ tay hắn ra muốn đi nhưng hắn lại ôm cô thật chặt.
“Trác? Gọi cũng thật là thân thiết….” Tiếng nói khàn khàn của hắn có pha thêm
chút mỉa mai “Làm anh trai? Em không nghĩ ra được lý do nào thật hơn sao? Có
phải hắn với em cũng là anh em như anh với em, vẫn thường thân mật ôm ấp…”
“Doãn Lạc Hàn, anh điên rồi sao?!” Mặt cô đổi sắc, tức giận đến run lên “Tôi
đã nói rồi, tôi với Trác là hoàn toàn trong sạch, anh tin hay không thì tùy. Còn
tôi với anh thì có quan hệ gì chứ? Anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Tôi ăn tối
với ai, tôi yêu ai, đó là quyền của tôi, tôi có quyền theo đuổi hạnh phúc……”
Hắn tức giận xoay cô lại mạnh mẽ hôn cô, nuốt lấy lời của cô không cho cô nói
tiếp, lưỡi hắn linh hoạt tiến vào, cạy hai hàm răng cô ra, sau đó quấn quýt lấy
cái lưỡi ngọt ngào của cô.
Cô cố giãy ra, hắn lại càng ôm chặt, cô nghe thấy tiếng xương mình kêu, toàn
thân đau như muốn gãy ra.
“Em không được nói như vậy, không được! Em là người của anh, em cần hạnh
phúc, anh sẽ cho em hạnh phúc.” Hắn hôn xuống cần cổ thanh tú của cô, gầm nhẹ
“Huyên, chúng ta kết hôn, chúng ta kết hôn đi……”
“Anh điên rồi!” Cô kích động giọng nói run run “Tôi và anh không có thể, vĩnh
viễn cũng không thể…….”
“Vì sao lại không thể? Em đã sớm thuộc về tôi, mà bây giờ chúng ta cũng đang
ở bên nhau.” Cánh tay hắn cứng như thép giữ lấy mặt cô “Em còn băn khoăn chuyện
đó sao? Anh trả lời em, anh không có đáp án.”
“Đã quá muộn, tôi không nghe, tôi không muốn nghe.” Cô thống khổ nhắm mắt
lại, nước mắt rơi như mưa “Đủ rồi, Doãn Lạc Hàn, tôi xin em , tôi xin anh buông
tha cho tôi được không? Trên đời này có nhiều phụ nữ như vậy, cớ sao anh cứ phải
đeo bám tôi, khổ cả tôi cả anh……”
“Không, anh sẽ không bao giờ buông tha cho em, vĩnh viễn em cũng đừng mơ.”
Hắn cố chấp ôm lấy gương mặt cô, nhìn gương mặt sáng của cô, đôi mát đang nhắm
chặt giàn dụa nước mắt, chiếc mũi cao nhỏ thanh tú, đôi môi mím chặt đau
khổ……
Cả người cô đột nhiên bay lên không, sau đó lại rơi xuống giường lớn. Cô
không nói gì, chỉ đơn giản ngồi dậy, nhắm chặt mắt lại, cởi áo khoác, rồi váy,
rồi áo sơ mi, đến khi tay cô lần đến dây áo con, hắn mới tiến lại gần giữ chặt
tay cô lại.
“Em đang làm cái gì vậy hả?”
“Làm cái gì? Không phải anh thích như thế này lắm sao?” Cô lạnh lùng cười,
đẩy tay hắn ra, áo con tuột xuống.
“Đủ rồi!” Hắn sâu chua xót nhìn cô, tức giận lao đến phía cô. Cô chỉ đơn giản
nhắm mắt lại, mỉm cười, nước mắt cứ không ngừng chảy ra từ hai khóe mắt.
Nhưng cô không ngờ ngay sau đó toàn thân lại được phủ trong chăn, hắn ôm lấy
cô, thở dài nói “Chúng ta đừng như vậy nữa được không? Những gì đã qua, anh sẽ
cố gắng bù đắp. Anh thừa nhận ban nãy là anh ghen tuông vớ vẩn, nói năng lung
tung, nhưng đó cũng là do anh quá yêu em thôi, em hiểu không?”
Cô giống như con tôm được bao bọc trong lớp chăn dày, bên ngoài hắn lại đang
ôm lấy cô rất chặt, hơi ấm từ cơ thể hắn cho dù đã cách lớp chăn nhưng vẫn
truyền sang thân thể cô. Cô cảm thấy rất đau đớn… Nếu lúc đó cô bị người ta làm
bẩn rồi, hắn còn có thể yêu cô như thế này sao…. Hẳn là hắn sớm sẽ vứt cô đi như
rác rưởi rồi…
Hắn không trả lời được, đó chính là điều mà cô cảm thấy đau lòng nhất. Trải
qua chuyện như vậy, có người con gái nào dễ dàng quên đi được? Vốn dĩ mong đợi
một câu trả lời thích đáng từ hắn, hắn lại nói: hắn không có câu trả lời….
“Không thoải mái sao?” Hắn phát hiện ra cô đang run run liền ôm chặt lấy cô,
đem cô cuốn lại trong lòng hắn, muốn truyền độ ấm từ cơ thể mình sang cho
cô.
Cô cảm thấy như có một luồng khí lạnh thổi tới, tràn vào từng ngóc ngách
trong cơ thể cô, đi đến đâu là gây đau buốt đến đó, khiến tim cô nhói, phổi cô
đau… tất cả mọi hoạt động đều khiến cơn đau càng mạnh hơn nữa…
Thấy cô vẫn run, hắn rời giường, tiến vào phòng tắm, một lúc sau lại tới gần
thì thầm vào tai cô “Anh chuẩn bị nước nóng cho em tắm rồi, em thử vào tắm xem
xem có ấm hơn không?”
Rồi hắn ôm cô vào phòng tắm, đóng cửa cho cô, sau đó đi ra ngoài.
Hắn thong thả đi tới ghế sofa, vừa ngồi xuống, đã cảm thấy vô cùng mệt
mỏi.
Xú tiểu tử Quý Dương kia xem ra mách nước sai cho hắn rồi. Quý Dương nói đàn
bà đều như vậy, chỉ cần giải thích, sau đó tặng cô ấy một chiếc xe thể thao thì
mọi việc đều có thể giải quyết được. Chỉ tiếc, Mân Mân đâu phải một cô gái bình
thường…
Hiện tại xem ra hắn phải nghĩ ra cách khác để giải quyết vấn đề này…
Hắn buồn bã nhìn quanh phòng một lượt, ánh mắt đột nhiên chú ý đến một túi
đựng tài liệu màu xám đang đặt trên bàn. Hắn đi đến gần, mở ra……