Vừa đến tòa soạn, cô liền lập tức lên báo cáo với Trịnh Trác về việc Doãn Lạc
Hàn đồng ý dành nửa giờ để phỏng vấn. Trịnh Trác gật đầu quả quyết nói “Nửa giờ
thì nửa giờ, còn hơn là không sắp xếp được chút nào.”
Vì thế, cô triệu tập tổ biên tập, nói ngắn gọn những công việc phải làm,
những câu hỏi trọng tâm, sau đó cùng một nhóm người của tòa soạn thẳng tiến tới
Đường Thịnh tập đoàn.
Vừa vào đại sảnh đã có một nhân viên tới đón bọn họ lên tầng cao nhất,cô nhìn
đồng hồ: 10 giờ kém 5 phút, thời gian vừa đẹp.
Khi cửa thang máy mở ra, Từ Bang và Ôn Nhược Nhàn đã đang đứng sẵn chờ bọn họ
“Lăng tiểu thư, tổng tài đang ở trong phòng chờ mọi người đấy ạ.”
“Vâng, cám ơn cô, Ôn thư kí.” Cô mỉm cười gật đầu với Ôn Nhược Nhàn.
“À, Lăng tiểu thư này, tôi cần nhắc cô hai việc. Thứ nhất, không được hỏi
những vấn đề mang tính chất cá nhân hoặc khiến cho tổng tài phải khó xử, nếu
không sẽ phải lập tức dừng buổi phỏng vấn lại. Thứ hai, thời gian chỉ được chính
xác là nửa tiếng, cho dù lúc đó buổi phỏng vấn có đang tiến hành dở dang, chúng
tôi cũng hoàn toàn có quyền yêu cầu dừng lại, cô nhớ nhé.”
“Ừ, cô đừng lo, chúng tôi đã chuẩn bị rất kĩ càng các câu hỏi, tuyệt đối sẽ
không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cô nghiêm túc trả lời, quay mặt nhìn nhân viên chụp ảnh và Kỉ Tích Vân đang
ôm tài liệu, lại nhìn phụ trách chuyên mục Lương Ba đang lo lắng, trầm tĩnh gật
đầu động viên họ.
Khi lần đầu tiên bước vào căn phòng tổng tài này, cô vẫn chi là một cô sinh
viên không tiền không thế, khi thấy tờ hợp đồng to đùng trước mặt chỉ có cảm
giác trời đất dường như đang rung chuyển, đầu óc quay cuồng, trở thành miếng mồi
ngon cho hắn…
Không thể tưởng được chỉ cách có mấy tháng, cô lại trở lại nơi này, nhưng với
một tư thế khác… Cô khẽ chỉnh lại biển tên đề chức vụ trên cổ, bình tĩnh dẫn đầu
đoàn người tiến vào…
Khi đoàn người vừa tiến vào đã thấy thân hình cao lớn đang thư thái ngồi trên
sô pha. Doãn Lạc Hàn nhướn mày, mỉm cười đưa tay chỉ hàng ghế đối diện “Hoan
nghênh các vị, mời ngồi.”
Tổng tài tập đoàn Đường Thịnh thì ra cũng không lạnh lùng bá đạo giống như
người ta vẫn đồn, ngược lại lại có vẻ hiếu khách, dễ dãi, khiến cho mọi người
không khỏi thở phào… Xem ra chuyện phỏng vấn lần này nhất định sẽ diễn ra tốt
đẹp, nghĩ tới tiền thưởng doanh thu của kì tới, mọi người đều cảm thấy rất hưng
phấn….
Mân Huyên ngồi xuống ghế trước. Cô có trách nhiệm giám sát công việc phỏng
vấn lần này, cũng như là có vai trò chỉ huy trong đoàn người, vì vậy thấy cô tự
tin như vậy, ba người bên cô đều lần lượt ngồi xuống. Từ Bang và Ôn Nhược Nhàn
đứng hai bên Doãn Lạc Hàn, thẳng tắp nhìn Lương Ba đang chuẩn bị đặt câu
hỏi.
“Doãn tổng tài, xin hỏi đã có thể bắt đầu được chưa?” Lương Ba đằng hắng,
thật cẩn thận hỏi.
Doãn Lạc Hàn thản nhiên trả lời “Đương nhiên.”
“Vậy tôi xin hỏi ngày câu hỏi thứ nhất……” Lương Ba vừa nói vừa lật tài liệu,
nhiếp ảnh gia đứng bên cạnh chỉnh sẵn góc độ để chụp Doãn Lạc Hàn, còn Tích Vân
tay đã đặt sẵn trên bàn phím, sẵn sàng ghi lại câu trả lời.
Mân Huyên mỉm cười nhìn buổi phỏng vấn đang diễn ra thuận lợi, cảm thấy thực
ra phỏng vấn Doãn Lạc Hàn cũng không khó khăn như cô đã nghĩ, nhưng sau khi
Lương Ba hỏi câu hỏi đầu tiên, mọi chuyện lập tức sụp đổ.
“Doãn tổng tài, tất cả mọi đều rất tò mò về quá khứ của ngài. Nghe nói ngài
và bố không hợp nhau, năm ngài mười bảy tuổi ông ấy còn đem ngài đi……”
Thoáng chốc, đôi mắt đang vui vẻ thích thú của hắn chuyển sang âm hàn lạnh
lẽo, khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều không rét mà run.
“Lương tiên sinh, xin anh dừng lại.” Từ Bang bước lên một bước, lạnh lùng nói
“Mời anh chuyển sang câu hỏi tiếp theo.”
“Tại sao? Chẳng lẽ câu hỏi này rất khó trả lời sao? Quần chúng đều rất tò mò
về chuyện này, tôi hỏi như thế này cũng chỉ là thuận theo……”
Mân Huyên lo lắng dùng sức túm cánh tay của Lương Ba, ngăn cho hắn không nói
lung tung, lại nói gằn giọng nói nhỏ chỉ để hắn và cô nghe thấy “Lương biên tập,
sao anh lại hỏi chuyện này? Không phải chúng ta đã bàn rất kĩ những gì không
được hỏi rồi sao?”
Không ngờ Lương Ba làm như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục nói “…… Doãn tổng
tài không trả lời, vậy chắc tin đồn này là thật rồi…. Nghe nói bố ngài vẫn luôn
nghi ngờ ngài không phải con đẻ của ông ấy mà là đứa con rơi do mẹ ngài và người
đàn ông khác……”
Doãn Lạc Hàn cuối cùng không thể chịu được nữa, đột nhiên đứng dậy, sắc mặt
âm trầm như muốn giết người, sau đó nhìn cô một cái rồi bước ra khỏi phòng,
không quay đầu lại.
Từ Bang lập tức chạy theo. Ôn Nhược Nhàn lực bất tòng tâm nhìn cô. Mân Huyên
bối rối, rõ ràng đã bàn rất kĩ về vấn đề câu hỏi phỏng vấn với Lương Ba, không
ngờ khi đến thời điểm mấu chốt, hắn lại đột nhiên thay đổi, nói năng lung tung
làm hỏng buổi phỏng vấn như vậy…. Còn có Doãn Lạc Hàn, hắn khẳng định sẽ hiểu
lầm cô, muốn hắn tiếp tục nhận phỏng vấn e là còn khó hơn cả tìm đường lên
trời…
Kỉ Tích Vân bước tới gần cô hỏi “Giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Còn làm gì nữa chứ, về thôi.” Cô vô lực khoát tay áo, đoàn người thu thập
đồ, sau đó đứng dậy ra ngoài.
Trên đường về, Mân Huyên chỉ cúi đầu im lặng, còn Tích Vân và nhiếp ảnh gia
đều ném ánh mắt trách móc về phía người gây chuyện. Lương Ba cũng biết mọi người
đang nhìn mình nhưng vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Một lúc sau, khi về tới tòa soạn, Mân Huyên liền gọi Lương Ba vào phòng làm
việc của cô.
“Lương biên tập, tại sao anh lại làm như vậy?” Cô đè nén giọng nói, cố gắng
bình tĩnh hết mức có thể.