Cô vừa bịt miệng hắn, vừa quay đầu nhìn ba nuôi, bỗng nhiên cảm giác đôi môi
hắn run run, cô quay lại thấy hắn đang nhìn cô, lạnh lùng vô cùng…. Cô giật mình
vội buông tay. Hắn không nói gì nữa, nheo mắt nhìn cô thật lâu, ánh mắt chất
chứa bi thương, sau đó xoay người lên lầu.
Cô đứng im nhìn bóng hắn cứ xa dần. Cô hiểu rất rõ cảm giác bị người thân vứt
bỏ là như thế nào.. Năm ấy, chỉ sau một đêm cô liền mất đi cả cha lẫn mẹ, họ
hàng thì xa lánh…… Đó quả thực là một cảm giác đáng sợ mà nếu chưa trải qua sẽ
không thể hình dung được… một cảm giác lẻ loi, cô độc khi cả một thế giới rộng
lớn đến nhường ấy mà lại không có chỗ nương thân cho một người nhỏ bé như
mình…
“Lão gia, tôi đỡ ngài.” Quản gia cùng một người hầu nữ đỡ hai bên Doãn Lương
Kiến, dìu ông lên phòng, cô cũng từ từ theo lên.
Ba nuôi được đỡ lên giường, trong lúc người hầu cởi giày cho ông, quản gia
quay lại thở dài nói với cô “Lăng tiểu thư, lão gia chúng tôi lo được rồi. Tiểu
thư đi khuyên thiếu gi đi, mấy năm nay lão gia vẫn luôn hối hận, tự trách bản
thân về chuyện đó. Bọn họ dù sao cũng là bố con, chẳng lẽ lại định cả đời cứ như
vậy sao…..”
Cô biết chuyện ngày hôm nay xảy ra có hơn nửa trách nhiệm là do mình. Nếu
không phải vì buổi phỏng vấn sáng hôm nay gợi lại nỗi đau của Doãn Lạc Hàn, cha
con bọn họ hẳn cũng không cãi nhau đến kịch liệt như vậy.
Cô chậm rãi đi lên lầu, đứng trước của phòng hắn thật lâu, cuối cùng lấy hết
dũng khí gõ cửa, sẵn sàng chờ đợi cơn tức giận của hắn.
Gõ một lúc vẫn không nghe thấy tiếng động gì, cô thử xoay tay nắm cửa. Không
khóa. Cô lại đẩy nhẹ cửa, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, ôm
miệng ho vài tiếng.
Một lát sau, cô mới thấy rõ hắn đang đưa lưng về phía cô hút thuốc.
“Đừng hút nữa……” Cô vội chạy qua, giật lấy điếu thuốc trên tay hắn dụi xuống
gạt tàn.
Cô tự tiện dập thuốc của hắn, những tưởng hắn sẽ quát cô vài câu, nếu không
cũng sẽ tức giận mắng cô về việc phỏng vấn buổi sáng. Nhưng hắn chỉ mím môi yên
lặng, đôi mắt vẫn không chút lay động, bất thần nhìn chằm chằm vào một điểm vô
định…
Hắn im lặng như vậy lại khiến cô càng thêm sợ…
Cô ngồi xổm xuống trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắ hắn “Doãn Lạc
Hàn, xin lỗi, chuyện hôm nay thật sự không phải tôi cố ý đâu, tôi biết anh đang
rất đau khổ……”
Cô vừa nói vừa dần dần cúi đầu, nhưng hắn lại nâng cằm cô lên để cho cô nhìn
thẳng vào hắn, lạnh lùng nhếch môi “Em gọi anh là gì?”
Tự nhiên hắn hỏi như vậy khiến cô bối rối không hiểu hắn muốn nói gì, âm
trầm suy nghĩ một chút rồi hiểu ra, hắn là ý nó cô vừa gọi cả họ cả tên hắn.
“Hàn…” Cô liếm nhẹ môi, ngượng ngùng lẩm bẩm, đột nhiên cả ngươi xoay vòng,
nháy mắt đã bị hắn đặt ngồi trên đùi.
Đầu óc có chút mê muội, lần đầu tiên ngồi trong lòng hắn thân thiết như vậy,
dựa vào hắn gần như vậy, cô thậm chí còn có thể nghe được tiếng đập mạnh mẽ của
trái tim hắn và tiếng hít thở nhè nhẹ trong khoang ngực hắn.
Cô xấu hổ muốn giãy dụa, vừa ngẩng đầu lại thấy ngay đôi mắt sâu thẳm của hắn
ẩn ẩn có chút đau xót, lại ngồi yên không cựa quậy nữa.
“Buổi phỏng vấn ngày hôm nay……” Cô cúi đầu, vừa mấp máy môi, hắn đã giơ hai
ngón tay nhẹ nhàng chặn môi cô lại, thì thào bên tai cô “Không cần nhắc lại, anh
đã quên rồi.”
Cô mở lớn mắt nhìn hắn, hắn thật sự không nổi giận với cô sao? Trước đây chỉ
cần cô nói câu gì không đúng một chút thôi là hắn đã nổi giận đùng đùng rồi, lần
này là chạm vào vết thương sâu nhất trong lòng hắn, khiến hắn mất mặt giữa chỗ
đông người mà hắn lại có thể bình thản nói câu đã quên rồi sao?
Tay hắn chỉ mới hơi buông nhẹ, cô liền nói tiếp “Anh và ba nuôi đừng như vậy
nữa được không? Hai người dù sao cũng là……”
Cô còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên ôm lấy thắt lưng của cô, nhấc cô ngồi sang
sofa, đứng dậy.
Hắn quay lưng về phía cô, hai tay cắm túi quần, hơi nghiêng đầu quay lại
không nóng không lạnh nói “Muộn rồi, em về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tim vẫn đang đập loạn nhịp, cô có thể nghe ra là hắn muốn cô đi, hắn
không còn quấn quýt cô nữa… Rõ ràng như vậy cô phải vui mới đúng… nhưng không
hiểu sao trong lòng lại có một cảm giác hụt hẫng, mất mát khó tả, khiến cô trong
phút chốc đờ đẫn rối bời……..
Mặc dù hắn quay lưng lại phía cô, nhưng cô cảm nhận được, gương mặt hắn hiện
tại nhất định là rất ưu thương… Chưa bao giờ cô lại biết… Doãn Lạc Hàn lạnh lùng
là thế mà lại có một vẻ ưu tư , yếu ớt đến như vậy…
Ánh mắt của cô chuyển dời đến một ngăn trên giá sách, có một khung hình… Một
cô gái trẻ tuôi đang mỉm cười, trông rất dịu dàng xinh đẹp, mà lại có vẻ quen
quen…Là mẹ hắn… Hắn vẫn luôn nhớ thương bà…
Hắn từ từ đi đến phía cửa phòng. Nhìn bóng dáng của hắn, cô khống chế không
được chính mình, chạy vội theo ôm chặt lấy hắn từ phía sau, tựa hồ như sợ chỉ
chậm một chút thôi, hắn sẽ biến mất mãi mãi….
Cô nhắm mắt lại, vội vàng nói “Quên đi… Quên đi…… Được không? Quên hết quá
khứ đi… anh nhìn xem… tương lai của anh không phải đang rất tốt đẹp đó sao? Anh
có một người cha yêu thương anh hết mực, có một tập đoàn lớn nhất Trung Quốc
này…… Tương lai……”
Nói đến hai chữ này, cô khựng lại, đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn. Tương
lai của hắn… nhất định không có cô… Cô hít sâu vào một hơi, tiếp tục nói “Tương
lai…… Tương lai của anh sẽ rất tốt đẹp…… Chỉ cần anh quên hết mọi chuyện trong
quá khứ, mọi thứ sẽ đều rất tốt… tin tôi đi……”
Hắn gỡ tay cô ra, xoay người không hề chớp mắt nhìn thẳng cô, khuôn mặt tuấn
tú lạnh như băng, lạnh đến thấu xương, khiến cô rùng mình. Không lẽ cô nói sai
điều gì rồi sao?
Hắn gắt gao nhìn cô, nói rõ ràng từng chữ “Tại sao không nói gì đến tên em?”