Cô chạy thục mạng về Doãn trạch, nhìn đồng hồ vừa điểm tám giờ, lại không
thấy có ai trong phòng khách.
Bình thường giờ này ba nuôi thường hay ngồi ở sofa đọc báo, xem tivi, nếu
không cũng sẽ là ngắm nghía đồ cổ, quản gia sẽ đứng ở một bên hầu hạ, nhưng hôm
nay một bóng người cũng không có, không khỏi khiến cô cảm thấy ngạc nhiên, tò
mò.
“Lăng tiểu thư, tiêu thư đã muốn dùng bữa tối chưa ạ?” Một người hầu nữ cung
kính đi tới hỏi nàng.
“Ba nuôi tôi đâu rồi?”
“Buổi chiều lão gia đã tới bệnh viện rồi ạ, nói là hôm nay lão gia sẽ không
về nên dặn chúng tôi chuẩn bị bữa tối cho một mình tiêu thư thôi.”
Mân Huyên cảm thấy có chút thắc mắc. Nàng ở đây cũng khá lâu rồi, có thể thấy
bình thường sau khi ăn xong bữa trưa ba nuôi và quản gia sẽ đi thăm dì Phương,
sau đó chạng vạng sẽ trở về, mỗi ngày đều như vậy, hôm nay tại sao lại khác
thường như thế?
Chẳng lẽ bệnh tình của dì Phương đã nặng lên sao? Cô lại nhớ tới ba nuôi đã
từng nói dì Phương bị ung thư gan giai đoạn cuối, có lẽ thật sự bây giờ đang
không ổn rồi…
“Lăng tiểu thư, bữa tối……”
Người hầu lo lắng nhìn cô, cô lại chỉ khoát tay áo “Tôi không ăn.”
Cô nặng nề thở dài, đi lên lầu. Cô không biết chuyện giữa ba nuôi và dì
Phương trước kia, nhưng qua những gì ba nuôi thể hiện những ngày gần đây, cô có
thể khẳng định tình cảm của bọn họ nhất định là rất thâm sâu. Sở dĩ hôm nay ba
nuôi có thể ở qua đêm chăm sóc dì Phương có lẽ cũng là do Doãn Lạc Hàn công tác
chưa về. Dù sao cô cũng vẫn luôn biết kì thực ba nuôi rất để tâm đến suy nghĩ
của Doãn Lạc Hàn, mặc dù mặt ngoài luôn tỏ ra cứng rắn nhưng trong lòng lại luôn
cân nhắc, làm việc gì cũng phải nhìn nét mặt con trai.
Di động trong túi reo vang. Cô rút ra, lại thấy số lạ, chần chừ một chút rồi
ấn nút nghe “Vâng tôi nghe, ai đấy ạ?”
“Là anh.” Tiếng nói ấm áp mà cô vẫn luôn mong đợi bất ngờ vang lên, cô nhớ
tới tờ giấy buổi sáng, đúng rồi, hắn nói là buổi tối sẽ gọi điện cho cô mà.
Chợt nghe được thanh âm của hắn, không hiểu sao cô bỗng nhiên rất xúc động,
ngập ngừng không biết nói gì “À……”
“Huyên, em ăn tối chưa?” Hắn trầm giọng hỏi, trong giọng nói pha chút mỏi
mệt, cô dường như còn nghe được cả tiếng lật giấy.
“Vẫn chưa… Anh… vẫn đang làm việc sao? Dạ dày của anh không tốt, phải nghỉ
ngơi sớm đó. Ngày mai lúc nào anh mới về?” Lời vừa ra khỏi miệng, cô chỉ muốn
cắn lưỡi. Nghe giọng cô… tại sao lại thân mật, lại thật tâm đến thế chứ?
Quả nhiên microphone truyền đến tiếng cười của hắn, dường như chỉ một câu nói
của cô thôi đã thổi bay đi tất cả mỏi mệt của hắn. Giọng nói của hắn càng trở
nên ấm áp, dễ chịu “Mai anh sẽ gọi cho em. Em đi ăn đi.”
“Tôi không đói, không muốn ăn.”
“Không được, phải ăn!” Trong giọng nói của hắn thể hiện rõ ràng sự không nhân
nhượng “Hừ… để anh gọi cho quản gia, bảo……”
Nếu hắn gọi điện cho quản gia, không phải chuyện ba nuôi đang ở bệnh viện sẽ
khó có thể che giấu sao? Cô vội nói “Được được, tôi đang xuống lầu rồi.”
Đầu dây bên kia lại có tiếng lẩm bẩm “Một người phải ăn cho hai người…. Em
đang rất gầy, phải ăn nhiều vào đó, nếu không không đủ dinh dưỡng đâu……”
Cái gì mà một người ăn cho hai người?
Cô đang định hỏi hắn nói vậy nghĩa là sao, hắn lại vội vàng nói tiếp “Em lập
tức đi ăn đi, đừng có lừa anh đấy. Ngày mai anh về hỏi mà người hầu nói em chưa
ăn, em sẽ biết tay anh.”
“Biết rồi.” Cô cười khẽ thè lưỡi, mới có một ngày không gặp mà hắn đã bắt đầu
dông dài như thế rồi, không khỏi buồn cười, cảm thấy vui vẻ lên không ít.
Cắt điện thoại, cô mới giật mình nhớ ra mình vẫn chưa biết chính xác mấy giờ
thì hắn về. Vậy chuyện phỏng vấn phải làm sao đây? Cô nắm chặt di động, thở dài,
nghe lời hắn ngoan ngoãn xuống lầu ăn cơm.
Căn biệt thự lớn như vậy, lại chỉ có một người ăn, một người chầm chậm bước
lên lầu, khiến cô chợt cảm thấy cô liêu, sớm trèo lên giường ngủ.
Trong giấc mơ của cô đầy ắp bóng dáng của Doãn Lạc Hàn. Hắn cúi đầu khe khẽ
cười, hắn trầm giọng khàn khàn nói, hắn mỉm cười tuấn tú ấm áp, hắn nóng bỏng
triền miên bên cô… tất cả đều khiến lòng cô dâng lên một thứ tình cảm rất lạ
dường như mang tên nỗi nhớ… Cô ngủ không ngon giấc, cảm thấy trống vắng như
thiếu một cái gì đó. Cô mong hắn trở về… thật sớm…
Bữa sáng hôm sau vẫn chỉ có mình cô. Cô chỉ ăn uống qua loa liền đi làm. Tạp
chí kì này đang vào hồi bận rộn, cô cũng nhanh chóng bị cuốn vào vòng xoáy công
việc.
Bận cả ngày, đến buổi chiều Lâm Hạo Ngôn lại xuất hiện hỏi cô về việc phỏng
vấn, cô chỉ nói đã hẹn được, giờ đang đợi hắn trở về. Kì thật cô lo lắng vô
cùng, cũng may Lâm Hạo Ngôn không hỏi thêm gì nữa.
Ba rưỡi, di động reo vang. Là Từ Bang.
“Lăng tiểu thư, mời tiểu thư đến ngay sân bay…” Từ Bang chỉ cần nói như vậy,
cô đã hiểu ngay. Là Doãn Lạc Hàn.
Cô vốn muốn từ chối, tránh thị phi, nhưng lại nghĩ đến chuyện phỏng vấn vẫn
chưa sắp xếp được liền gọi điện thông báo với Trịnh Trác một tiếng, vội vội vàng
vàng chạy tới sân bay.
Hai mươi phút sau, cô thở hồng hộc đuổi tới sân bay, xem thời gian chuyến bay
từ Ma Cao, mới thở nhẹ ra một hơi, còn chưa tới giờ. Không có việc gì làm, cô
đành ngồi trên ghế đợi.
Chờ đợi thật là quá lâu, cô cứ nhìn chằm chằm kim đồng hồ nhích từng chút
một. Có lẽ là do tối qua ngủ không ngon, mí mắt cô nặng dần rồi chìm vào giấc
ngủ lúc nào không hay.
Không biết đã qua bao lâu, chợt nghe thấy một tiếng bước chân dừng lại gần
mình, cô giật mình mở mắt. Một đôi giầy da bóng loáng xuất hiện trước mắt, cô cả
kinh, nhìn thẳng lên, quả nhiên thấy gương mặt tuấn lãng mà cô mong mỏi…
“Huyên, chờ anh lâu không?” Một tay hắn ôm chiếc áo khoác ngoài, một tay cắm
trong túi quần, phía sau là Ôn Nhược Nhàn và một người khác nữa đang ôm văn
kiện.
Gương mặt cô vẫn đang đầy dấu hiệu buồn ngủ, thấy bọn họ đang nhìn mình chằm
chằm mới nhận ra mình đang thất thố, vội đứng dậy “Cũng không lâu lắm.”
“Chúng ta đi thôi.” Hắn không e dè kéo tay cô đi ra phía cửa, trong mắt tràn
ngập ý cười.