Phòng khách im ắng, một người giúp việc chạy đến trước mặt cô nói “Lăng tiểu
thư, thiếu gia đang ở trong phòng ăn dùng bữa sáng, mời tiểu thư qua ạ.”
“Ừm….” Cô lại quay người đi đến bàn ăn, nhìn thấy Doãn Lạc Hàn đang ngồi trên
bàn, một tay cầm tờ báo đọc, một tay cầm một ly sữa uống, nghe được tiếng bước
chân hắn mới liếc mắt một chút, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đọc báo.
Cô ngồi đối diện hắn, với tay lấy chai nước sốt cà chua, chợt nghe đến tiếng
nói trầm ấm của hắn từ phía sau tờ báo “Tối qua ngủ ngon không?”
Hắn biết thừa còn giả vờ hỏi! Cô hung hăng trừng hắn một cái nhân lúc hắn
chưa thấy, sau đó dùng giọng hơi giận dỗi nói “Ừm… cũng được.”
Sau đó, cô lại nhớ tới công việc phỏng vấn, vội đổi giọng hỏi hắn “Hôm nay
anh rảnh không?”
“Có việc?” Tiếng nói không nhanh không chậm lại từ sau tờ báo truyền tới.
Cảm giác bị phớt lờ khiến cô vô cùng tức giận, bật dậy chạy qua cướp lấy tờ
báo của hắn “Anh có thể nhìn tôi để nói chuyện được không?”
“Em muốn nói cái gì?” Hắn hạ mí mắt, lại bưng chén sữa lên nhấp một ngụm, vẫn
lạnh nhạt hỏi.
Hôm qua rõ ràng vẫn còn đang bình thường, hắn còn nhờ cô lau tóc, còn ôm chặt
cô vào trong lòng, cô cũng không cự tuyệt, tại sao hôm nay vừa ngủ dậy, hắn đã
như quên hết mọi chuyện, giở bộ mặt lạnh lùng đáng ghét ra như vậy?
Không thể nói rõ tại sao, trong lòng cô chợt cảm thấy hụt hẫng mất mát, cô
lại đặt tờ báo lại trước mặt hắn, ủ rũ xoay người, tay phải đột nhiên bị một bàn
tay cứng cỏi ấm áp nắm lại.
“Đã hiểu cảm giác đó chưa?” Hắn trầm giọng hỏi, giọng nói dường như còn có
chút giễu cợt.
Cái gì? Cô thất thần còn chưa kịp phản ứng, lại nghe hắn nói tiếp “Em đã hiểu
cảm giác bị người khác phớt lờ chưa? Để chạng vạng hôm qua có thể trở về, cả đêm
anh đã không dám bỏ phí một giây để ngủ. Khi anh vô cùng mệt mỏi đáp máy bay
xuống lại nhìn thấy em chủ động đi đón anh, trong lòng anh chợt cảm thấy cố gắng
của mình là không uổng phí. Nhưng khi anh nắm tay em, em lại lạnh lùng gạt ra.
Em hiểu không? Cảm giác giống như bị dội một gáo nước lạnh, cái lạnh xuyên vào
tận trong tim……”
Cô chủ động đi đón? Không phải là do hắn kêu Từ Bang gọi cho cô sao? Chẳng lẽ
là cô hiểu nhầm rồi? Mà thôi, chuyện đó cũng chẳng quan trọng, chỉ là quả thật,
cô đã hiểu được cảm giác của hắn, cảm giác được bay lên thiên đường rồi đột ngột
lại rơi xuống địa ngục…
“Anh… anh là đồ đáng ghét!!!” Cô bối rối, xoay người về phía hắn đấm đấm vào
người hắn.
Hắn không né tránh, lại nắm chặt lấy tay cô “Huyên, không cần trốn tránh anh,
anh hứa sẽ thông báo với mọi người chuyện của chúng ta……”
“Anh nói gì cơ?” Cô kinh hãi nhìn hắn, hạ giọng nói “Chúng ta cứ như thế này
không phải là được rồi sao? Tôi cũng hứa với anh, sẽ không rời đi rồi mà….”
“Như vậy vẫn chưa đủ.” Hắn lắc lắc đầu, xiết chặt tay cô đặt trước ngực hắn,
ánh mắt nóng rực “Anh muốn em xuất hiện trong tương lai của anh, anh muốn mỗi
ngày trước khi đi ngủ có em bên cạnh, sau khi mở mắt cũng thấy gương mặt của em.
Anh muốn có em, quang minh chính đại ở bên em. Em hiểu không?”
Cô hơi choáng váng một chút… Ý tứ của hắn đã quá rõ ràng, đúng là cũng chỉ
thiếu điều chưa nói ra ba chữ kia….
Cô nên trả lời như thế nào? Cần phải trả lời như thế nào? Đáp án vẫn còn đang
nằm trong tủ phòng cô… Cô vẫn chưa dám động đến nó, bởi cô thực sự sợ, sợ nếu
xem rồi, cô và hắn sẽ không thể tiếp tục như thế này được nữa…
Hắn cảm giác được bàn tay cô đang run rẩy, lại càng nắm chặt lấy tay cô, dùng
hay bàn tay cọ xát tay cô, tận lực truyền cho cô hơi ấm. Chợt có tiếng mở cửa
vang lên, cô vội rút tay ra, ngồi về chỗ của mình.
“Lão gia, ngài ăn một chút đã, đã thức cả đêm rồi……”
“Không, ta không muốn ăn, cô ấy mà xảy ra chuyện gì… ta phải làm sao……”
“Không đâu lão gia, nhất định sẽ có cách……”
Tiếng than thở truyền đến tai cô, nghe ra được giọng nói của ba nuôi đầy đau
lòng, có thể hiểu rằng dì Phương nhất định là bệnh không nhẹ…
Cô lại nhìn Doãn Lạc Hàn, đụng phải ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm cô,
chợt đỏ mặt cúi đầu ngoạm một miếng sandwich lớn.
“Lại là người đàn bà đó, bà ta hại gia đình chúng ta còn chưa đủ sao?” Hắn
nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, cô lại ngẩng mặt, thấy hắn đứng phắt dậy tiến ra
phòng khách.
Cô thầm kêu “Không ổn rồi…”, vội vàng đặt chiếc sandwich xuống, lau qua tay,
đi ra phòng khách. Bọn họ vừa mới khắc khẩu một trận, giờ Doãn Lạc Hàn lại nghe
thấy tên Tần Phương Ngọc_ cái tên mà hắn không muốn nghe chút nào, chắc chắn sẽ
xảy ra chuyện….
Doãn Lương Kiến nghe thấy tiếng Doãn Lạc Hàn, lại thấy hắn đang tiến đến,
sững lại một chút.
Cô chạy theo Doãn Lạc Hàn, vừa kéo tay hắn vừa vội vàng nói to lên “Chết rồi
chết rồi!! Tôi muộn giờ mất rồi! Hàn, anh mau lái xe đưa tôi đi, nếu không sẽ
không kịp mất…”
Để lời nói dối thêm thuyết phục, cô còn dậm chân làm bộ thực lo lắng, dùng
hết sức kéo Doãn Lạc Hàn ra, còn không quên lấy chiếc áo khoác của hắn và túi
xách của cô để trên sofa. Cũng may hắn không phản đối, để yên cho cô lôi ra
gara.
Trong gara có tới bốn chiếc xe, nhìn một cái cô đã nhận ra chiếc xe màu bạc
và màu đen của hắn. Hắn không nói gì, ngồi vào trong xe thể thao màu đen. Cô
cũng ngoan ngoãn chạy theo ngồi vào ghế bên cạnh, nhìn sang gương mặt đen lại âm
u như phủ một màn sương của hắn, chuẩn bị sẵn tâm lý được nghe hắn xướng ca.