Trong bóng tối cô cứ nửa tỉnh nửa mơ, những dòng suy nghĩ khiến cho cô không
thể yên giấc được, rốt cục trằn trọc đến nửa đêm, cô nhẹ nhàng xuống giường.
Gió nhẹ thổi bay vạt áo, bóng cô hắt lên tường thành một vệt đen dài lại càng
thêm cô đơn tịch liêu. Cô đứng ở ban công nhìn lên bầu trời đêm, mãi đến khi mỏi
cổ mới quay đầu nhìn người đàn ông với gương mặt tuấn tú đang ngủ say mê mệt
trên giường.
Cô hiểu rất rõ cô có tình cảm với hắn, chỉ là hiện tại cô thật sự muốn yên
tĩnh một chút, cô muốn cẩn thận suy nghĩ lại mối quan hệ của bọn họ, và cả tương
lai của hai người nữa…
Chợt trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cô cúi đầu, nhìn chiếc di động không biết
đã nắm trong tay tự bao giờ, nhớ đến cuộc gọi lúc tối của Trịnh Trác.
Trên thế giới này cô đã gần như không còn thân nhân. Từ khi nhận được Trịnh
Trác là anh trai, cô vô hình trung đã coi hắn như huynh trưởng để cô dựa vào.
Hôm nay Trác không đi làm, Lâm Hạo Ngôn cũng chỉ mơ hồ nói hắn mấy ngày nay có
việc.
Đến tột cùng là có chuyện gì? Cô không khỏi bắt đầu lo lắng. Buổi tối hắn gọi
cho cô biết đâu là có chuyện gấp gì đó, mà cô lại không nhận điện thoại của hắn.
Cô tự trách mình đã quá ích kỉ.
Bây giờ cô gọi cho hắn có được không? Liệu hắn đã ngủ hay chưa? Cô do dự nhìn
di động, ngón tay lại tự động ấn số của hắn, được rồi, thử xem xem có người nghe
hay không….
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, vì thế tiếng tít dài trong điện thoại vang lên
rất rõ. Sau khi điện thoại vang ba tiếng thì có người tiếp.
“Mân Huyên à?” Tiếng Trịnh Trác rất rõ ràng từ đầu dây bên kia, hiển nhiên là
hắn chưa ngủ.
“Vâng, là em. Buổi tối anh gọi cho em có chuyện gì vậy?”
“À, cũng không có gì đâu, anh chỉ tùy tiện gọi thôi.” Hắn nói giọng hơi lạ,
bên cạnh còn có tiếng cãi nhau rất to, sau đó tiếng đó nhỏ hẳn lại, tựa hồ như
là hắn tránh đi chỗ khác, cố ý lấy tay bít di động lại.
“Anh không xảy ra chuyện gì chứ? Có vấn đề gì phiền toái không?” Cô lo lắng
giữ di động, lại sợ đánh thức Doãn Lạc Hàn trong phòng, đè thấp tiếng hỏi “Trác,
đừng nói dối em, nói cho em biết.”
Cô có thể cảm nhận được có chuyện không bình thường. Dù tiếng cãi nhau ở đầu
kia điện thoại đã nhỏ đi rất nhiều nhưng vẫn có thể nghe ra là vô cùng ác
liệt.
Hắn thở dài một tiếng, hữu khí vô lực nói “Anh đang ở bệnh viện……”
Cô lo lắng cắt lời hắn “Cái gì??? Sao lại ở bệnh viện? Anh bị bệnh sao? Hay
là bị thương?”
“Mân Mân, em đừng lo, anh không sao cả. Chuyện này một hai câu không nói hết
được, để hôm khác rảnh anh sẽ nói rõ cho em nghe.”
Cũng may hắn không sao… Cô vỗ vỗ ngực, tảng đá trong lòng cũng được tháo
xuống “Vậy được rồi, anh phải tự chăm sóc mình cho tốt đó.”
Cô đang định cắt điện thoại lại tiếng của hắn “Mân Mân, chờ một chút, hôm nay
anh gọi cho em còn muốn hỏi em buổi phỏng vấn thế nào? Anh nghe Hạo Ngôn nói lần
này em làm rất tốt, anh ấy vô cùng hài lòng.”
Cô cười cười “Vâng, tóm lại chuyện này rất lằng nhằng, hôm khác gặp em sẽ kể
rõ cho anh nghe.”
Hai người lại tùy ý nói vài câu, cô khép lại di động, tựa lên ban công thở
dài vài cái.
Kỳ thật hôm nay Lâm Hạo Ngôn luôn dặn dò không cho cô được cắt bỏ câu nói
kia, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là nhờ Trịnh Trác can thiệp
giúp, dù sao ở tòa soạn này cô cũng chỉ có thể nương tựa vào hắn, nhưng tình
hình bây giờ xem ra Trác cũng đang có chuyện phiền lòng làm cô lại ngại mở
miệng.
Xem ra hết thảy chỉ có thể mặc cho số phận! Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy
sao, không khỏi nghĩ lung tung, ước mình cũng có thể như những vì sao trên bầu
trời kia, vô lo vô nghĩ…
Cô vừa xoay người lại, giật mình thấy một bóng đen đang đứng bên giường. Cô
hoảng sợ, hắn đã tỉnh lại từ lúc nào?
Đang lúc cô không biết phải làm sao, hắn tiến lại gần, giọng nói vẫn bình
tĩnh như lúc đầu “Sao nửa đêm lại dậy làm gì?”
Cô nhìn hắn một cái, đánh giá gương mặt tuấn tú không hề thấy điểm nào có vẻ
đang tức giận, thầm thở phào một cái. Có lẽ hắn vừa tỉnh lại, sau đó cô lại hạ
mí mắt đi qua hắn “Tôi không ngủ được, dậy hóng gió một chút.”
Sau đó cô lại chậm rãi chui vào trong chăn. Hắn không nói gì, lại nằm bên
cạnh cô, ôm chặt lấy cô vào trong lòng, ấm áp hôn nhẹ vài cái lên môi cô, trầm
giọng hỏi cô “Mệt mỏi chuyện công việc sao? Nếu mệt quá thì từ chức đi, đừng làm
nữa.”
“Không, tôi thích công việc này, như vậy cuộc sống mới phong phú!” Cô lắc lắc
đầu, rúc vào trong lòng hắn.
Hắn trầm mặc một hồi lâu đến mức cô còn tưởng hắn đã ngủ rồi, bất chợt hắn ôm
chặt cô hơn, lại nhẹ giọng nói “Nếu em thích làm việc thì đến công ty của anh,
anh sẽ dặn bộ phận nhân sự sắp xếp cho em một vị trí, tiền lương và đãi ngộ tùy
em. Em thấy thế nào?”
Cô chấn động. Hàng năm chỉ cần tập đoàn Đường Thịnh ra một thông báo tuyển
nhân viên, lập tức sẽ có vô số hồ sơ được gửi đến, cuối cùng trong ngàn vạn hồ
sơ ấy cũng chỉ có hai, ba người được chọn. Như vậy cũng đủ biết câu nói vừa rồi
của hắn đáng giá như thế nào.
Nhưng cô không cần suy nghĩ nhiều, lập tức từ chối “Không cần, tôi thích công
việc ở đây. Hơn nữa ở tòa soạn Thuần Mỹ tôi cũng đã có một chút thành tích, tôi
tin chỉ cần tôi cố gắng sẽ có thể tiến xa hơn nữa.”
Nếu nghe theo hắn gia nhập tập đoàn Đường Thịnh theo con đường đó, cô sẽ coi
thường chính mình!
Mười một năm qua, cô luôn luôn tự lập, không thích dựa vào người khác, cho dù
có là người cô yêu cũng không ngoại lệ. Dù sao tòa soạn Thuần Mỹ cũng là một tòa
soạn tên tuổi, tác phong làm việc cũng rất chuyên nghiệp, hơn nữa cô cũng đã
phải cố gắng rất nhiều mới có thể đạt được vị trí như hiện giờ, cô tuyệt đối
không dễ dàng từ bỏ!