Cô hiện tại chưa muốn về, nhưng nhìn thấy bộ dạng đầy tâm sự của Trác thì cô
cũng không mặt dày mà ở lại được. Vẫn là theo hắn lên xe.
Suy nghĩ của cô vẫn quẩn quanh ở nội dung cuộc điện thoại kia, quay đầu nhìn
Trịnh Trác chăm chú lái xe, lời nói đến miệng lại nuốt xuống, sau đó lại quay
đầu lại, cứ thế lặp lại vài lần, rốt cục cũng khiến cho Trịnh Trác chú ý.
“Em có chuyện gì muốn hỏi anh à?”
Nghĩ đến những lời phẫn uất khi hắn nói chuyện điện thoại, cô cười gượng,
thật sự không biết nên mở miệng như thế nào, vì thế cứ vòng vo hỏi hắn “Trác, em
vẫn cảm thấy anh thật thần bí nha, mấy ngày nay không thấy anh, chắc chắn có
chuyện gì rồi…”
Trịnh Trác là người thông minh, mới nghe đã lập tức hiểu ngay ý tứ trong lời
nói của cô. Khóe môi hắn khẽ cong lên “Mân Mân, những chuyện trước đây em không
cảm thấy có điều gì kỳ lạ sao? Vì lẽ gì mà cha mẹ em lại muốn em nhận mẹ anh là
mẹ nuôi? Trước đó bọn họ đã quen nhau như thế nào?”
Cô sửng sốt, vấn đề này thực sự cô không nghĩ ra được. Cô và mẹ nuôi đã quen
nhau như thế nào? Lúc ấy cô còn quá nhỏ, một chút ấn tượng cũng không có…
Trịnh Trác nhìn cô một cái, trên mặt nổi lên một tia cười châm chọc “Còn nữa,
em không cảm thấy kỳ lạ sao? Một gia đình lẽ ra ít nhất cũng phải có 3 người,
tại sao nhà anh lại chỉ có anh và mẹ?”
Cô nhẹ nhàng cắn môi, vấn đề này thật ra cô cũng có phần nghi hoặc, nhưng vì
hai người vừa nhận lại được nhau, vấn đề này có chút nhạy cảm nên cô cũng không
biết mở miệng thế nào… Xem ra Trác còn có rất nhiều bí mật. Ngẫm lại người mẹ đã
qua đời tám, chín năm rồi, từ đó đến giờ Trác vẫn luôn phải cô độc… Hắn giống cô
ở điểm cùng phải trải qua một đoạn đời chua xót, đáy lòng cô không khỏi có một
chút đau đớn lướt qua…
“Anh à…” Cô ngẩng đầu định nói thì phát hiện ra biệt thự đã ở ngay phía
trước, liền cuống quýt nói “Trác, anh không cần đưa em đến tận cổng đâu, để em
tự đi là được rồi.”
Trịnh Trác không dừng xe mà ngược lại còn nhấn chân ga cho xe chạy nhanh hơn,
giọng đầy vẻ thản nhiên “Sáng nay anh đã gọi điện cho Doãn Lạc Hàn.”
Cô tái mặt, ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn “Anh gọi cho anh ta làm gì?”
“Em đi qua đêm không về, anh nghĩ bản thân hắn sẽ tức giận đến nỗi muốn giết
người, nên anh muốn giải thích giúp em một chút, ít nhất hắn biết được là em ở
chỗ anh, sẽ không lo lắng mà đi tìm em nữa.”
Nghe Trịnh Trác nói với điệu bộ thản nhiên, toàn thân cô nháy mắt đông cứng
lại. Hắn như vậy căn bản là đang đổ thêm dầu vào lửa!
Lúc trước Doãn Lạc Hàn còn vì chuyện Trịnh Trác mà muốn cô từ chức. Vừa rồi
cô còn định khi trở về sẽ nói tối qua cô ngủ ở nhà một đồng nghiệp, không ngờ
Trịnh Trác đã chủ động thừa nhận tối qua cô ngủ ở nhà hắn, cứ đà này, cô về nhà
sẽ chẳng phải là rất nguy hiểm sao?
Nghĩ đến đôi con ngươi đen thẫm của Doãn Lạc Hàn, cô không khỏi rùng mình một
cái. Trịnh Trác lần này thật sự hại chết cô rồi!
Cô hung hăng trừng mắt nhìn nhắn, đôi mắt long lanh phẫn nộ. Trịnh Trác tựa
hồ nhìn ra nỗi lo lắng của cô, cười cười “Em sợ Doãn Lạc Hàn đến vậy sao?”
“Buồn cười thật, sao em phải sợ hắn cơ chứ?” Cô bị kích động liền lập tức
phát hỏa, vênh mặt nói “Còn lâu em mới sợ hắn.”
“Vậy em đang lo lắng điều gì thế?” Hắn lắc đầu cười ha hả, sau đó nhìn cô nhẹ
nhàng nói Anh không có người thân, chỉ có em là em gái của anh, anh cũng chính
là anh trai em. Từ nay về sau nếu có kẻ nào dám khi dễ em, em cứ nói cho anh
biết, anh sẽ giúp em hả giận. Cho dù kẻ đó là Doãn Lạc Hàn đi chăng nữa, biết
không?”
Nghe hắn nói vậy, cô có chút ngượng ngùng, cúi đầu buồn bã. Hắn làm như vậy
cũng là có ý tốt, nhưng là do hắn chưa biết tính tình của Doãn Lạc Hàn nên việc
tốt lại trở nên phản hiệu quả mà thôi…
“Đúng rồi, tư liệu lần trước anh đưa em vẫn chưa xem.” Giọng Trịnh Trác đầy
chắc chắn.
Cô ngẩng đầu, theo bản năng thốt ra “Sao anh biết?”
“Dĩ nhiên là anh biết. Nếu không làm sao em có thể bình thản trở lại nơi
này..” Hắn dừng xe lại, một tay đặt lên vai trái cô, trầm giọng nói “Nhớ kĩ… về
sau nếu có gì cần hỗ trợ, em cứ nói hoặc gọi điện cho anh, anh sẽ bảo vệ
em.”
Cô đang suy nghĩ xem có ý từ sâu xa gì trong lời nói của hắn không, thì bất
ngờ nghe thấy một giọng âm hàn vọng vào xe “Người của tôi mà phải cần đến anh
bảo vệ sao?”
Trong lòng cô chợt lộp bộp một chút, cửa xe bất ngờ mở toang, cả người cô lập
tức bị túm ra ngoài, chớp mắt ngã vào khuôn ngực rắn chắc.
“Tốt lắm, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.” Trịnh Trác nhún nhún vai, tâm
trạng vẫn rất bình thản, ngoảnh lại nhìn Mân Huyên “Mân Mân, nhớ kỹ lời anh vừa
nói!”
Nói xong, hắn giẫm chân ga, chiếc xe thể thao chạy vút đi, để lại hai người
với hai nỗi tâm sự khác nhau.
Trịnh Trác luôn luôn nhắc nhở cô về tập tài liệu… Rốt cục tài liệu đó có gì
bí ẩn mà khiến hắn phải nhấn mạnh đến như vậy?… Đang suy nghĩ miên man, cô chợt
thấy cổ tay đau nhói, thì ra cô đang bị lôi thẳng vào cổng biệt thự.
“Lăng Mân Huyên, em không có gì để nói với anh sao?” Từng câu từng chữ lạnh
băng làm đông cứng tim phổi. Cô nhìn sang thấy một đôi mắt tràn đầy căm giận,
bức bách khiến toàn thân cô lạnh run.
“Nếu tôi nói anh sẽ tin tôi sao?” Ngữ khí của cô thoảng nhẹ trong không khí,
cổ tay và các đốt ngón tay sắp bị hắn bẻ gãy, trên trán lấm tấm mồ hôi…
Những gì đã trải qua mách bảo cô rằng, hiện tại nói cái gì hắn cũng đều cho
rằng cô kiếm cớ, thà không nói còn hơn. Không phải Trịnh Trác đã gọi điện báo
cho hắn biết rồi sao? Nếu cô và Trịnh Trác thực sự có điều gì đó, thì sao lại có
thể ngu ngốc gọi cho hắn nữa?
Bình minh đang ló rạng, người làm công lục tục đi đến, lập tức chú ý đến hai
người bọn họ, mọi ánh mắt đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Mân Huyên cúi đầu tìm đường rút lui, ra sức đẩy tay hắn ra, nhưng ngược lại
càng bị hắn nắm chặt hơn. Cô đành phải nghiến răng nói vừa đủ cho hai người nghe
“Anh buông ra đi, đừng để người giúp việc để ý, có chuyện gì chúng ta vào nhà
rồi nói…”