Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 348: Chương 348




Edit: Havi

Beta: CeCe

Tỉnh dậy, xỏ chân vào dép đi trong nhà, cô vươn vai một cái thật thoải mái, chậm chạp đi xuống lầu.

Khi cô tỉnh dậy đã hơn chín giờ, trên giường chỉ còn mình cô, không cần nói cũng biết hắn lại đến công ty. Hắn không phải là ông chủ sao, như thế nào ngay cả thời giờ nghỉ ngơi cũng không có vậy? Cô bất mãn nói thầm.

Xuống tầng dưới, một người hầu nữ từ trong phòng ló đầu ra sau đó lại rụt trở về. Cô chưa ngồi vào bàn ăn mà vài cô hầu đã nhanh nhẹn bày ra một bàn thức ăn thơm lừng.

Vừa ngồi xuống, một chén thuốc bổ nóng hổi đã được bưng lên. Cô làm bộ như không thấy, vươn người lấy cốc sữa, một người hầu bèn tiến đến, kính cẩn nói “Đây là thuốc bổ mà thiếu gia đặc biệt dành cho tiểu thư, mỗi buổi sáng cô đều phải uống ạ.”

Mân Huyên nhấp một ngụm sữa rồi nói “Tôi sẽ uống mà, các cô cứ yên tâm đi.”

Mọi ngày có hắn trực tiếp bắt uống thì cô đành miễn cưỡng uống, hôm nay thật may không có hắn ở đây, cô dại gì lại uống chén thuốc bổ đen sì kia chứ… Sự thật là cô rất khỏe, căn bản không cần tẩm bổ làm gì cả!

Nhưng một vài người hẫu vẫn không có ý dời đi, cô người hầu vừa nãy lại mở miệng một lần nữa “Lăng tiểu thư, thiếu gia nói nếu cô không uống thì tháng này chúng tôi sẽ bị trừ lương, mà cuộc sống của gia đình chúng tôi đều trông chờ vào phần tiền lương này thôi ạ…”

Nhìn nhóm người âu sầu ủ dột, cô thở dài. Hắn đã biết rõ tính cô, biết cô luôn luôn mềm lòng, không muốn liên lụy đến người khác.

Uống xong chén thuốc, cô từ tốn ăn bữa sáng. Chẳng có việc gì, cô ngồi ở đình viện phía sau biệt thự tĩnh tâm. Bất giác cô nhớ tới ba nuôi, không biết chuyện của ba với dì Phương như thế nào rồi…?

Cô đã mấy lần cầm điện thoại muốn gọi nhưng cuối cùng vẫn lại buông tay. Chuyện của ba nuôi và dì Phương dù sao cũng không cần cô can thiệp quá nhiều, lỡ ra còn làm Doãn Lạc Hàn tức giận nữa.

Làm động tác xoay xoay người, ánh mắt cô vô ý dừng ở trên bụng. Thốt nhiên nhớ đến một chuyện, mặt biến sắc, cô vội vàng bước nhanh trở về biệt thự, chạy lên lầu, vào phòng rồi lôi từ ngắn kéo tủ đầu giường ra một viên thuốc, nhét vào miệng, rồi lại rót một cốc nước uống.

Cô ngồi ở mép giường, thở phào vỗ vỗ ngực, hôm nay thiếu chút nữa thì quên!

Khoảng thời gian ở bên hắn, sau mỗi lần mây mưa cô đều nhớ uống thuốc.

Chuyện hôn ước của hắn còn chưa giải quyết, hơn nữa trước mặt ba nuôi, cô và Doãn Lạc Hàn vẫn là quan hệ anh em, cô không thể làm phức tạp thêm. Chỉ cần một ngày chuyện hôn ước đó chưa giải trừ thì cô cũng không có đủ can đảm để cho một sinh linh vô tội xuất hiện trên đời này…

Ánh mắt cô đột ngột chuyển hướng về phía ngăn kéo. Cô từ từ đi tới gần, chuẩn bị mở ra…. Bên trong rốt cục là có bí mật ghê gớm gì?

Trong cô luôn có một dự cảm không lành, càng ngày càng mãnh liệt… Đột nhiên phía dưới có tiếng còi ô tô, tay cô khống chế không được run lên một chút, lại buông tay ra.

Ai vậy? Là hắn sao? Cô vội vàng chạy thẳng xuống lầu. Đến đầu lầu hai, nghe thấy có tiếng nói chuyện ở phòng khách, cô càng bước nhanh hơn.

“… Thời gian không còn nhiều lắm… Bác sĩ nói có thể về nhà vài ngày… Không biết thiếu gia có nhà không…”

“Bảo nhà bếp làm chút đồ ăn mà bà ấy thích cho ta…”

“Nhưng mà…… lão gia, bây giờ bà ấy đâu có ăn được gì…”

“Không cần lo, ông cứ kêu người làm đi, có thể cô ấy sẽ ăn được một chút…”

“Lão gia đừng nóng, tôi đi ngay…”

Cô chạy xuống lầu, thấy quản gia đang bước nhanh đi hướng phòng bếp. Ba nuôi loạng choạng vịn tay vào vách tường gần cửa lớn, thân thể bỗng nhiên run lẩy bẩy. Cô chạy như bay tới đỡ lấy ông.

“Ba nuôi, ba làm sao vậy? Ba không thấy thoải mái chỗ nào?”

Doãn Lương Kiến mở to mắt, sắc mặt đỡ căng thẳng cúi xuống “Mân Huyên đó à con, ba không sao, chỉ là tối hôm qua không ngủ nên hôm nay hơi mệt thôi. Lạc Hàn có nhà không?”

“Dạ không, sáng sớm anh ấy đã đến công ty rồi ạ. Để con dìu ba ngồi, ba ăn sáng chưa ạ?”

Ba nuôi hỏi Doãn Lạc Hàn đầu tiên có lẽ vì sợ hắn biết được chuyện ông đi bệnh viện chăm dì Phương. Nhìn vẻ run rẩy của ba nuôi, vẻ mặt và bộ dáng suy yếu, cô đoán ông chưa ăn sáng.

Quả nhiên, Doãn Lương Kiến khoát tay áo “Ba chưa ăn, ba không muốn ăn.”

Cô ngồi xuống, nhẹ giọng thuyết phục ông “Ba nuôi, dù thế nào thì ba cũng phải ăn một chút. Nếu cứ thế này ba sẽ gục đó, rồi lấy đâu ra sức mà đi chăm người bệnh nữa chứ?”

Lời nói của cô tựa hồ có chút tác dụng, ông cúi đầu thở dài, chỉ tay hướng nhà ăn “Ba nghe lời con, sẽ ăn một chút rồi đi ngủ, buổi chiều lại vào bệnh viện.”

“Vâng ạ.” Cô dìu ông chậm rãi đi hướng nhà ăn.Một lát sau, cô và quản gia cùng dìu ba nuôi lên lầu. Rời khỏi phòng ba nuôi, cô nói chuyện một hồi với quản gia.

Quản gia than thở không ngừng “Haizzzz…. Có lẽ bà ấy khó mà qua khỏi… Lão gia đã mời chuyên gia tốt nhấtrồi nhưng cũng không làm được gì nữa, bác sĩ nói trong hai ngày nữa phải chuẩn bị hậu sự… Lão gia lúc đầu không tin, lại bỏ nhiều tiền mời các chuyên gia khác đến nhưng kết quả đều giống nhau… Mầy ngày nay lão gia ngày đêm đều kề cận bên bà ấy, người gầy rộc đi, hôm nay tôi rất vất vả mới khuyên được ông ấy về nhà nghỉ ngơi, ông nói buổi chiều lại đi nữa…”

Tuy rằng đã sớm đoán được kết quả này, nhưng vừa nghe xong cô vẫn cảm thấy có khút khiếp sợ. Bất luận dì Phương năm đó đã phá nát tình cảm của cha mẹ Doãn Lạc Hàn, nhưng chỉ nhìn cách ba nuôi đối đãi với dì Phương, trước khi chết vẫn không thay đổi tình cảm, không khỏi cảm thấy trân trọng tình cảm của ba nuôi.

Cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ ích kỷ, khe sâu ngăn cách tình cảm cha con của bọn họ có lẽ sau khi dì Phương qua đời sẽ thu hẹp được một chút…

Dù sao bọn họ cũng là cha con, có lúc bất hòa nhưng không thể vì thế mà dứt bỏ được dòng huyết thống…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.