Edit by CeCe
Nguồn: http://cccece218.com/
Cô xoay người, mắt nhắm mắt mở lười biếng nhìn về phía
đồng hồ, mí mắt vô lực khép lại, sau đó lại đột nhiên mở ra, trừng mắt
nhìn đồng hồ.
Chết rồi, đã tám rưỡi rồi! Cô bật dậy như bị cháy mông,
bên cạnh đã không còn ai. Cô lấy tốc độ nhanh nhất có thể chạy vội xuống dưới lầu, chỉ thấy Doãn Lạc Hàn đang nhàn nhã ngồi uống café.
Cô bất mãn chu môi chạy về phía hắn “Hàn, anh dậy sớm mà sao không gọi em?”
“Em đang trong thời kì cần phải ngủ nhiều mới tốt.” Đôi
môi hắn lại cong lên thành một nụ cười hạnh phúc, dường như đang ám chỉ
cái gì.
Chỉ tiếc cô lại đang vội đi làm, căn bản không thể để ý
nhiều đến biểu hiện đó của hắn, vội kéo tay hắn lôi đi “Mau đi lấy xe
đi, em bị muộn làm rồi!”
Khuôn mặt tuấn tú của hắn lại tràn đầy nét cười, buông
tờ báo trong tay ra , đi theo cô ra cửa chính. Tờ báo lẳng lặng nằm trên bàn cơm, trên mặt báo là hai gương mặt quen thuộc cùng với một dòng tít rất lớn.
Cô cúi người lấy giày nhưng không thấy đôi giày cao gót
của mình đâu, nhìn trái nhìn phải, trên giá giày ngoài đôi giày thể thao của cô ra thì chỉ toàn là những đôi hài đế bằng mới tinh.
Cô nhận ra là trò của hắn, vừa ngẩng đầu định trách hắn thì nhận ra bên cạnh mình đã sớm không còn ai, hắn đã đi ra gara lấy xe.
Cô vừa tức vừa cuống dậm dậm chân, đành phải chọn một
đôi hài nhung đế bằng trong đó, xỏ vào chân mới cảm thấy thật sự là rất
thoải mái, hẳn là loại giày cực cao cấp.
Nghe thấy tiếng khởi động xe, cô thôi ngắm nghía đôi
giày, vội vàng chạy ra ngoài. Xe thể thao đã vững vàng dừng trước mặt
cô. Cô chu môi ngồi vào.
“Sao miệng lại sưng lên thế kia?” Hắn cười điểm nhẹ vào đôi môi của cô, ái muội nháy mắt “Chẳng lẽ là kiệt tác đêm qua của anh?”
“Anh… lung tung!” Cô đỏ mặt phản bác, sau đó lại làm bộ
hung dữ nói “Là anh đổi hết giày của em phải không? Sao anh lại làm vậy? Mau trả giày lại cho em!”
Hắn nhìn đôi giày trệt trên chân cô, vui ra mặt “Dáng
người của em rất đẹp, cũng rất cao, không cần đi giày cao gót. Em nhìn
xem này đôi giày này rất hợp với quần áo của em, rất đẹp em biết không?”
Nghe hắn khen, cô không khỏi lại đỏ mặt. Nhìn đôi giày
trên chân, quả thực càng nhìn lại càng thấy đẹp, sự tức giận cũng bị
thổi bay, trong lòng chỉ còn lại sự ngọt ngào.
Lúc này một nữ hầu vội chạy tới, đưa một hộp cơm cho cô theo sự phân phó của hắn.
Nhìn hộp cơm hấp dẫn, bụng cô lại biểu tình. Cô cầm lấy
thìa bắt đầu xúc cơm ăn, nhìn đồng hồ trên xe, thở phào nhẹ nhõm khi
nhận ra vẫn kịp giờ đi làm.
Khi đi đến ngã tư gặp đèn đỏ, xe dừng lại. Hắn nhìn
sang, thấy cô đã ăn hết hộp cơm liền rút khăn nhẹ nhàng lau nước sốt cà
chua còn dính trên môi cô.
“Cám ơn anh!” Cô cười ngọt ngào cầm ly sữa đã uống được
một nửa. Cô no quá rồi, không uống được nữa, nhưng tính cô không thích
lãng phí, định mang ly sữa về tòa soạn, lúc nào đói thì uống.
“Đưa anh…” Hắn lấy ly sữa trong tay cô, đưa đến trước miệng, uống mấy ngụm liền hết ly sữa.
Hành động thân mật như vậy lại khiến hai má cô đỏ ửng
lên. Nhìn đôi môi hắn còn dính chút sữa, cô mỉm cười dịu dàng lấy khắn
lau cho hắn.
Hắn thuận thế bắt lấy tay cô, đặt ở trước miệng, ấn lên mu bàn tay một nụ hôn thật sâu “Huyên, khi nào thì mình kết hôn?”
A? Lại là chuyện này! Cô vội rút tay lại, trốn tránh ánh mắt của hắn “Anh mau lái xe đi, em bị muộn làm rồi.”
Hắn trầm mặc nhìn cô khoảng chừng một phút đồng hồ, sau đó không nói gì khởi động xe.
Lúc này tất cả các dây thần kinh trong cô dường như đều
căng hết lên. Trải qua ngày hôm qua, cô đã toàn tâm toàn ý giao trọn
cuộc đời mình cho hắn, làm sao lại không muốn hai người có thể cùng ở
bên nhau trong giây phút thần thánh trên lễ đường? Chỉ là cô nghĩ đến
bố… ông cực lực phản đối cô qua lại với nhà họ Doãn, đương nhiên càng
không thể cho phép cô lấy Doãn Lạc Hàn.
Nếu bây giờ cô đồng ý với hắn, vậy bố thì phải làm sao?
Cô định hôm nay sẽ xin nghỉ buổi chiều để đi thăm bố, bởi cô đã hiểu rõ
chuyện 11 năm về trước, cô muốn hỏi ông vì sao không muốn cô dính dáng
gì đến Doãn gia…
Đi vào đại sảnh của tòa soạn, cô cúi đầu nhìn đôi hài
trên chân, nghĩ đến câu nói của hắn, trên môi bất giác nở nụ cười. Lúc
đó, có vài đồng nghiệp đi qua cô, cùng chào cô “Lăng tiểu thư, chào buổi sáng!”
Cô cũng mỉm cười “Chào buổi sáng!”
“Ê, cô đã xem chưa?”
“Báo chí hôm nay……”
“Không thể tin được……”
Ai ngờ sau đó họ lại ghé đầu vào nhau, khe khẽ nói nhỏ, sau đó không hẹn mà cùng liếc nhìn cô một lần nữa.
Cô khó hiểu, lắc lắc đầu đi vào thang máy chuyên dụng.
Buổi sáng nay cô có một buổi họp quan trọng kéo dài đến
giữa trưa. Đến khi buôi họp kết thúc, cô vội chạy tới văn phòng Lâm Hạo
Ngôn, nhưng trợ lý anh ta lại nói anh ta vừa ra ngoài. Cô gọi di động
cho anh ta, lại nghe tiếng chuông vang lên trong phòng. Cô thở dài… Xem
ra phải đợi anh ta về rồi xin phép nghỉ buổi chiều vậy, dù sao 2 giờ mới được thăm tù, cô cũng không vội.
Bụng cô lúc này lại réo lên. Không biết tại sao gần đây
cô rất hay có cảm giác đói. Đêm hôm qua cô cũng bị tỉnh giấc vì đói,
nhưng ngại đi xuống bếp nên đành ôm cái bụng đói cố ngủ tiếp…
Cô quyết định trước hết cứ phải đi giải quyết nhu cầu của cái bụng đã, sau đó làm gì thì làm.