Edit by CeCe
Nguồn: http://cccece218.com/
“Vâng.” Cô mỉm cười, thuần thục đeo cravat cho hắn, sau đó chỉnh trang quần áo của hắn cho ngay ngắn.
“Anh cực kì thích món quà này!” Sự hạnh phúc tỏa đầy
quanh người hắn. Bất ngờ hắn ôm chầm lấy cô, áp lên môi cô một nụ hôn
thật sâu.
Buổi sáng vừa đến văn phòng, cô liền đem chuyện Doãn Lạc Hàn đã đồng ý tham gia đại tiệc để báo với Lâm Hạo Ngôn. Lâm Hạo Ngôn
có vẻ rất vui mừng “Lăng tiểu thư, lần này cô đã mang về cho tòa soạn
được rất nhiều thành tích, chiều hôm qua tổng giám đốc đi công tác về,
nghe thấy những chuyện này đã rất cao hứng, còn khen cô vài câu đó.”
Giản Quân Dịch thì đương nhiên là mừng rồi! Cô giúp hắn
lấy được của tập đoàn Đường Thịnh đến mấy chục vạn, lại còn lần trước
hắn và Doãn Lạc Hàn đàm phán việc giải trừ hôn ước với Chỉ Dao, dự án
lúc đó Doãn Lạc Hàn cũng đã đồng ý chia lợi nhuận 80:20… Hắn làm sao mà
không cao hứng cho được!
Cô hung hăng nghĩ thầm như vậy. Lâm Hạo Ngôn rút trong
ngăn kéo ra một phong bì, đưa cho cô “Tổng giám đốc đặc biệt thưởng cho
cô đó, đương nhiên việc tăng lương cũng không thể thiếu.”
Cô hồ nghi nhận lấy. Trong phong bì là một tờ chi phiếu
có giá trị lớn, kéo theo một tờ giấy, trên đó viết rõ ràng rằng lương
của cô so với chức vụ Chủ biên hiện tại sẽ được tăng thêm 3 bậc. Cô nhìn lại. Đúng vậy, là 3 bậc!
Từ bao giờ Giản Quân Dịch đã trở thành người hào phóng như vậy đó? Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo Ngôn.
“Đừng kinh ngạc, chính xác là như vậy đó. Tôi đã làm
việc với tổng giám đốc rất lâu nên tôi rất hiểu anh ấy. Có thể biểu hiện ở bên ngoài của anh ấy khiến mọi người không vừa lòng lắm, nhưng thật
ra anh ấy là người rất tốt, lại rất biết dùng người. Không giống như
những vị lãnh đạo khác, anh ấy dám đề bạt những người trẻ tuổi hoặc chưa có danh tiếng gì – mà theo anh ấy là người có tài… Vì thế cô mới có thể vừa ra trường đã được nhận vào Thuần Mỹ. Quả nhiên cô không phụ sự kì
vọng của anh ấy, làm việc rất xuất sắc, anh ấy rất vừa lòng nên mới đặc
biệt phân phó tăng lương cho cô như vậy.”
Cô nắm chặt tờ giấy trong tay, chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp Giản Quân Dịch, cũng chính là lần cô đến phỏng vấn xin việc ở Thuần Mỹ… Lâm Hạo Ngôn nói đúng, nếu không phải lúc đó Giản Quân Dịch coi
trọng cô, có lẽ bây giờ cô vẫn giống như một một số sinh viên, tốt
nghiệp ra trường, lưu luyến với những thông báo tuyển dụng ở những công
ty nhỏ chỉ bơi mưu cầu một chức vụ giúp mình có cơm để ăn…
“Xã trưởng, nhờ anh giúp tôi nói lời cảm ơn với tổng
giám đốc.” Cô chân thành nói. Hiện tại tất cả những thành kiến của cô về Giản Quân Dịch đều đã tiêu tan… Quả thật, hắn đã nâng đỡ cô khi cô mới
chỉ là một cô sinh viên ngơ ngác, chân ướt chân ráo bước vào nghề. Cũng
là nhờ hắn, cô mới có ngày hôm nay…
Lâm Hạo Ngôn cười ha ha “Muốn cám ơn thì cô tự mình cám
ơn đi. Đại tiệc ngày mai tổng giám đốc cũng tham gia, hơn nữa nghe nói
tổng giám đốc đã mời rất nhiều vị khách quý… Quả thật là một bữa tiệc
đáng mong chờ!”
Cô mỉm cười, đứng dậy vừa định rời khỏi văn phòng xã
trưởng, Lâm Hạo Ngôn đột nhiên như nhớ tới cái gì, gọi cô quay lại “Đúng rồi, còn một việc. Về Chu Hiếu Linh, tôi đã báo cáo với tổng giám đốc.
Anh ấy điều tra một lúc, thì ra trong lúc anh ấy đi công tác, Chu Hiếu
Linh được thăng chức lên Phó Chủ biên là do Phó tổng giám đốc Giản thị
phê chuẩn. Tổng giám đốc hứa sẽ truy xét rõ ràng, nếu thật sự Chu Hiếu
Linh không đủ năng lực để ngồi vào vị trí đó thì sẽ tước bỏ của cô ta
tất cả chức vụ.”
Cô gật gật đầu. Chu Hiếu Linh bình thường làm việc không có gì gọi là xuất sắc, tự dưng lại được thăng chức lên Phó Chủ biên như vậy, cô tin nhất định là có điều gì khuất tất…
Bàn chuyện với Lâm Hạo Ngôn xong, vừa vặn sắp đến giờ nghỉ trưa, cô đi về phía thang máy muốn xuống lầu.
Từ khi Chu Hiếu Linh làm Phó Chủ biên tới nay, khi cô ăn trưa ở bên ngoài đều nghe đồng nghiệp ca thán về Chu Hiếu Linh, nói cô
ta cậy mình có tí chức quyền thì không xem ai ra gì, hơi một chút là
mắng chửi người,… Nói chung là không có gì tốt đẹp.
Trong lúc cô chờ thang máy, một tiếng quát lớn liền chui vào tai “…… Anh nói nói xem, một buổi sáng anh đi toilet vài lần……”
“Chu tiểu thư, hôm nay tôi đã xin phép nghỉ, tôi nói
bụng tôi khó chịu, nhưng là cô không đồng ý, bắt tôi phải đi làm. Giờ
bụng tôi không thoải mái, cần phải đi toilet mà cô cũng không cho đi thì tôi phải làm sao cô mới vừa lòng?”
Khi cô đi về phía có tiếng nói, chỉ thấy Chu Hiếu Linh
đang chỉ tay vào mặt phụ trách mỹ thuật Tiểu Lý, lớn tiếng răn dạy “Anh
đừng có giả vờ! Anh lười làm việc chứ gì?! Đừng cho là tôi không biết,
từ ngày Lăng Mân Huyên đi, các người suốt ngày ríu ra ríu rít nói xấu
sau lưng tôi……”
Lời cuối cùng lại là mắng đồng nghiệp cả phòng. Mọi
người bắt đầu thở dài, thông cảm nhìn Tiểu Lý, đồng thời ném ánh mắt oán giận sang Chu Hiếu Linh.
“Chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?” Mân Huyên nói lớn, thong thả đi vào văn phòn.
“Mân Huyên, cô tới đúng lúc lắm!” Tích Vân không nhịn
được nữa, lập tức đứng lên “Hôm nay Tiểu Lý bị tiêu chảy, sáng sớm đã
xin phép Chu tiểu thư cho được nghỉ, nhưng cô ta không phê chuẩn. Bây
giờ Tiểu Lý đau bụng đi toilet mấy lần, cô ta lại……”
“Đúng! Đúng là như vậy đấy……”
“Tiểu Lý cũng đã xin phép rồi, nhưng là cô ta……”
“Quá đáng quá mức! Tưởng là Phó Chủ biên thì hiếp đáp mọi người như vậy sao?! Vô lý!……”
“Không có nhân tính……”
“Chúng tôi nhẫn nhịn Chu Hiếu Linh đủ rồi, cùng lắm thì bỏ việc…”
“Chu Hiếu Linh cút đi……”
“Người như cô ta mà cũng xứng làm lãnh đạo sao?”
Tất cả đồng nghiệp đều tức giận mắng chửi Chu Hiếu Linh. Sự việc lần này như giọt nước làm tràn ly, khiến mọi người không thể
chịu nhịn được nữa, tuôn ra hết những bức xúc lâu ngày.