“Tao là chú của nó, dạy bảo nó cũng là chuyện đương
nhiên!” Lăng Chính Đào cười hung tợn “Doãn Lạc Hàn, lập tức bảo Kim
Chính Vũ xuống xe chuẩn bị tiền đi, sau đó một mình mày đến địa điểm đã
hẹn giao tiền, rõ chưa?!”
“Ông phải đảm bảo về sự an toàn của cô ấy. Nếu để cho
tôi phát hiện ông đánh cô ấy một lần nữa thì nửa xu cũng đừng mong tôi
đưa cho ông.” Doãn Lạc Hàn vừa nghiến răng nghiến lợi nói, vừa dừng xe
lại để Chính Vũ xuống xe, sau đó còn che điện thoại nói với Chính Vũ vài câu.
Chính Vũ vội vàng xuống xe, chạy vội ra sau ngăn xe cảnh sát lại.
Doãn Lạc Hàn lại khởi động xe đuổi theo sát phía sau xe
bọn họ. Đầu dây điện thoại bên kia đã không còn tiếng đánh đập nữa, chỉ
nghe thấy tiếng cười man rợ của Lăng Chính Đào truyền đến “Được, tao
không đánh là được…”
Bên trong chiếc xe bắt cóc, Lăng Chính Đào buông di
động, đắc ý cười như điên, lại liếc mắt nhìn Mân Huyên đang ngồi thu lu
một góc, hai tay bị dây thừng trói ra phía sau người, hai má đều sưng đỏ lên dấu ngón tay, hiển nhiên có thể thấy mấy cái tát vừa rồi không nhẹ.
“Tiền gom góp thế nào rồi?” Chu Hiếu Linh quay đầu lại
nhìn Mân Huyên, cười lớn khi thấy người gặp họa “Đáng đời mày! Lăng Mân
Huyên, không phải mày cao cao tại thượng, không thèm để ý đến tao sao?
Haha… không ngờ mày cũng có ngày hôm nay. Phu nhân tổng tài sao? Hừ……
Đợi tao lấy 500 ngàn rồi, tao sẽ rạch lên mặt mày… Để xem Doãn Lạc Hàn
còn thích mày không……”
Giờ có nói gì cũng sẽ chỉ càng chọc tức bọn họ, Mân
Huyên tựa vào xe không lên tiếng, hai má đều có cảm giác nóng bừng lên
sưng đau… Không biết Doãn Lạc Hàn có còn đuổi theo hay không… Nhớ đến
cơn ác mộng đêm hôm trước… Không, cô cam tâm tình nguyện chịu khổ chứ
cũng không muốn hắn vì cứu cô mà bị thương.
Lời Chu Hiếu Linh nói lọt vào tai Lăng Chính Đào. Hắn
lớn giọng “500 ngàn cái gì?! Chu Hiếu Linh… miệng cô cũng rộng thật đấy, không phải nói đã nói tôi 7 phần cô 3 phần hay sao… Của tôi là 560
ngàn, còn lại mới là của cô!”
Chu Hiếu Linh cười lạnh mấy tiếng “Lăng Chính Đào, ông
không biết suy nghĩ à? Ông là tội nhân đang bỏ trốn, còn tôi chẳng phạm
tội gì cả. Ông bắt cóc Lăng Mân Huyên, tôi không giúp ông lái xe thì ông có thể thành công được không? Nói cách khác, tôi chính là người có công lớn nhất trong vụ này, tôi chỉ lấy 500 ngàn là đã quá khách khí với ông rồi đấy……”
“Họ Chu, cô chớ quên, lúc trước cô chỉ là một sinh viên
mới ra trường, nhờ có tôi giới thiệu, cô mới có thể trở thành tình nhân
của phó Tổng Lỗ của Giản thị, nếu không làm sao cô bước chân được vào
Thuần Mỹ, làm sao trở thành Phó Chủ biên…….”
Lăng Chính Đào vừa nói đến đó, mặt Chu Hiếu Linh đã xám ngoét lại “Lão già kia, ngậm cái miệng thối của ông lại!”
Chu Hiếu Linh quay đầu dè chừng Mân Huyên, nhưng Mân
Huyên vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, bởi chân tướng mọi
chuyện cô đã sớm biết, không có gì phải ngạc nhiên.
“Chu Hiếu Linh, nói tóm lại, nếu không có tôi, cô làm
sao mà được một bước lên trời như vậy…” Sắc mặt Lăng Chính Đào vô cùng
hung tợn, hắn vung vung con dao “Chút nữa lấy tiền, của tôi là 700 ngàn, 100 ngàn còn lại coi như tôi bố thí cho cô!”
“Lão già kia, đừng cho là tôi không biết, ông giới thiệu tôi với lão già họ Lỗ đó chẳng qua là vì muốn nịnh nọt ông ta, để ông
ta rót tiền vào Lăng thị mà thôi. Còn nói giúp tôi cái gì, tôi chưa muốn tính sổ với ông đã lợi dụng tôi thì thôi…”
Ô tô vẫn lao vun vút trên đường. Trong xe nồng đậm mùi
vị thuốc súng, tiếng một già một trẻ thô lỗ cãi nhau, cả hai đều cố lôi
khuyết điểm của đối phương ra để bới móc, nhằm thu được món lợi lớn nhất về tay mình.
Bên trái đường lớn là một vách núi sâu mấy trăm thước,
bên phải lại là núi cao sừng sững. Mân Huyên bình tĩnh quan sát địa
hình, cô phải nhân lúc bọn họ không để ý tự giải thoát cho mình, nếu
không chỉ sợ hai con người lòng tham không đáy này lại tiếp tục làm khó Doãn Lạc Hàn, chỉ sợ sẽ có chuyện không may xảy ra với hắn….
Cô dịch người về phía cửa xe một chút. Hai người đang
tranh cãi quyết liệt, hoàn toàn không để ý đến cô. Cô lại nhích thêm một chút, cứ như vậy, cô tự nhủ nhất định phải thật bình tĩnh.
“Chu Hiếu Linh! Con mất dậy này, mày ăn nói láo toét vừa thôi, muốn nếm thử mùi vị con dao trên tay tao không?!” Lăng Chính Đào
đã phát hỏa, bắt đầu khoa chân múa tay, sau đó lại đánh mắt về phía Mân
Huyên, thấy cô vẫn an phận ngồi trong xe mới yên tâm chửi mắng Chu Hiếu
Linh tiếp.
“Lão già, tôi nói cho ông biết, hôm nay không lấy 500 ngàn, tôi……”
“Cô với ông già nhà cô đúng là giống nhau như đúc! Loại
trơ trẽn như cô… lấy 500 ngàn rồi lại đốt trên chiếu bạc như lão
chứ?!……”
Thừa lúc bọn họ khắc khẩu, Mân Huyên lại nhích người
thêm. Cả người cô lúc này đã tựa hẳn lên cửa xe, chỉ cần cô duỗi tay mở
cửa xe là có thể rơi ra ngoài.
Nhìn cảnh vật ngoài cửa xe trôi qua thật nhanh, cô biết
bây giờ nhảy ra, nhẹ thì gãy xương, nặng thì có thể mất mạng, đồng thời
cũng không thể giữ được đứa bé….
Cô do dự. Hai người trong xe vẫn đang gào thét, mà tốc
độ xe cũng không hề chậm lại. Nhưng cơ hội chỉ có một… cô không thể đợi
thêm được nữa!
Cô thầm nói trong lòng “Hàn, em xin lỗi… nếu cục cưng không giữ được……”
Không! Cô cắn môi. Hắn thích có con như vậy, nếu không
may mất đi đứa bé này, hắn nhất định sẽ rất đau lòng. Cô phải cố hết sức bảo vệ cục cưng trong bụng…
Cô hít thật sâu một hơi, nhìn ngã rẽ hình vòng cung xe
chuẩn bị lao đến. Khi xe đi đến đó sẽ có một khoảng cách khá lớn giữa
đường và núi đá, đó là một cơ hội tốt.
Lúc này cô đã không còn nghe thấy hai người trong xe nói gì nữa mà chỉ tập trung vào việc mình sắp làm. Cô không chớp mắt nhìn
lối rẽ hình vòng cung trước mặt, đến khi xe vừa lao tới đó, cô đẩy cửa
xe lao cả người ra. Lăng Chính Đào nghe thấy tiếng mở cửa thì chồm đến
muốn giữ cô lại, nhưng đã muộn, cả người cô lăn trên mặt đường.
Lòng Doãn Lạc Hàn đang nóng như lửa đốt, đột nhiên nhìn
thấy một người nhảy ra từ chiếc xe trước mặt. Nhận ra là cô, hắn lập tức dẫm chân phanh, xe thể thao nghiêng hẳn sang một bên, vang lên tiếng
kít trên mặt đường rất lớn.
Hắn nhảy ra khỏi xe, lao về phía người đang lăn trên mặt đất, đau xót gọi lớn “Huyên…… Huyên……”