Hoa hồng kia phải làm sao bây giờ?tên Doãn Lạc Hàn đáng ghét này, đều là do
hắn , đó là hoa mà Kim Chính Vũ tặng nàng, hắn dựa vào cái gì mà ném nó đi, nàng
hung hăng phe phẩy trên đầu hắn, lớn tiếng chất vấn hắn.
Bất quá đó cũng chỉ có thể là tưởng tượng, nàng bị hắn ôm vào trong ngực,
nhiệt độ cơ thể nàng đã dần dần được sưởi ấm, nhưng là quần áo trên người sớm đã
bị ướt sũng vì dính sương, như vậy ngủ thật sự là khó chịu.
Nàng vẫn nằm không nhúc nhích , lẳng lặng chờ hắn ngủ một chút, sau đó nàng
tính đi tìm trong hành lý bộ quần áo sạch sẽ để thay. Mí mắt nàng thực sự mệt
mỏi, cố gắng dựa vào ý chí chống đỡ làm cho chính mình không được ngủ.
Sau một lúc lâu qua đi, nàng chậm rãi rút ra khỏi cánh tay hắn, đứng dậy
xuống giường, hành lý đặt ở phía sô pha, đó là hôm trước Quý Qương cùng Ôn Nhược
Nhàn đưa di động cùng với chìa khóa mới cho nàng, thuận tiện mang đến đây.
Nàng động tác thật nhanh, cố hết sức dùng một cánh tay đem hành lý mở ra,
cũng may áo ngủ bình thường của nàng đều rộng thùng thình, lấy ra nhất kiện đặt
ở trên người, tay áo trái độ rộng so với cánh tay băng thạch cao nhỏ hơn rất
nhiều, một hồi mặc vào sẽ là hẳn rất cố sức.
Nàng ngồi ở sô pha, cố hết sức bắt đầu cởi quần áo, vạt áo trước ngực bị tay
phải hướng phía sau, khả năng là tay áo nhưng không cách nào dùng được tay trái,
suy nghĩ cả nửa ngày vẫn là không cởi ra.
Quên đi, vẫn là đi phiền toái hộ sĩ bên ngoài giúp đỡ bản thân một chút, nàng
một lần nữa cầm quần áo, đứng dậy, chân trái không cẩn thận đụng phải hành lý,
chợt nghe được giường lớn bên kia truyền đến vài tiếng.
“Nữ nhân, em đang làm cái gì?” Hắn từ trên giường ngồi dậy, khẩu khí có chút
tức giận.
Hiện tại đã muốn nửa đêm về sáng , hắn mới vừa ngủ liền cảm giác được này nữ
nhân lại rất nhỏ cử động vài cái, sau đó là thanh âm rời giường, hắn thực mệt
nhọc, nguyên bản không nghĩ để ý nàng, khả năng nàng lại không an phận mà phát
ra một ít tiếng vang, hắn rốt cuộc nhịn không được .
“Thật có lỗi, anh tiếp tục ngủ. Tôi có việc muốn đi ra ngoài một chút, một
hồi sẽ trở lại.” Nàng thấp giọng nói xong, cuống quít lấy tay cài lại nút áo,
cầm lấy bộ quần áo tính thay đặt ở sô pha.
“Lại đây!” Hắn trầm giọng gia lệnh , hí mắt nhìn chằm chằm quần áo trong tay
nàng, lại nhìn mắt nàng có vài động tác, nháy mắt hiểu được sao lại thế này.
Nồng đậm hạt phát hạ,khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng kia giống như điêu khắc,
nàng chậm rãi dời bước đi tới hắn, nàng nói cho chính mình phải nhẫn nại, làm
cho hắn không thể để ý thấy thứ gì, cũng chỉ có vậy mới làm cho bản thân có thể
sinh tồn ở trước mặt hắn.
Hắn ý bảo nàng theo giường bên trái đi đến, nàng chậm rãi ngồi lên,bàn tay to
của hắn hướng thân nàng ở trước ngực, nàng đổ rút một hơi.
“Em đang lo lắng cái gì? Ta đối bị nữ nhân bị thương không có hứng thú.” Hắn
tính nhẫn nại mất hết đẩy tay nàng, thuần thục cởi bỏ một loại áo ở trước ngực
nàng.
Quần áo hướng hai bên rớt ra, nhất thời rất tròn tuyết trắng đẫy đà hiện ra ở
trước mắt, một cỗ khô nóng hỏa dục theo bụng bốc lên , chết tiệt, hắn thế nhưng
có phản ứng.
“Xoay người sang chỗ khác.” Hắn cắn răng gia lệnh .
Nàng theo lời lẳng lặng xoay người, hắn cởi quần áo trên người nàng ra, lộ ra
đại phiến da thịt trắng nõn, hắn tự trấn định chính mình, phủi ném xuống bộ quần
áo kia, lấy quần áo trong tay nàng giúp nàng mặc vào.
Quần áo trước vừa bị hắn mặc cho xong, nàng bay nhanh về phía mép giường na
vài cái, cúi đầu chính mình bắt đầu mặc nhất kiện một loại áo.
Hắn kinh ngạc nhìn hai tay mình, trong lòng bàn tay thế nhưng thấm đầy mồ
hôi, phát hiện kia cổ dục vọng chính là có phản ứng khi cơ thể va chạm.
Chết tiệt, hắn dùng sức xốc lên chăn.
Nàng mặc nhanh áo, thấy hắn đột nhiên xuống giường, bước nhanh đi vào toilet,
không lâu nghe được tiếng ào ào của dòng nước , nửa đêm về sáng hắn tắm rửa làm
cái gì?
Nàng không để ý tới loại hành vi kỳ quái này của hắn, tầm mắt hướng giường
lớn cùng sô pha do dự một hồi, cuối cùng quyết định vẫn là ngủ giường có vẻ
tốt, sô pha cũng mềm mại, nhưng vẫn là ngủ không có thoải mái.
Hắn vừa mới không phải nói đối với người bị thương không có hứng thú thôi.
Này giống như cho nàng ăn một viên thuốc an thần, ít nhất ba tuần nàng sẽ được
an toàn, cho nên cùng với hắn ngủ cùng giường thì có quan hệ gì.
Nàng phóng bản thân mà tiến vào trong chăn, bên trong còn lưu lại nhiệt độ cơ
thể của hắn, ấm áp , vẫn là ngủ giường thoải mái, nàng như vậy mơ hồ nghĩ, dần
dần rơi vào mộng đẹp.
Tắm nước lạnh đi ra, không nghĩ tới tên đầu sỏ khiến cho hắn một trận bất an
thế nhưng lại có thể như vậy bình yên mà ngủ, hắn bật cười đứng ở trước giường,
lập tức chui vào chăn nằm cạnh sườn của nàng.
Ban đêm cơ hồ không ngủ, cho nên ngủ phá lệ, vừa cảm giác tỉnh ,lại phát hiện
đã hơn mười giờ, bên cạnh vị trí sớm không có ai, không biết hắn khi nào thì rời
đi.
Bất quá có thể khẳng định hắn là cố ý đi từ sáng sớm, bởi vì hắn biết ban
ngày Chỉ Dao thường thường đến gặp nàng.
Nếm qua bữa sáng cùng thuốc mà hộ sĩ đưa tới, nàng vội vàng mang dép chạy
xuống lầu,lúc tối hôm qua nàng đã tìm kiếm hoa hồng ở quanh đám cây cối, nửa giờ
sau, nàng đã tìm đến tất cả mọi nơi, mà ngay cả bóng dáng của một mảnh cánh hoa
hồng đều không thấy.
Khẳng định là buổi sáng người vệ sinh nhìn đến sẽ dọn dẹp sạch sẽ, ai, Kim
Chính Vũ lần đầu tiên tặng nàng hoa hồng cứ như vậy bị cái tên Doãn Lạc Hàn đáng
giận tới cực điểm kia tùy tay ném xuống .
Cúi đầu đi ra khỏi thang máy tầng sáu, rõ ràng nhìn đến phòng bệnh ngoài cửa
đứng lặng một loạt trang phục chỉnh tề phục vụ , nàng liếc mắt một cái liền nhận
ra là ngày hôm qua bữa cơm giữa trưa đưa tới được là những người phục vụ trong
khách sạn này.
Kim Chính Vũ đến đây, hắn không phải nói hôm nay bề bộn nhiều việc sao?
Nàng vui sướng bước nhanh đi vào phòng bệnh, quả nhiên nhìn đến tiểu tử Kim
Chính Vũ kia ngồi ở sô pha thưởng thức bắt tay cầm di động.
“Kim Chính Vũ, sao cậu lại tới đây? Không phải nói hôm nay không rảnh sao?”
Nàng vui vẻ đi đến trước mặt hắn, thấy hắn lộ ra vẻ căm tức với nàng, trong lòng
căng thẳng, tiểu tử này sẽ là không phát hiện bình cắm hoa hồng không còn .
“Uy, Lăng Mân Huyên, em đã đi đâu ? Tôi chờ em cả nửa ngày rồi.” Kim Chính
Vũ lớn tiếng nói xong bất mãn của chính mình, nguyên lai tiểu tử này là không
kiên nhẫn để ngồi chờ.
“Tôi tùy tiện đi chung quanh một chút.” Nàng cười tủm tỉm ngồi xuống xô pha ở
bên cạnh hắn, quay đầu nhìn đến trên bàn cơm đầy thức ăn“Tôi bụng đã đói, vì
vậy, tôi cùng cậu ăn cơm trưa thế nào?”