Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 149: Chương 149: Hắn có thể cười




Đột nhiên hắn có chút ghen tỵ với nàng, dựa vào cái gì nàng có thể ngủ ngọt ngào như vậy, dựa vào cái gì mà hắn ngày ngày đêm đêm đều bị ác mộng quấy nhiễu.

Hắn định dùng tay hung hắng nhéo khuôn mặt non mịn của nàng, nhưng tay phải hình như cũng có suy nghĩ riêng, liền chuyển biến thành vuốt ve nhẹ nhàng, tâm tình phiền muộn lập tức dễ chịu hơn.

Tại sao có thể như vậy?

Hắn như bị điện giật mà thu tay lại, kinh ngạc nhìn tay phải của mình, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ, đầu óc hắn bị làm sao thế nhỉ, hoặc vừa rồi là ảo giác cũng nên.

“Khát… Khát…” Trong lúc ngủ mơ màng, nàng bỗng nhiên lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa, hắn không để ý tới, đứng dậy tính rời đi, cánh tay cắm ống truyền của nàng bắt đầu vung loạn trong không khí, chợt bắt lấy tay hắn, cầm lấy thật chặt.

Chết tiệt, nơi này không phải phòng bệnh chuyên dụng dành cho khách VIP sao? Sao ngay cả một y tá trực đêm cũng không, nếu nửa đêm cô gái này gặp phải chuyện gì, bệnh viện này đừng có mơ tưởng hắn sẽ chi trả khoản tiền thuốc thang.

Hắn xoay người đang chuẩn bị cạy tay nàng ra, bàn tay to vừa chạm đến cánh tay nhỏ bé yếu ớt cắm ống truyền dịch lập tức không thể dùng sức, hắn theo bản năng một lần nữa ngồi xuống, tìm kiếm bông tròn ở tủ đầu giường, bình thường bệnh nhân khi sinh bệnh một thời gian dài kông có ý thức, y tá đều dùng bông tròn thấm nước rồi đặt lên đôi môi khô khốc của bệnh nhân.

Nhưng, chết tiệt, hắn tìm không thấy một cái bông tròn nào, cuối cùng hắn nghĩ tới tình cảnh lần trước bón nàng uống thuốc.

Mặc tay nàng còn nắm lấy tay phải mình, tay trái rót một ly nước sôi ở bình nước trên tủ đầu giường, kiên nhẫn thổi nguội, sau đó ngậm vào miệng, cúi người dán lên môi nàng.

Đôi môi khô nứt vừa cảm thấy có nước, lập tức tham lam hút lấy nước từ miệng hắn truyền đến, khi miệng hắn không còn nước, nàng vẫn còn vô thức liều mạng hút lấy môi hắn.

“ưm… Khát…. Khát quá… Còn muốn…..”

Động tác vô thức kia dễ dàng khơi mào hứng thú của hắn, lập tức không khách khí liếm lại môi nàng, cạy khớp hàm của nàng ra, bừa bãi quyến luyến lấy đầu lưỡi non mềm của nàng. Bất ngờ nàng lại bắt đầu kìm lòng không đậu đáp lại nụ hôn của hắn.

Hành động nhỏ này, lại làm hắn nổi lên dục vọng, không khỏi nâng khuôn mặt của nàng lên, tiện đà tùy ý làm nụ hôn càng thêm sâu sắc, mãi đến khi cảm giác được nàng không thở nổi, hắn mới buông nàng ra.

Phát hiện chính mình vừa mới ý loạn tình mê, hắn nhếch môi nhìn chằm chằm cánh môi dị thường sưng đỏ của nàng, hắn không thể phân biệt rõ ràng, cùng lắm chỉ là một động tác đút nước, rốt cuộc tại sao chính mình lại không thể khống chế được đến tình trạng này.

Trong đầu có một giọng nói nói cho hắn, thì ra khi nàng hôn lại hắn, cảm giác hai người hôn lẫn nhau đúng là quá mức ngọt ngào.

“Khát…. Khát.. Nước…” Nàng lại liếm liếm đôi môi khô nứt, còn khàn khàn nói nhỏ.

Hắn nhìn cốc thủy tinh, cầm lấy cái cốc lại ngậm lấy một ngụm to, lần này hắn vừa đút nước xong, nhanh chóng rời khỏi đôi môi nàng, nhưng nàng vẫn còn kêu khát.

Vì thế, hắn một lần lại một lần lặp lại động tác vừa rồi, mãi đến khi cốc nước tràn miệng chỉ còn thấy đáy mới thôi.

Đút cho nàng ngụm nước cuối cùng, hắn đang chuẩn bị rời đi, thình lình nàng vươn đầu lưỡi ra liếm lấy môi hắn, như có như không, nháy mắt cảm giác như bị điện giật, hắn lập tức đứng bật dậy.

Chết tiệt, cô gái này biết rõ hắn hiện tại không thể đụng vào mình, còn cố ý làm ra động tác dụ hoặc hắn như vậy, chờ nàng khỏi bệnh, hắn tuyệt đối sẽ làm cho nàng biết đến hậu quả vì khơi mào dục vọng của hắn.

Nhắc tay nhìn đồng hồ, đã ba giờ hơn rồi, bị cô gái này ép buộc một trận, hắn thấy có chút buồn ngủ, mà tay nàng cứ nắm chặt lấy tay hắn không buông lỏng.

Nhìn cánh tay gầy yếu của nàng, nội tâm dâng lên một chút thương hại không nỡ, hắn gục đầu xuống, mí mắt nặng như đeo chì, dần dần thiếp đi.

Thân ảnh cao lớn ghé vào đầu giường, sợi tóc màu nâu che khuất khuôn mặt, phát ra tiếng hít thở rất nhỏ, biểu hiện chủ nhân đang gặp mộng đẹp.

Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, cánh môi sưng đỏ của nàng mang theo một nụ cười ngọt ngào. Hai thân ảnh say giấc nồng hợp thành một hình ảnh, lặng im làm cho người ta liếc mắt nhìn giống như một bức tranh có nội hàm sâu sắc.

Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào gian phòng, Quý Dương đẩy cửa đi vào, không khỏi bị hấp dẫn bởi tình cảnh trước mắt, sau đó bật ra một nụ cười, xú tiểu tử Lạc này, ngoài miệng nói không cần cô ấy, cuối cùng vẫn là lo lắng rồi nửa đêm chạy tới nơi này.

Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, bác sỹ Lý cũng lại đây, Quý Dương nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhẹ giọng nói chuyện với bác sỹ Lý.

Nói đi nói lại, kết quả cuối cùng là, mặc kệ thân thể hôm nay của nàng khá hơn bao nhiêu, tốt nhất là ở lại bệnh viện lẳng lặng dưỡng thương, không được giống như lần trước, không có thầy thuốc cùng y ta chăm sóc và quản lý toàn diện.

Quý Dương gật đầu, bác sỹ Lý nhẹ giọng nói với y tá bên cạnh chỉ cần bệnh nhân tỉnh lại, liền lập tức gọi cho ông.

Cứ việc ngủ rất sâu, nhưng phải duy trì một tư thế một thời gian dài, cảm giác không thoải mái vẫn làm Doãn Lạc Hàn chậm rãi tỉnh lại, ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào, hắn nheo mắt lại, một lát sau mới thích ứng được.

Quay đầu nhìn bàn tay của mình vẫn còn bị cô gái này nắm lấy, lần này hắn không phí bao nhiêu sức lực đã đẩy tay nàng ra được, đứng lên, vừa lắc lắc cánh tay nhức mỏi, vừa đem bức màn kéo ra hết.

Ánh nắng hơi nóng bức chiếu vào gương mặt non mềm, nàng nhẹ nhàng ưm một tiếng, mở to mắt, đập vào mắt là bài trí xa lạ, nơi này là chỗ nào vậy? Hơn nữa, nàng còn nhìn thấy bóng dáng Doãn Lạc Hàn đứng lặng trước cửa sổ.

Nàng kinh ngạc muốn ngồi dậy, ý nghĩ đầu tiên lúc này là, không lẽ nàng đã bị hắn mang đến nơi nào xa lạ rồi?

“Lạc, cậu tỉnh rồi.” Lúc này, có một thân ảnh đẩy cửa mà vào, một người đàn ông có thân ảnh cao lớn như Doãn Lạc Hàn đi đến.

Xem ra bọn họ rất quen thuộc, hơn nữa quan hệ cũng không đơn giản.

Bởi vì nàng nhìn thấy Doãn Lạc Hàn nghe được thanh âm quay đầu, gương mặt lạnh lùng nhiễm thêm vài phần dịu dàng thản nhiên, đôi môi mỏng khẽ nhếch một nụ cười như có như không hướng về đối phương, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn mỉm cười trước mặt người khác, thì ra hắn cũng có thể cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.