Di động bất chợt vang lên, nàng cúi người lấy ra, mượn cơ hội tránh đi ánh
nhìn làm người ta ghê người kia, ngón ta đang định ấn nút nghe đã nhìn thấy tên
người gọi trên màn hình, cứng lại.
Chỉ Dao hẹn nàng sáng nay đi Shopping, nhưng nàng còn vội đến chỗ Doãn Lạc
Hàn, sáng sớm đã ra bắt xe bus. Giờ Chỉ Dao gọi điện thoại đến, nhất định vì đến
nhà chú mà không nhìn thấy nàng.
Nếu như bây giờ nghe điện, Chỉ Dao hỏi nàng ở chỗ đâu, nàng biết trả lời như
thế nào. Chẳng lẽ nói đang đang ở văn phòng vị hôn phu của cậu sao? Trong mắt
Chỉ Dao, nàng mới gặp Doãn Lạc Hàn lần đầu tiên hôm qua, nói như vậy nhất định
sẽ làm Chỉ Dao hoài nghi. Nàng không nghĩ chỉ vì một kẻ như Doãn Lạc Hàn mà mất
đi người bạn tốt Chỉ Dao, đành phải mặc chuông reo.
Qua mấy chục giây, cuối cùng di động cũng ngừng vang, nàng nhẹ nhàng thở ra,
vừa nhìn lên đã thấy đôi mắt u ám của Doãn Lạc Hàn hứng thú nhìn chằm chằm
mình, chậm rãi cong khóe môi. “Là Chỉ Dao gọi điện đi. Sao em lại không nghe?
Chẳng lẽ có tật giật mình?”
Biết rõ còn cố hỏi!
Nàng trừng mắt nhìn hắn, thả di động vào túi, lạnh lùng đáp lại: “Doãn đại
tổng tài, hình như anh đang nhầm lẫn gì đó, người có tật giật mình nên là anh
mới đúng. Anh đề ra hợp đồng như vậy sau lưng Chỉ Dao không thấy xấu hổ sao? Còn
nữa, tôi lặp lại, tôi quyết không đồng ý kí cái hợp đồng hoang đường kia, quyết
không.”
Nàng vừa nói xong, bước nhanh về phía cửa, không thể ở thêm một giây nào ở
nơi này.
Hắn tà tà dựa vào cánh cửa, hoàn toàn không để ý lời nàng châm chọc, tùy ý để
nàng đi qua, tiếng nói tà tứ lại một lần nữa bay vào tai nàng.
“Ngày mai là kì hạn tôi cho em, một khi qua kì hạn này, số tiền kia sẽ theo
hợp đồng, thêm vào 50% lợi tức. Tiện thể nhắc em thêm một câu, cảm giác mới mẻ
của tôi với phụ nữ qua rất nhanh, đến lúc đó cho dù em cầu xin tôi, tôi cũng
quyết không liếc nhìn một cái.”
Cước bộ đến gần thang máy chợt khựng lại, xoay người nhìn về phía hắn, ánh
mắt bắn ra căm tức phẫn uất, thật là kẻ tự cao tự đại đến cực điểm. Không chỉ vì
tự tôn cùng kiêu ngạo của nàng, thêm câu này của hắn, nàng sẽ không bao giờ cúi
đầu trước hắn.
Hắn thản nhiên liếc nhìn nàng, con ngươi lạnh lùng gợn lên tia sáng quỷ dị,
bước nhanh về hướng phòng họp.
Thè lưỡi về phía hắn, nàng cất bước đi vào thang máy, vừa ấn vào nút xuống
tầng, chợt nghe thấy một trận quát to.
“Doãn Lạc Hàn, đồ xú tiểu tử này, nói là gặp vị khách quan trọng nào, hóa ra
là hẹn hò cùng nữ nhân. Mày nói xem, mày đường đường là tổng tài Tập đoàn Đường
Thịnh, cứ dây dưa không rõ với nữ nhân, cả ngày lên mặt báo,
Mày thực sự là đem nét mặt già nua của tao mất hết!…”
Thanh âm sắc bén xem ra vang ra khắp cả tầng ba mươi năm, vị lão gia trong
miệng Từ Bang, phụ thân Doãn Lạc Hàn thật đúng là nhân vật lợi hại.