Hắn rốt cục cũng thỏa hiệp , bất quá cho thời gian cũng quá đi. Nàng đô khởi
thần, thốt ra,“3 ngày.”
Hắn tự hỏi vài giây, lại sửa lại,“Không, một ngày .”
“3 ngày.” Nàng không chút nào nhả ra, cực lực tranh thủ vì chính mình.
“ hai ngày, liền hai ngày, không thể lại nhượng bộ .” Hắn như là quyết tâm hạ
quyết định nào đó, vẻ mặt rốt cuộc không thương lượng.
“Vậy hai ngày.” Nàng ách nhiên thất tiếu, như vậy cò kè mặc cả, như thế nào
có điểm giống ở chợ mua đồ ăn.
Bất quá, hai ngày liền hai ngày đi, tổng so với hắn ngay từ đầu đề suất một
ngày thì tốt hơn. Nếu ngay từ đầu lắc đầu, hắn liền vĩnh viễn không hề gặp chính
mình. Khả năng nàng sau lại gật đầu, cho hắn hy vọng, thật không biết làm như
vậy là đúng hay sai.
Mặc kệ như thế nào, nàng không nghĩ nhìn hắn thương tâm rơi lệ, hắn từng vì
nàng làm nhiều việc như vậy, yên lặng thủ hộ nàng năm năm, hiện tại nàng ít nhất
tài cán vì hắn bảo tồn tam thiên khoái hoạt .
Ba ngày sau, nếu đáp án của nàng là khẳng định , như vậy nàng sẽ ở gật đầu
phía trước, nói cho hắn chuyện nàng không trong sạch, đến lúc đó mặc kệ hắn như
thế nào đối đãi vớichính mình, nàng đều vui vẻ nhận.
Nàng ngẩng đầu, nhìn đến chính mình đang ở trên xe thể thao chạy ở ngã tư
đường , mê hoặc quay đầu nhìn hắn,“Chính Vũ, chúng ta hiện tại đi đâu?”
Tốc độ xe rất nhanh, hắn chuyên chú lái xe, quay đầu liếc nàng liếc mắt một
cái,“Đi gặp một người.”
Mơ hồ trung, nàng đột nhiên có loại dự cảm không tốt, vội vàng hỏi,“Gặp
ai?”
“Ân, một người có thể giúp chúng ta.” Hắn đốt đầu, sắc mặt nghiêm nghị,“Tôi
là trốn đi . Tôi đến Trung Quốc, phụ thân phái cơ sở ngầm đi theo tôi, hiện tại
không thấy tôi , cha tôi trực tiếp nghĩ đến tôi sẽ trở lại thành thị này, những
người đó sẽ rất nhanh lại đây.”
“Bọn họ sẽ đến bắt cậu sao? Vậy cậu hiện tại muốn tìm người có thể giúp cậu?”
Nàng nhất thời khẩn trương trừng lớn ánh mắt, lo lắng một chút, chậm rãi
nói,“người cậu hiện tại muốn gặp, sẽ không là anh họ của cậu đi.”
Kim Chính Vũ trên mặt tươi cười thật to, thanh âm vang lên,“Mân Mân, em thật
thông minh. Tôi nghĩ nhờ Lạc ra mặt, anh ấy nói chuyện, cha tôi khẳng định sẽ
không phản đối.”
Không dám tưởng tượng tình cảnh nàng cùng Kim Chính Vũ cùng đi gặp Doãn Lạc
Hàn, trực giác muốn né tránh cục diện xấu hổ này, nàng liếm liếm môi, nhẹ giọng
mở miệng,“Chính Vũ, tôi là không nên đi, cậu trực tiếp để tôi dừng ở bên đường,
tôi chính mình sẽ……”
“Mân Mân, em đừng lo lắng.” Hắn nhẹ nắm tay nàng,“Lạc cùng tôi cảm tình cũng
rất tốt, anh ấy là vị hôn phu của Chỉ Dao , em hẳn là đã gặp qua anh ấy mới
đúng.”
“Ngô…… Đúng vậy, gặp qua vài lần mặt.” Nàng lập lờ, cúi đầu lại bắt đầu ninh
lộng bắt tay vào làm chỉ. Nói đến điều này , nếu sau nói chính mình không đi, có
vẻ trong lòng có sợ hãi, nàng không có lên tiếng phản đối nữa.
Đi qua đã qua đi, hiện tại nàng đẫ không phải là nữ nhân được bài bố của hắn
trước kia, nàng đã muốn dỡ xuống cái gánh nặng kia, thản nhiên đối mặt hắn, hôm
trước gặp mặt hắn, nàng làm tốt lắm, hôm nay cũng đồng dạng có thể làm.
Xe đi thật sự mau, nhìn thấy Chính Vũ nội tâm có chút lo lắng, nàng nhìn đến
vẻ mặt chuyên chú lái xe của hắn, thực dễ dàng lý giải hắn vì cái gì không tìm
lão bá, mà là trực tiếp tìm Doãn Lạc Hàn. Doãn lạc Hàn mới là người thực sự nắm
giữ toàn bộ tập đoàn Đường Thịnh, mà phụ thân Chính Vũ lại cùng hắn có xã giao,
Doãn Lạc Hàn nói chuyện cũng có tiếng nói.
Mân Huyên đi theo sau Chính Vũ, đắp thang máy thẳng lên tầng cao nhất, Ôn
Nhược Nhàn nghênh diện đã đi tới,“Ngài là tới tìm tổng tài.”
“Ân, Lạc hiện tại có rảnh không?” Chính Vũ thản nhiên cáp thủ, mắt nhìn văn
phòng tổng tài kia phiến nhắm chặt môn.
“Vừa vặn tổng tài vừa mới họp xong, ngài hiện tại có thể đi vào.” Ôn Nhược
Nhàn thanh âm cứng nhắc , nàng quay đầu nhìn Mân Huyên, lộ ra vẻ tươi cười.
Chính Vũ xoay mặt nhìn Mân Huyên,“Tôi hiện tại đi gặp Lạc , Mân Mân, em ở tại
nơi này chờ một lát.”
Mân Huyên đốt đầu, không cần đi vào nhìn thấy tên kia, nàng đương nhiên là
cầu còn không được.
Mắt thấy Chính Vũ bước đi hướng văn phòng tổng tài, Ôn Nhược Nhàn lúc này
tiến đến,“Xem ra, bọn họ khả năng nói chuyện lâu, nếu không ngại cô có thể đến
văn phòng tôi ngồi.”
“được.” Hồng huyên khoái trá đáp ứng, đi theo Ôn Nhược Nhàn đi vào văn phòng
thư kí.
Ôn Nhược Nhàn mời nàng ngồi vào sô pha, lại xoay người mang nước cho nàng.
gian văn phòng này so với văn phòng phó chủ biên tạp chí Phùng Tĩnh Như còn lớn
hơn một ít, xem ra thư kí tổng tài được đãi ngộ thực không sai, còn có thể có
được văn phòng riêng chính mình.
Nhìn Ôn Nhược Nhàn một bộ dáng thực giỏi giang , Mân Huyên không khỏi có chút
hâm mộ, kỳ thật nàng cũng tưởng giống như Ôn Nhược Nhàn ở sự nghiệp có thể
làm.
Nhưng nàng đồng thời cũng biết một câu, cơ hội luôn ưu ái cho người có chuẩn
bị, thành công sẽ không vô duyên vô cớ dừng ở trên đầu một người , hiện tại nàng
vừa mới tới tạp chí , bình tâm tĩnh khí, cố gắng làm tốt mỗi một sự kiện, này đó
mới là mấu chốt trước mắt .
“Mân Huyên, cô biết không? Tôi rất bội phục dũng khí của cô.” Ôn Nhược nhàn
bưng chén nước đi tới,khi xoay người đưa cho nàng, đột nhiên toát ra những lời
này.
“cô bội phục tôi? Vì cái gì?” Mân Huyên nâng chén nước lên trước mắt, hai
tròng mắt toát ra vẻ khó hiểu.
Ôn Nhược Nhàn nỗ nỗ thần, ý có điều chỉ bộ dáng, lập tức ngồi xuống sô pha
đối diện .
Cô ấy là chỉ chuyện nàng thoát khỏi thân phận tình phụ của Doãn Lạc Hàn đi,
Mân Huyên rất nhanh đã nghĩ đến điểm này, bởi vì từ đầu tới cuối, Ôn Nhược Nhàn
giống Từ Bang đối với chuyện của Doãn Lạc Hàn cùng chuyện của nàng đều
biết.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, nàng thùy mâu thoải mái cười cười.