Bàn bay cầm tờ chi phiếu buông thõng xuống, nàng xoay người nhìn căn biệt thự
trước mặt được màn đêm trang điểm như con quái vật lớn đứng sừng sững, trầm
trọng thở dài, cúi đầu rồi đi vào.
Thật sự rất mâu thuẫn, một bên là Doãn Lạc Hàn với lời cảnh cáo ma quỷ, một
bên là người bạn thân Chỉ Dao muốn cùng nàng ở một chỗ, làm sao bây giờ? Nàng
nên chọn bên nào?
Từ sáng hôm nay tỉnh lại, hắn trở nên rất kì quái, ngày đó khuất nhục bị hắn
đá xuống giường vẫn còn hiện lên rõ ràng trong kí ức, nhưng lần này hắn lại
không làm như vậy, ngược lại rất quái dị, lúc đối mặt nàng, tâm tình của hắn
hình như cũng không còn âm trầm đáng sợ như trước đây.
Đến tột cùng là vì sao? Chẳng lẽ hắn còn muốn dùng âm mưu lần trước, làm cho
nàng chậm rãi buông cảnh giác, sau đó đến lượt hắn đẩy mạnh nàng xuống vực sâu
của thống khổ?
Không, nàng sẽ không tin tưởng hắn, vĩnh viễn sẽ không.
Sáng sớm ngày hôm sau, nàng bị tiếng đồng hồ báo thức ầm ĩ chết người đánh
thức, chậm rãi ngồi dậy, ôm cái đầu nặng trịch liều mạng vỗ vài cái, muốn chính
mình làm ra lựa chọn.
Vừa quay đầu, nhìn đến tư liệu cho thuê phòng ốc tối hôm qua sao chép trên
mạng đặt trên tủ đầu giường. Chỉ Dao rất hy vọng cùng nàng ở một chỗ vài ngày,
trước mắt lại hiện ra khuôn mặt tươi cười hết nhảy múa lại xoay tròn của bạn,
thật sự không đành lòng từ chối, làm Chỉ Dao thất vọng.
Không phải hắn nói sẽ không bảo người nhìn chằm chằm nàng sao? Như vậy, đây
chính là trời cao thấy nàng đáng thương, đang âm thầm giúp nàng, nàng lựa chọn
tin tưởng như vậy. Nàng nắm lấy tờ giấy kia, quyết định dứt khoát.
Vội vã rửa mặt chải đầu một phen, nàng dùng tốc độ nhanh nhất mà bắt đầu thu
thập, may mà lúc đến đây mang đồ đạc cũng không nhiều, chỉ cần dùng hai mươi
phút liền đại công cáo thành.
Tiếp theo nàng dựa vào số điện thoại căn phòng viết trên giấy lần lượt gọi
điện thoại cẩn thận hỏi, cuối cùng nàng khoanh tròn lấy bốn nơi, cũng theo thứ
tự sắp xếp thời gian xem phòng, sau đó cầm lấy ba lô liền vội vã ra ngoài.
Một buổi sáng cứ như thế dùng hết vào việc đi xe bus, xem phòng ở, đợi đến
giữa trưa, nàng liền chọn được một gian phòng ở cách trung tâm thành phố không
xa lắm, nơi đó tiện đường xe cộ đi lại, và quan trọng nhất là tiền thuê cũng
không đắt đỏ.
Nàng nhận lấy chìa khóa từ tay chủ cho thuê nhà, cấp tốc trở lại biệt thự,
mang đến tất cả đồ đạc của mình, cẩn thận quét tước từ trong ra ngoài một phen,
liền đem đồ đạc hàng ngày lấy ra sắp đặt.
Nàng bất chấp thân thể của mình còn mệt, xương sống, thắt lưng cùng bờ vai
đau nhức, xoa xoa thắt lưng vừa lòng đánh giá thành quả của mình, tuy rằng nói
căn phòng còn không lớn bằng phòng ngủ của nàng ở biệt thự, nhưng trải qua tỉ mỉ
bố trí, có vẻ ấm áp thoải mái.
Nhưng mà căn phòng Chỉ Dao cũng rất lớn, lập tức đi vào không gian nhỏ hẹp
thế này, có thể cảm thấy không được tự nhiên không nhỉ?
Mà sự thật chứng minh cố gắng của nàng không hề uổng phí. Buổi chiều Chỉ Dao
lại đây, vừa buông hành lý xong đã kêu lên ngạc nhiên: “Mân Mân, vào nhà cậu
thật sự có cảm giác ấm áp, bức tranh ghép hoạt hình trên sàn nhà là cậu mới ghép
sao? Còn có hoa cỏ trên ban công thật xinh đẹp, đứng ở nơi này hít thở, không
khí mới mẻ cực…”
Vừa mới quét dọn phòng chảy thiệt nhiều mồ hôi, hiện tại toàn thân nàng đều
dính dính nhớp nhớp, Mân Huyên muốn đi tắm rửa trước: “Chỉ Dao, cậu chậm rãi
xem, mình đi tắm đã, lúc nữa chúng ta đi dạo siêu thị, mua chút đồ ăn trở về,
mình nấu đồ ngon cho cậu ăn.”
“Được.” Chỉ Dao đứng ở ban công nho nhỏ hết nhìn đông lại nhìn tây, miệng mơ
hồ trả lời.
Nàng lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên đứng ở ban công nhà mình nhìn
thấy tình cảnh nhà hàng xóm, cảm thấy vừa mới mẻ lại vừa thú vị.
Một lát sau, Mân Huyên tắm xong đi ra, thấy Chỉ Dao theo sô pha trong phòng
khách đứng lên, trong tay cầm túi LV, cười tủm tỉm nhìn chính mình.
Nàng ngừng lau tóc, đống hành lý của Chỉ Dao vốn đặt trong phòng khách cũng
không thấy, chẳng lẽ Chỉ Dao cảm thấy mình không hợp với nơi này, muốn trở
về?
“Mân Mân, cậu tắm xong rồi?” Chỉ Dao cười lại đây khoác lấy tay nàng, “Nhanh
đi thay quần áo, mình mời cậu đi ra ngoài ăn cơm.”
“Hả… Đi ra ngoài ăn?” Mân Huyên lặp lại một lần, ánh mắt đảo qua bắt gặp va
li hành lí màu đỏ đặt trong phòng, không khỏi cười cười, vừa rồi chính mình nghĩ
ngợi nhiều quá.
Chỉ Dao tựa đầu trên vai nàng, nhẹ nhàng phe phẩy: “Đúng vậy, hôm nay là ngày
đầu tiên mình đến nhà cậu. Mình ở nhà không biết làm gì cả, hy vọng ở nơi này
vài ngày không làm tăng gánh nặng cho cậu, hiện tại chỉ có thể mời cậu ăn một
bữa đại tiệc coi như làm bồi thường à.”
Thì ra cô gái nhỏ này nghĩ như vậy, Mân Huyên cười cười: “Không có gì, chúng
ta là bạn thân không phải sao? Không cần bắt cậu tiêu pha mời mình đi ăn đại
tiệc. Mình đã nói rồi, hôm nay mình sẽ nấu gì đó ngon ngon mời cậu nếm thử.”
“Không được, đêm nay mình nhất định phải mời cậu đi ăn đại tiệc, hiện tại cậu
đi thay quần áo nhanh nhanh đi.” Tính bốc đồng đại tiểu thư của Chỉ Dao lại đến
rồi, hết kéo lại đẩy mạnh nàng vào phòng.
Mân Huyên bất đắc dĩ, chỉ có thể theo Chỉ Dao, tìm quần áo thay trong tủ, kết
quả áo thun cùng quần bò trong tay bị Chỉ Dao đoạt đi mất.
“Không được, cậu nhất định phải ăn mặc một bộ thật xinh đẹp mới được, mình
giúp cậu chọn.” Chỉ Dao mở tủ quần áo, chọn ra một bộ váy liền áo bằng vải
chiffon, “Ừm, cái này đi, như vậy thoạt nhìn mới nữ tính, kế hoạch của mình liền
thành công một nửa.”
Mân Huyên tiếp nhận chiếc váy, nghi hoặc nhìn Chỉ Dao: “Kế hoạch? Kế hoạch
nào?”
Nguy rồi, nói lỡ miệng, Chỉ Dao lè lè lưỡi, nhanh chóng phủ nhận: “A? Không
có gì, không có gì, mình nói nhầm.”
Bộ dạng kia của Chỉ Dao rõ ràng là có chuyện gạt nàng, may mà Chỉ Dao cũng
không tâm nhãn lắm, tin tưởng lần này cái “kế hoạch” miệng Chỉ Dao nói ra là ý
tốt, chính mình đơn giản cứ coi như không biết chuyện gì, xem đêm nay cô nàng
muốn làm gì.
Trong lòng nghĩ vậy, Mân Huyên liền vào thay bộ váy Chiffon tinh xảo kia.