“Anh muốn đưa tôi đi đâu? Chúng ta nói chuyện trong xe cũng được.” Nàng theo
bản năng hơi đè lên bàn tay đã đặt vào vô lăng của hắn. Dù sao hắn cũng là vị
hôn phu của Ngải Phù, nàng lại một mình gặp hắn, làm nàng thấy như có tật giật
mình.
Nàng không hề muốn hắn mang nàng đi những nơi công cộng, nhất là nhà hàng cao
cấp, ra vào nơi đó đều là người của xã hội thượng lưu, chẳng may bị người quen
nhận ra hắn là đại thiếu gia tập đoàn Lôi thị, rồi chuyện rơi vào tai Ngải Phù,
dù nàng có trăm cái miệng cũng nói không lại.
Lôi Thiếu Đằng nhìn lại nàng, mu bàn tay từ từ cảm nhận được độ ấm của nàng,
cảm giác điện giật từ từ lan ra nơi hai người tiếp xúc. Nàng nhận thấy ánh mắt
nóng rực của hắn, vội vàng rút tay về.
“Không phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao?” Nàng cố lảng tránh hắn, quay
mặt nhìn ra bên ngoài.
“Mân Mân, thật ra người anh thích vẫn đều là em, chúng ta bắt đầu lại một lần
nữa có được không?” Thanh âm mềm nhẹ của Lôi Thiếu Đằng chậm rãi rót vào
tai.
Mân Huyện kinh ngạc quay đầu lại, những lời này nàng đợi đã lâu, ngay khi
nàng sắp hết hy vọng, hắn lại đột nhiên nói như vậy, có ý gì? Đầu óc nàng trống
rỗng, không thể tự suy nghĩ.
Thấy nàng ngây người không trả lời, hắn lại nghĩ nàng không tin hắn, hai mắt
ngập lo lắng, vội vàng nắm tay nàng.
“Anh nói là sự thực, hãy tin anh. Anh không muốn đùa giỡn với tình cảm của
em. Anh tính sau khi tốt ngiệp lập tức giải trừ hôn ước với Ngải Phù. Kỳ thực
anh cùng Ngải Phù định hôn hoàn toàn do cha anh toan tính. Trước anh cực lực
phản đối, cha anh lại lấy chuyện không chu cấp cho anh vào đại học đến bức bách
anh. Hơn nữa các trưởng bối trong gia tộc cũng thay nhau khuyên răn, nói anh cứ
đính hôn với Ngải Phù trước, đợi đến lúc tốt nghiệp đại học, chính thức tiếp
quản Lôi thị, đến lúc đó nếu anh vẫn không thể thích Ngải Phù, có thể giải trừ
hôn ước.”
“Còn mấy tháng nữa mới tốt nghiệp.” Nàng nhìn thẳng vào hắn: “Ý của anh là,
trước mắt anh vẫn phải duy trì loại quan hệ này với Ngải Phù, nhanh nhất cũng
phải mấy tháng nữa mới có thể giải quyết.”
Hắn bị ánh mắt sắc bén của nàng quét qua, có chút không biết làm sao, một lát
sau, mới chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, nhanh nhất cũng phải mấy tháng. Chỉ cần em
đồng ý cùng một chỗ với anh, mấy tháng sẽ trôi qua rất nhanh.”
Thì ra hắn không nói đùa khi nói bắt đầu một lần nữa, hắn muốn nàng làm người
tình bí mật của mình. Một bên vẫn duy trì hôn ước với Ngải Phù, một bên lại muốn
cùng nàng ở một chỗ.
Nàng chỉ thầm ước có một tình yêu giản đơn nhưng trọn vẹn, không cần lén lút.
Lòng tự trọng tuyệt không cho phép, lại thêm vụ hợp đồng tình nhân châm ngòi,
giờ phút này, lửa giận vì bị nhục nhã không thể ức chế mà cháy bùng lên.
Nàng cạy mạnh khỏi tay hắn, mắt bừng bừng lửa giận: “Lôi thiếu gia, hình như
anh nghĩ sai rồi, tôi đối anh không có tình cảm nam nữ. Chuyện giữa tôi và anh
cùng lắm là trước đây…”
“Mân Mân, em không lừa được anh đâu.” Hắn nhíu mày, cắt ngàng lời nàng: “Suốt
ba năm, ở Lăng trạch, tuy rằng em coi anh như người trong suốt, cũng ít khi nói
chuyện với anh, nhưng ánh mắt em lúc lơ đãng luôn dừng trên người anh, anh biết
em vẫn còn cảm tình với anh. Anh âm thầm quan sát em, biết em từng từ chối vài
học trưởng theo đuổi, tuy rằng em không nói với anh, nhưng anh có thể cảm giác
được, em cự tuyệt người ta, vì lòng em đã có một bóng dáng, em nhớ mãi không
quên người đó, mà người đó chính là anh.”