Nhìn chú túm Ngải Phù đi xa, nội tâm Mân Huyên vô cùng phức tạp. Từ khi
Ngải Phù còn nhỏ chú đã dạy Ngải Phù có những suy nghĩ rất sai lầm về cuộc sống,
dạy Ngải Phù bằng mọi giá phải được gả vào nhà giàu có, phải trở thành một phu
nhân. Kỳ thật nàng biết, tất cả đều là do chú tính toán, chú vốn muốn thông qua
đám cưới với Lôi thị để đạt được dã tâm có địa vị trong xã hội thượng lưu của
mình… Đều là do chú đã làm hại Ngải Phù rồi….
“Em có sao không? Chúng ta về thôi.” Thấp thuần tiếng nói vang lên bên tai,
nàng không nhìn hắn, quay đầu nhìn chằm chằm bãi đỗ xe, bất chợt ánh mắt dừng
lại ở một thân ảnh đứng ở sau một cái cột, đó là……
Nàng thở gấp, thẳng tắp nhìn chằm chằm thân ảnh đó, đồng tử dần dần phóng
đại, kìm lòng không đậu khẽ gọi ra tiếng “Chính Vũ……”
Cánh tay ôm lấy eo nàng bỗng trở nên căng thẳng, Doãn Lạc Hàn nghe thấy cái
tên ấy cũng theo ánh mắt nàng nhìn qua, nhưng chẳng thấy gì, quay sang nàng thở
dài nói “Em mệt quá rồi, mau mau trở về nghỉ ngơi thôi.”
Doãn Lạc Hàn vừa nhìn sang thì thân ảnh kia lại biến mất, nàng lo lắng muốn
chạy tới, thân thể lại chao đảo, cũng may Doãn Lạc Hàn nhanh chóng ôm lấy nàng,
thấp thuần tiếng nói nhẹ nhàng phả vào tai “Đầu gối và mắt cá chân của em phải
băng bó thôi.”
“Nhưng……” Nàng còn muốn nói gì, nhưng ánh mắt hắn đã ngăn lại “Có chuyện gì
anh sẽ xử lý, đừng lo, sẽ không ai có thể làm tổn thương em được nữa.”
Nàng bỗng thấy ấm áp, ánh mắt hắn nhìn nàng dịu dàng vô cùng, lời vừa nói ra
chắc nịch cùng ôn nhu: Hắn muốn bảo vệ nàng.
Hắn ôm nàng, bước nhanh ra khỏi bãi đỗ xe, nàng cụp mi mắt không khỏi suy
nghĩ miên man, nếu không may người vừa rồi thật sự là Chính Vũ, khi hắn trước
mặt bọn họ lớn tiếng chất vấn nàng, Doãn Lạc Hàn sẽ thừa nhận tất cả chuyện này
đều là do hắn khơi mào sao? Hắn sẽ như vậy sao?
Chính Vũ là em họ vô cùng thân thiết của hắn, chỉ sợ đến lúc đó hắn sẽ không
ra mặt giúp nàng, nàng căm giận nghĩ, hết thảy đều do hắn khơi mào, dựa vào cái
gì nàng lại phải một mình gánh vác…..
Hắn đem nàng ôm vào nhà trọ, lướt qua phòng khách, thẳng vào phòng ngủ, cẩn
thận đặt ở trên giường, giúp nàng cởi váy, xem vết thương, đầu gối đã sưng tấy
rướm máu trông rất đáng sợ, lại kiểm tra mắt cá chân, cũng may, mắt cá chân dù
sưng đỏ nhưng cũng không nghiêm trọng như đầu gối.
“Cô ta thật sự dám đánh em….” Hắn nhìn đầu gối nàng bị thương, nhíu mày,
không khỏi khẽ nghiến răng “Cô ta đúng là loại phụ nữ đáng sợ, anh sẽ cho bọn họ
phải trả giá đắt.”
Hắn đứng dậy đi lấy một cuộn băng y tế, bắt đầu băng bó cho nàng. Nàng từ đầu
tới cuối không nói gì, giống như một con búp bê mặc hắn bài bố “Ngày mai anh sẽ
phái người giúp em xin phép nghỉ, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.” Hắn nhấc nàng
ngồi trên giường, lấy hai túi nước đá chườm đầu gối và mắt cá chân cho nàng.
Nhà? Đây thật sự là nhà sao? Nàng trong lòng cười lạnh, nàng đã phải sống
những ngày tháng lén lút cùng mặc cảm tội lỗi không thôi. Mặc kệ như thế nào, kế
hoạch của nàng nhất định không thay đổi.
Thấy nàng vẫn không lên tiếng, hắn dừng tay ngẩng mặt nhìn nàng “Tại sao lại
không nói lời nào? Có phải vẫn còn đau lắm không?”
“Không sao, tôi ổn.” Nàng lắc lắc đầu, che giấu cảm xúc vừa nổi lên.
Hắn vuốt nhẹ má nàng, gỡ mấy sợi tóc trên mặt nàng vén ra sau tai, nhẹ giọng
nói nhỏ “Em cứ ngồi im, đừng lộn xộn, anh đi tắm một chút sẽ quay lại ngay.”
Nàng dịu ngoan gật đầu, nhắm mắt lại như là rất rất mệt, tựa đầu vào chiếc
gối sau lưng, nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn của hắn trên chiếc thảm, rồi
tiếng đóng cửa nhà tắm.
Nàng mở to mắt, cầm chiếc di động gọi cho Kim Chính Vũ, nhưng là điện thoại
vẫn như cũ báo trạng thái tắt máy… Người vừa rồi có phải Kim Chính Vũ không? Nếu
đúng, Chính Vũ thích nàng như vậy, nhìn nàng ở bên Doãn Lạc Hàn, hắn chắc hẳn sẽ
lao tới chứ không phải né tránh.
Như vậy, người kia có thể là ai? Nàng nhìn chằm chằm trần nhà thất thần. Giả
như lúc ấy Chính Vũ xuất hiện, nàng sẽ làm như thế nào? Có lẽ sẽ kinh hoàng mà
nói năng lộn xộn thôi.
Đều là do Doãn Lạc Hàn, hắn tại sao có thể như vậy chứ……. Chú hôm nay đã hứa
sẽ giữ kín chuyện này, nhưng ai mà biết ông ấy có thể tuân thủ lời hứa đến bao
giờ? Nàng phải rời đi, nàng thật sự phải rời đi, chuyện hôm nay coi như một lời
cảnh báo, nàng thật không tưởng tượng được nếu Chỉ Dao và Chính Vũ biết chuyện
này, nàng sẽ phải làm như thế nào.
Nàng miên man suy nghĩ , mí mắt nặng dần, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, rơi vào
giấc ngủ say.
Trong mơ nàng cứ chạy, chạy mãi, giống như là đang chạy trốn, rồi nàng bỗng
dừng lại, đột nhiên nghe tiếng Chỉ Dao phía sau sương mù truyền đến “Mân Huyên,
sao cậu có thể như vậy chứ…… Cậu là bạn tốt nhất của mình, cậu rõ ràng biết mình
muốn trở thành vợ của Lạc ca ca, nhưng cậu lại sau lưng mình ở bên Lạc ca ca……
Cậu thật xấu xa…… Mình hận cậu……”
“Không, không, Chỉ Dao, cậu hãy nghe mình nói…… Không phải như thế…… Không
phải như thế…… cậu nghe mình giải thích……” Nàng kêu to ngồi dậy, thấy mình đang
ở trong phòng ngủ, nàng mới biết đó chỉ là một giấc mơ.
Thân thể bỗng bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy, Doãn Lạc Hàn thân thiết hỏi
“Em gặp ác mộng sao?”
Nàng trầm mặc không nói, nàng chỉ có Chỉ Dao là bạn thân nhất, nàng rất sợ,
sợ Chỉ Dao biết chuyện này sẽ không tha thứ cho mình.
Hắn u ám phức tạp đôi mắt nhìn gương mặt thống khổ bên cạnh, khẽ lau mồ hôi
trên trán nàng, ở bãi đỗ xe thấy nàng bị Lăng Ngải Phù đá đến mức sắp khuỵu
xuống, tận mắt thấy đầu gối nàng đỏ sưng lên, trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy
đau, rất đau…
Không chút do dự tiến đến, kéo Lăng Ngải Phù ra, chạy tới đỡ lấy nàng khi
nàng đã sắp té ngã, trong lòng hắn có tiếng nói mãnh liệt vang lên, hắn phải bảo
vệ người con gái này, hắn phải bảo vệ nàng cả đời.
Hắn nghe nàng nói mớ, giọng nói khiếp sợ và bất lực, hắn biết tâm nàng hiện
tại bị giày vò đến mức nào. Giờ khắc này, ý nghĩ muốn bảo vệ nàng lại mạnh mẽ
xuất hiện rõ ràng trong đầu. Hắn biết đây không phải là một cảm xúc nhất thời,
đây là một loại tiềm thức bản năng, hắn muốn ở bên người con gái này, muốn thấy
nàng vui vẻ, càng muốn bảo vệ nàng, không cho nàng bị thương tổn.