Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 117: Chương 117: Siêu thị




Nàng lại chạy được một đoạn, không hiểu sao vẫn cứ cảm giác thấy ánh mắt kia gắt gao đuổi theo mình, không khỏi quay đầu lại, thấy hắn vẫn duy trì tư thế như cũ nhìn chính mình.

Nàng đột nhiên thấy hoảng hốt, không khỏi bước nhanh hơn, chạy hướng bến xe bus.

Hơn bốn mươi phút sau, nàng về tới dưới lầu căn phòng mới thuê, bàn tay thò vào túi, do dự mình có nên bật lại di động hay không.

Bên tai vang lên lời hắn nói vốn định phái người theo dõi nàng, nàng quyết định bật di động lên, bằng không nếu hắn không tìm thấy nàng khẳng định sẽ gọi điện thoại cho Từ Bang, sau đó chuyện nàng không ở biệt thự sẽ bị phát hiện.

Di động vừa khởi động, liền có mấy chục tin nhắn đến nhắc nhở nàng trước đó có cùng một dãy số gọi điện đến. Chỉ Dao ở trên lầu, nàng không thể đi lên, vì thế nắm chặt di động tựa vào cầu thang, lẳng lặng chờ, xem hắn có gọi lại tiếp hay không.

Quả nhiên không quá bốn phút sau, di động liền vang lên, nàng nhanh chóng tiếp nghe, vừa mới a lô, chợt nghe thấy giọng nói nổi giận đùng đùng của hắn.

“Điện thoại của em làm sao mà không gọi được? Em đi đâu đó?”

“Tôi không có đi nơi nào, vừa mới phát hiện di động hết pin, liền lập tức sạc lại.”

“Tốt nhất em đừng có đùa linh tinh gì đó. Hôm nay em có cùng Kim CHính Vũ gặp mặt không?” Hắn cách nàng microphone cùng cả một đất nước xa xôi, nhưng thanh âm của hắn vang lên vẫn sắc bén đến mức làm cho người ta run sợ.

“Tôi không có, tôi làm thêm xong liền trở về nhà, vừa rồi vẫn luôn đọc sách.” Nàng thề thốt phủ nhận.

“Tốt nhất là như vậy.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, đột nhiên chuyển đề tài: “Đúng rồi, từ giờ trở đi, em mỗi đêm đúng giờ gọi điện thoại cho tôi.”

“Mỗi đêm? Đây là quốc tế đường dài, nếu không có chuyện gì, tôi nghĩ vẫn là không cần…”

Hắn chợt bá đạo cắt ngang lời nàng: “Đừng dài dòng! Tôi bảo em làm thế nào thì em cứ làm như thế ấy. Về phần cước phí điện thoại, ngày mai Từ Bang sẽ gửi một số tiền vào di động em, từ ngày mai cứ theo lời tôi mà làm.”

“Được.” Nàng sờ sờ cái mũi, Doãn đại tổng tài hắn lắm tiền nhiều của, nếu hắn nói sẽ trả cước phí, nàng đương nhiên cũng không phản đối.

“Đêm khuya rồi, không có chuyện gì thì em nghỉ ngơi sớm chút đi.” Hắn thản nhiên nói xong, rất nhanh đã cúp điện thoại.

Nàng ngây ngẩn cả người, so với những lời nói lạnh lùng trong quá khứ trước đây của hắn, một câu đơn giản chỉ có vài từ kia lại nghe vào lỗ tai đúng là phá lệ thư thái, là nàng nghe nhầm, hay là người này hôm nay phải đi máy bay quá mệt mỏi, thuận miệng nói ra mà thôi.

Nàng không muốn miệt mài theo đuổi tâm lý ma quỷ cổ quái này, thở dài, bỏ di động vào túi, xoay người lên lầu.

Buổi sáng, nàng thức dậy cùng tiếng đồng hồ báo thức kêu vang, thấy Chỉ Dao bên cạnh còn đang ngủ say, nhẹ nhàng dịch góc chăn cho bạn, nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi giường.

Tủ lạnh trống không, chỉ có một lọ nước khoáng, vốn là đêm qua định cùng Chỉ Dao đến siêu thị mua chút đồ ăn nhét vào tủ lạnh, ai biết Chỉ Dao lại đột nhiên nháo lên kéo nàng đi ăn đồ ăn Pháp. Nhớ tới chuyện bít tết tối hôm qua nàng liền cảm thấy rất xấu hổ, trước đây Chỉ Dao cũng thường xuyên mời mình đi ăn đại tiệc, nhưng mà Mân Huyên vẫn thích ăn đồ ăn Ý, cơ hồ không bao giờ mang nàng đi nếm đồ Pháp, cho nên mới xảy ra loại chuyện như tối hôm qua.

Nhìn đồng hồ trên tường, còn lâu mới đến giờ đi học, nàng cầm lấy ví tiền, quyết định đi đến siêu thị lớn nhất gần đây, tạm thời mua vài thứ trở về làm bữa sáng.

Nàng đẩy xe đựng hàng lựa chọn một ít bơ lạc, dầu trộn salad, chân giò hun khói, cà chua nhỏ, còn có bánh mì trắng, tính sáng nay uống trà ăn bánh mì nướng, nàng biết Chỉ Dao thích ăn loại bánh mì này.

Lúc đẩy xe đi ra ngoài, nàng chợt nhớ ra còn chưa mua sữa, vội vàng đẩy xe đi qua mấy kệ để hàng cao ngất, thật vất vả tìm thấy loại sữa tươi mình cần, vừa thấy trên mặt chỉ còn một hộp, vội vàng vươn tay đi lấy.

Bất ngờ đụng phải một bàn tay khác, nàng vừa quay đầu, chống lại một đôi mắt biết cười, đối phương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng kêu một tiếng: “Mân Mân, trùng hợp quá, lại gặp em ở chỗ này.”

Là Thiếu Đằng, hoàn toàn không ngờ được sẽ gặp lại hắn ở chỗ này, nàng nhanh nhẹn lùi tay về, nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Đúng vậy, thật trùng hợp, cái kia… Em còn có việc, đi trước.”

Nàng đẩy nhanh xe ra quầy thu ngân, Thiếu Đằng nói gì đó sau lưng, nàng không lắng nghe, sau đó nghe thấy tiếng bước chân, chân hắn rất dài, vài bước liền vượt qua nàng, bỏ hộp sữa vào xe mua sắm của nàng.

“Mân Mân, em bỏ sữa lại sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.