Chỉ Dao ban tặng một tiếng kêu sợ hãi, ánh mắt Doãn Lạc Hàn vòng lại đây, ánh
mắt nàng vô thố nháy mắt nhìn vào một đôi mắt sâu không thấy đáy con ngươi của
hắn, kinh ngạc mơ hồ trong mắt hắn chợt lóe mà qua.
Nàng chuyển khai ánh mắt, nhìn hướng Chỉ Dao, lộ ra vẻ hơi hơi tươi cười.
“Mọi người đến đông đủ , ăn cơm đi.” Thanh âm Giản phụ vang đến.
Mọi người đều đứng lên, nàng bị Chỉ Dao nhiệt tình lôi kéo vào cùng nhau
ngồi, Chỉ Dao ngồi đối diện Doãn Lạc Hàn.
Khóe mắt dư quang tiếp thu tầm mắt đến một chút tìm tòi nghiên cứu , nàng
theo bản năng xem qua, ngồi đối diện với vẻ mặt bí hiểm của Giản Quân Dịch nhìn
chính mình, sau đó hắn lại quay đầu nhìn nhìn Doãn Lạc Hàn.
Hắn sẽ không lại nhìn thấy cái gì đi . Không có khả năng, hắn cũng không phải
có hỏa nhãn kim ở mắt, chỉ cần bảo trì trấn định,ánh mắt lạnh lùng bất hòa của
Doãn Lạc Hàn lưu lại bên người Chỉ Dao, lại không thể có thể bị Giản Quân Dịch
nhìn ra sơ hở gì.
Nàng tự ổn định tình hình bên dưới, thấp mi mắt trước mặt nhìn bát ăn, cảm
giác thời gian làm khách ở nhà Chỉ Dao thật là dài lâu gian nan,
Một lát sau, mọi người cầm lấy chiếc đũa bắt đầu dùng cơm, nàng chỉ lo cúi
đầu ăn cơm, cực lực làm cho chính mình trở thành người ẩn hình.
Trên bàn cơm thực im lặng, xã hội thượng lưu giáo dưỡng tốt thúc đẩy mọi
người bảo trì im lặng, lẳng lặng hưởng dụng bữa tối, qua hơn mười phần
chung,trong bát của nàng đã được gắp nhất khoái cá hương cà.
Nàng ngẩng đầu, hướng Chỉ Dao cười cười. Chỉ Dao nỗ nỗ thần, ý bảo nàng tùy
ý, sau đó lại gắp nhất khoái thịt bò nạm cố hết sức lướt qua cái bàn, bỏ vào
trong bát Doãn Lạc Hàn.
Doãn Lạc Hàn miệng ăn đồ ăn, mím môi tràn ra duyên dáng đường cong, Chỉ Dao
không khỏi lộ ra vẻ thẹn thùng , một loại ngọt ngào ấm áp ở bọn họ lẫn nhau trao
đổi trong ánh mắt lan tràn.
Mân Huyên cắn chiếc đũa, phát giác miệng mình có loại dày đặc toan khổ, vội
vàng cúi đầu ăn cơm, nuốt xuống loại cảm giác không khoẻ này.
Lúc này, Giản phụ buông chiếc đũa trong tay xuống, nhìn Doãn Lạc Hàn, vẻ mặt
tươi cười.“Lạc Hàn, các con đính hôn đã ba năm rồi, con tính khi nào thì cưới
Chỉ Dao nhà chúng ta?”
“Ba ba, không phải nói ba không cần nói đến sao! Lạc ca ca trong lòng đều
biết.” Chỉ dao vội vàng nói, ngược lại thẹn thùng cúi đầu. Ở nàng có ý tưởng ,
kết hôn là loại sự tình mà từ nhà gái đề suất tổng không được tốt, nàng tin
tưởng Lạc ca ca đều có an bài.
Hắn cùng với Chỉ Dao kết hôn . Những lời này đột nhiên giống như búa tạ tạc ở
trong lòng, Mân Huyên nắm chặt chiếc đũa, ánh mắt không tự giác nhìn chằm chằm
Doãn Lạc Hàn, im lặng chờ hắn mở miệng, cũng may phụ thân Chỉ Dao tung vấn đề
này sau, mọi người đều chú ý đến câu trả lời của hắn, ánh mắt của nàng cũng tất
nhiên không thể dẫn nhân chú mục .
“Vấn đề này, cháu đã cùng Chỉ Dao thảo luận qua.” Doãn Lạc Hàn khinh mân lên
xuống môi, nâng lên đôi mắt nhìn về phía Chỉ Dao,tầm mắt u ám có chút giống như
không thôi ở một bên trên mặt hắn xẹt qua, hô hấp cứng lại, nàng không biết hắn
là có ý tứ gì.
“Vậy các con thảo luận kết quả thế nào?” Giản mẫu hiển nhiên có vẻ vội vàng
xao động, trực tiếp hỏi .
Hắn dùng khăn tay tao nhã lau đôi môi, không nhanh không chậm phun ra một
câu,“cháu tôn trọng quyết định của Chỉ Dao, chờ cô ấy tốt nghiệp xong chúng cháu
liền cử hành hôn lễ, ngày cũng là do cô ấy định,cháu không có ý kiến.”
“Ha ha…… Như vậy a, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…… Xem ra Lạc Hàn đối với
Chỉ Dao nhà chúng ta thật sự là rất tốt, tương lai khẳng định là một phu quân
tốt……”
Cha mẹ Chỉ Dao thoải mái cười to, toàn bộ nhà ăn đều là tiếng cười kinh hỉ
không thôi của bọn họ.
Bỗng dưng, cơm tối ở miệng khó có thể nuốt xuống, nàng không biết chính mình
là làm sao vậy, tâm tựa giống như bị cái gì nháy mắt nghiền nát, ngực ẩn ẩn phát
ra từng trận đau đớn rên rĩ.
Như thế nào sẽ có loại này kỳ quái cảm giác, nghe được hắn cùng với Chỉ Dao
kết hôn, nàng sinh ra nhiều nhất hẳn là sự áy náy không thể đối mặt Chỉ Dao ,
lại như thế nào sẽ là loại thống khổ tan nát cõi lòng này.
Điện quang hỏa thạch gian, có loại thanh âm theo trong đầu chui đi ra, nàng
khả năng yêu thượng Doãn Lạc Hàn , không, không có khả năng, nàng ở trong lòng
lớn tiếng phủ định.
Hắn không khi nào không tra tấn nàng, giống loại ma quỷ đáng giận mà nàng
không có khả năng yêu thương, nhất định là làm sao sai lầm rồi, đối, nàng sai
lầm với cảm giác chính mình rồi.
Nàng nhớ không rõ chính mình là như thế nào cơm nước xong , cũng nhớ không rõ
chính mình là như thế nào ngồi ở sô pha , nàng chỉ biết là chính mình vừa ngồi
vào sô pha , lại nhìn đến đối diện khuôn mặt tà tứ tuấn mỹ kia, nàng cả kinh
một chút đứng lên.
Chỉ Dao bưng hoa quả đang chuẩn bị đưa lại đây, thấy nàng đột nhiên đứng dậy,
kinh ngạc vi ngẩng mặt,“Mân Mân, cậu làm sao vậy?”
“Chỉ dao, đã đến thời gian phải uống thuốc, mình nghĩ phải về bệnh viện.”
Nàng di động tới cứng ngắc khóe môi, tùy tiện tìm cái lấy cớ, ngược lại nhìn
cha mẹ Chỉ Dao, cực lễ phép nói xong cáo từ ,“Bá phụ, bá mẫu,cháu có điểm không
thoải mái, đi về trước . Cám ơn các người đêm nay chiêu đãi, thật cao hứng khi
được biết các ngươi.”
“Mân Mân, cháu hiện tại sẽ đi trở về a, sáng mai lại đến.” mẫu thân Chỉ Dao
hiền lành địa điểm đầu.
“Ân, nhất định bá mẫu.” Nàng xả ra vẻ tươi cười, bay nhanh quét mắt Doãn Lạc
Hàn, người sau giống như là căn bản thấy nàng không tồn tại, nghiêng đầu cùng
phụ thân Chỉ Dao trò chuyện.
Nàng cắn chặt môi dưới, áp chế sự không khỏe mãnh liệt trong lòng, xoay người
đi vài bước, Chỉ Dao liền đuổi theo, giữ chặt nàng,“Mân Mân, bên ngoài quá muộn
, cánh tay cậu còn bị thương, mình sẽ lái xe đưa cậu về.”
“Chỉ Dao, không cần phiền toái, nhà cậu còn có khách.mình tự gọi tắc xi là
được.”
Nàng cảm giác thanh âm chính mình nói đều khẽ run, nàng nóng lòng muốn thoát
khỏi nơi này, chóp mũi đã muốn bắt đầu phiếm toan, nước mắt cơ hồ sắp khống chế
không được .
“Không bằng để anh đưa bạn của em về, Chỉ Dao.” Giản Quân Dịch đi thong thả
nhẹ nhàng chậm chạp cước bộ tới.
Những lời này của hắn đột nhiên làm người trong phòng khách đang nói chuyện
với nhau đã im lặng,ánh mắt Doãn Lạc Hàn thoáng chốc phóng lại đây.