Bộ Sưu Tập Tội Ác

Chương 20: Chương 20




Một giờ sau cả hai đã ăn xong bữa ăn tối tuyệt vời được đầu bếp của Bagger chuẩn bị. Bagger cầm ly rượu bourbon cùng Annabelle và Leo cầm rượu vang đến ngồi trên những chiếc ghế bọc da êm ái gần ngọn lửa ga bập bùng.

Bagger đã chấp thuận lời đề nghị, kêu Annabelle và Leo kiểm tra xem có thiết bị nghe lén nào ở đây không.

“Rồi, ăn uống no say rồi, giờ nói chuyện đi”, Bagger ra lệnh. Hắn giơ một ngón tay lên, “Chúng mày làm được gì? Sau đó nói với tao về số tiền mày đã đề cập”.

Annabelle ngồi xuống, tay cầm ly rượu vang, liếc mắt nhìn Leo, “Ông có nhớ ngân hàng Iran-Contra không?

“Không rõ lắm”.

“Có vài lần lãi suất ở Mỹ được tiêu xài tốt nhất bằng cách giúp đỡ các nước khác và một số tổ chức không được hỗ trợ thường xuyên ở Mỹ”.

“Cái gì? Chẳng hạn như đưa súng cho Osama Bin Laden để đánh Liên bang Nga hả?”, hắn cười mỉa mai.

“Thì chọn cái nào ít tồi tệ hơn trong hai cái tồi tệ thôi. Chuyện này xảy ra hoài”.

“Vậy chúng mày muốn làm gì với tao?”

“Chúng tôi có nhiều nguồn tiền bí mật, nhưng phảima mãnhvới đống tiền này trước khi được sử dụng có hiệu quả”, Annabelle nhấp một ngụm rượu.

“Ý mày là chuyển tiền vào ngân hàng để che giấu gốc tích ấy hả?”, Bagger hỏi.

Cô ả mỉm cười duyên dáng, “Không, ý tôi làma mãnhmột chút”.

“Tao chẳng thấy mối liên hệ nào ở đây cả”.

“El Banco del Caribe. Ông biết ngân hàng này không?”

“Tao có cần phải biết không?”

Leo lên tiếng, “Đó không phải là chỗ ông để tiền mặt thu được từ sòng bài hả? Họ chuyên làm tiền mặt bốc hơi, dĩ nhiên phải trả công rồi. Không tính bất cứ loại thuế nào với khách hàng hết”.

Bagger gần như đứng bật dậy.

Annabelle nói, “Biết những chuyện như thế là một phần công việc của chúng tôi. Những người khác cũng được ghi chép chi tiết chứ không riêng gì ông”.

Bagger ngồi xuống, hắn nhìn cái đầu tóc chỉa chỉa của cô ả, “Mày trông chẳng giống điệp viên chút nào”.

“Vấn đề là ở đó, đúng không?”, cô ta tỏ ra thân thiện, đứng dậy đi rót thêm rượu vào ly.

“Nhưng này, làm sao tao biết chúng mày làm việc hợp pháp? Tao gọi ai họ cũng nói chưa nghe tên mày bao giờ. Vậy sao tao biết chúng mày là ai?”

“Có tiền mua tiên cũng được”, Annabelle ngồi xuống.

“Ý mày là sao?”

“Ý tôi là xin ông cho gọi tên thủ quỹ của mình lên”.

Bagger nhìn cô ả nghi ngờ rồi nhấc điện thoại.

Một phút sau tên thủ quỹ xuất hiện. “Vâng, thưa sếp?”

Annabelle lấy một mảnh giấy nhỏ trong túi quần ra và đưa cho hắn, “Nhập số tài khoản này vào máy vi tính. Tài khoản này mở tại ngân hàng El Banco del Caribe. Đây là mật mã sử dụng một lần cùng với dãy số tài khoản. Hãy quay trở lại sau khi kiểm tra xong để báo cho ông Bagger đây biết số dư trong tài khoản”.

Bagger gật đầu. Gã đàn ông bước ra và vài phút sau quay lại.

“Sao hả?”, Bagger hấp tấp hỏi.

“Thưa sếp, ba triệu mười hai nghìn đôla và mười sáu xu”.

Bagger nhìn Annabelle trân trối, rõ ràng trong ánh mắt hắn bắt đầu có chút tôn trọng. Hắn vẫy tay cho tên thủ quỹ lui. Cửa đóng, hắn nói, “Được rồi, bọn mày có khoản tiền đáng kể đó”.

“Để giảm bớt mối nghi ngờ của những người như ông, chúng tôi cho làm ăn thử nghiệm trước”.

“Mày nói đấy nhé. Cơ chế ra sao hả?”

“Ông gửi tiền trong một tài khoản chúng tôi chỉ định ở El Banco trong hai ngày; ông lấy lãi, rồi tiền sẽ quay trở lại tài khoản của ông ở ngân hàng của ông”.

“Ta đang bàn tới bao nhiêu tiền vậy?”

“Ví dụ như một triệu đôla. Số tiền ông gửi vào sẽ nhập chung với những quỹ khác. Hai ngày sau ông đem tiền về cộng thêm hai mươi nghìn đôla tiền lời. Ông có thể gửi tiền cứ hai ngày một nếu muốn”.

“Nhập chung? Ý mày là làm tròma mãnhđó hả?”

Annabelle nâng ly rượu lên, “Ông học nhanh thế”.

Nhưng Bagger long lên sòng sọc, “Mày muốn tao để một triệu đôla vào tài khoản mà mày chỉ định rồi đợi hai ngày để tiền lãi chảy về tài khoản của tao hả? Mày nghĩ tao ngu như thế sao?”

Annabelle ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng chạm vào tay gã, “Để tôi nói cho ông nghe, Jerry à, tôi gọi ông là Jerry nhé”.

“Tao không quan tâm”.

“Trong hai ngày tiền của ông để đó, tôi và cộng sự của mình sẽ vẫn ở khách sạn đó, và đàn em của ông sẽ canh gác chúng tôi ngày đêm. Nếu món tiền của ông không quay trở lại tài khoản của ông cùng số tiền lãi, chúng tôi đang ở trong tay ông mà. Tôi không biết về ông, nhưng tôi yêu mạng sống của mình lắm và tôi không muốn vì một món tiền mà bỏ mạng đâu”.

Hắn nhìn cô ả từ trên xuống, từ dưới lên, lắc lắc đầu, bước tới cửa sổ và nhìn qua khung cửa kính chống đạn. “Chuyện này là chuyện khùng điên nhất mà tao từng nghe thấy. Mà tao cũng điên khùng lắm mới ngồi nghe chúng mày kể chuyện”.

“Nhìn lại thế giới hôm nay đi, ông sẽ chẳng thấy mình điên khùng chút nào. Để bảo vệ đất nước, chúng ta phải làm nhiều việc, tất nhiên không phải việc nào cũng hoàn toàn hợp pháp hay phải phổ biến cho công chúng biết. Điều gì sẽ xảy ra nếu người dân Mỹ biết được?”. Cô ả nhún vai, “Nhưng đó không phải là nhiệm vụ của tôi. Công việc của tôi là đảm bảo tiền chảy vào những chỗ cần phải đến. Đổi lại sự giúp đỡ của ông, ông được trả thêm tiền, rất đơn giản”.

“Nhưng tiền này đều chuyển khoản điện tử mà. Sao chúng mày phải chuyển tới chuyển lui để che giấu gốc tích làm gì?”

“Dù tiền chuyển khoản cũng bị truy ra được đấy Jerry. Thật ra muốn truy ra còn dễ hơn tiền mặt nữa. Số tiền đó phải đượcnhậpvới những nguồn tiền phi chính phủ khác. Tất cả đều được tự độngrửasạch, đại loại giống như ta lau dấu tay trên súng vậy thôi. Rồi số tiền đó sẽ đến nơi nó cần phải đến”.

“Mày nói bọn bên Vegas làm vụ này rồi hả? Vậy nếu tao gọi hỏi chúng mà…”.

Annabelle cắt ngang, “Họ sẽ chẳng hé môi vì họ được hướng dẫn làm thế”. Cô ả bước tới sau lưng hắn, “Jerry ơi, mặt lợi là ông sẽ kiếm được món lời lớn, nhưng cũng có mặt hại đấy. Để cho công bằng, tôi phải cho ông biết luôn”.

Cô ả kéo gã ngồi xuống ghế sô-pha, “Nếu ông để vụ xếp đặt này cho ai đó biết…”

Bagger cười ha hả, “Đừng dọa tao, bé con. Tao mới là người sáng tạo ra nghệ thuật dọa dẫm đấy”.

“Đâu phải dọa dẫm, Jerry”, Annabelle ôn tồn nói, mắt nhìn thẳng vào hắn. “Nếu ông hé răng với ai về vụ sắp xếp này, sẽ có người đến tìm ông dù ông trốn ở đâu. Bọn này không ngại bất cứ tay anh chị nào của ông. Chúng không bị luật pháp nước nào bó buộc hết, và chúng sẽ giết bất cứ ai quan hệ xa gần với ông, già trẻ lớn bé gì cũng không tha. Rồi chúng sẽ xử tới ông”. Annabelle để lời nói mình lắng đọng, “Tôi đã làm công việc này lâu lắm rồi, và đã làm những việc có lẽ ông cũng phải ngạc nhiên nếu biết; nhưng bọn người này cả tôi cũng không muốn chạm mặt, dù có cả đội quân bao quanh để bảo vệ tôi. Bọn này không phải là những đứa ưu việt nhất trong số những người giỏi nhất đâu Jerry. Chúng là những đứa thối tha nhất trong những đám cặn bã xã hội. Và điều cuối cùng mà ông còn có thể nhớ sẽ là nỗi đau đớn chúng để lại cho ông”.

Bagger chợt gào lên, “Mấy trò đánh đập khốn kiếp này được chính phủ củachúng ta phát lương!Chẳng trách gì chính phủ bòn rút của dân nhiều tiền đến thế”. Hắn nhấp một ngụm rượu bourbon, cả Annabelle và Leo đều nhận thấy tay hắn run run. “Thế tao cần quái gì…”, Bagger bắt đầu nói tiếp.

Đoán được điều hắn sẽ nói, Annabelle cắt ngang, “Nhưng nếu tôi báo với cấp trên rằng Jerry Bagger không muốn đàm phán. Ông ta chỉ lấy món lời béo bở của mình rồi ngậm miệng. Tôi không muốn ném đao vào tường, Jerry ơi. Những người như ông là phù hợp nhất với mục đích của chúng tôi. Ông thông minh, gan dạ, giàu có, và ông không ngại mạo hiểm”. Annabelle quan sát vẻ mặt của Bagger và nói tiếp, “Tôi chẳng muốn trao cơ hội này cho bất cứ sòng bạc nào khác Jerry à. Nhưng mà nhiệm vụ của tôi rất rõ ràng”.

Một phút trôi qua, hắn nhe răng cười và vỗ đùi Annabelle, “Tao yêu nước giống hệt thằng điên tiếp theo tham gia vào vụ này. Lo quái gì, tiến hành đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.