"Oliver! Oliver!”
Stone từ từ tỉnh và ngồi dậy một cách khó khăn. Ông đang nằm dài trên sàn nhà, quần áo vẫn còn nguyên vẹn, trong căn nhà ở nghĩa trang, tóc ông vẫn còn ướt.
“Oliver!”, ai đó đập cửa nhà ông.
Stone đứng dậy, bổ nhào đến để mở cửa.
Reuben nhìn ông với vẻ mặt cười cười, “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh lại uống quá nhiều rượu tequila à?”. Tuy nhiên, khi ông nhận thấy tình trạng kiệt sức của Stone, ông nghiêm mặt, “Oliver, anh có ổn không?”
“Tôi không chết. Lấy làm mừng về điều đó đi”.
Ông ra hiệu cho Reuben bước vào, và Stone mất mười phút để giải thích chuyện gì đã xảy ra.
“Mẹ kiếp, anh không biết chúng nó là ai hả?”
“Là ai đi chăng nữa, thì chúng rất thành thạo kỹ thuật tra tấn”, Stone nói một cách khô khốc, tay xoa xoa chỗ u trên đầu. “Tôi nghĩ có thể mình sẽ không uống nữa”.
“Vậy chúng có biết gì về mối quan hệ của Behan không?”
Stone gật đầu, “Tôi không chắc rằng điều đó có làm chúng ngạc nhiên không, nhưng tôi nghĩ những điều tôi khai với chúng về Bradley và DeHaven thì hoàn toàn là tin mới cả”.
“Nhắc đến DeHaven mới nhớ, hôm nay là tang lễ của ông ta. Chúng tôi đến gọi anh là vì thế. Caleb đang dự lễ cùng với các nhân viên Thư viện Quốc hội khác. Milton cũng đến dự, còn tôi đổi ca làm ở bến tàu nên cũng có thể đi viếng. Chúng tôi nghĩ buổi tang lễ này quan trọng lắm”.
Stone bật dậy nhưng rồi lại xụp xuống.
Reuben đỡ tay ông, “Oliver, có lẽ anh nên ngồi nghỉ chút đã”.
“Thêm một lần tra tấn kiểu đó, các anh sẽ phải đi dự đám tang của tôi đấy. Nhưng buổi tang lễ hôm nay có thể cũng rất quan trọng. Ước gì những điều cần phải làm sáng tỏ cũng sẽ được giải đáp trong buổi lễ”.
Tang lễ tại Nhà thờ Thánh John nằm sát bên công viên Lafayette có rất nhiều người đến dự, đủ các loại nhân viên của thư viện và chính phủ. Cornelius Behan cũng tham dự cùng với vợ mình, người phụ nữ hấp dẫn mảnh khảnh và cao ráo mới bước vào tuổi ngũ tuần với mái tóc nhuộm vàng. Cái vẻ kiêu kỳ của bà ta đi cùng với vẻ ngoài mỏng manh, mệt mỏi. Cornelius Behan nổi tiếng ở Washington, và người ta cứ tiến đến chỗ gã để ôm thắm thiết và tỏ lòng tôn kính. Gã nhận hết bằng cử chỉ thân thiện của mình, nhưng Stone thấy lúc nào gã cũng nắm cánh tay vợ mình cứ như thể bà ta có thể té ngã nếu không có sự trợ sức của gã.
Stone khăng khăng đòi Hội Camel phải rải rác mỗi người mỗi chỗ trong nhà thờ để khảo sát nhiều nhóm người khác nhau. Dù rõ ràng là ai bắt cóc ông thì đã biết mối quan hệ của ông với những người còn lại, nhưng ông không muốn cho bọn chúng biết rằng ông còn có ba người bạn có thể trở thành mục tiêu của chúng.
Stone ngồi đằng cuối, rảo mắt nhìn khắp một lượt và khi dừng lại ở vị trí của một phụ nữ ngồi ngoài rìa. Khi cô ta quay lại vuốt cọng tóc ra khỏi khuôn mặt, ánh nhìn của Stone còn dữ dội hơn. Việc luyện tập trước kia đã giúp ông luyện kỹ năng có thể nhớ hình dáng con người, và ông đã thấy người phụ nữ này rồi dù giờ trông cô ấy có vẻ già hơn.
Sau khi buổi lễ kết thúc, thành viên Hội Camel rời nhà thờ, bước về phía vợ chồng Behan. Behan thì thầm gì đó vào tai vợ trước khi quay qua nói chuyện với Caleb.
“Một ngày buồn”, gã nói.
“Vâng, đúng thế “, Caleb kịt khịt mũi. Ông nhìn bà Behan.
“Ồ”, Behan nói. “Đây là vợ tôi Marilyn. Đây là, ơ…”
“Caleb Shaw. Tôi làm việc ở thư viện với Jonathan”.
Ông giới thiệu những thành viên của Hội Camel cho bà ấy.
Behan nhìn vào nhà thờ khi những người hộ tang khiêng quan tài ra. “Ai có nghĩ đến? Ông ta trông khỏe mạnh đến thế cơ mà”.
“Nhiều người trông khỏe như thế trước khi họ chết”, Stone nói trống không. Ông vẫn để mắt tới người phụ nữ mình thấy lúc đầu. Cô ta đội mũ đen và mang kính mát, mặc chiếc đầm dài màu đen và mang giầy bốt. Cao gầy, cô ta khá nổi bật giữa đám người dự lễ.
Behan tìm Stone xoi mói và cố gắng theo dõi ánh mắt của ông, nhưng ông quay lại ngay kịp lúc trước khi gã kịp thấy người phụ nữ. “Tôi nghĩ họ biết chắc chắn về cái chết của ông ấy”, Behan nói. Gã nhanh nhảu nói thêm, “Ý tôi là thỉnh thoảng họ cũng phán đoán sai”.
Stone lên tiếng, “Tôi cho rằng nếu họ có nghi ngờ, ta cũng sẽ biết ngay mà. Phương tiện truyền thông khám phá mấy vụ đó ra liền”.
“Vâng, các nhà báo khá giỏi chuyện khám phá”, Behan nói với vẻ không hứng thú nữa.
“Chồng tôi biết rất nhiều về những cái chết đột ngột”, Marilyn Behan tự nhiên phun ra. Khi tất cả mọi người đều nhìn bà ta, bà vội vã nói thêm, “Tôi biết là vì nghề nghiệp của anh ấy đó mà”.
Behan mỉm cười với Caleb và mấy người khác rồi nói, “Xin phép”. Gã vẫn cầm tay vợ rất chặt và dẫn bà ta ra chỗ khác. Có phải Stone vừa nhìn thấy một tia vui thích trong ánh mắt của người phụ nữ không nhỉ?
Reuben vẫn dõi theo họ, “Tôi chỉ có thể hình dung gã với cái quần lót của gã thôi. Tôi đã phải ngậm cả nắm tay vào miệng để nín cười suốt buổi lễ”.
“Ông ta quả có lòng khi đến đây hôm nay”, Stone nói. “Ý tôi là ông ta quả có lòng khi đến dự tang lễ của một người quen biết bình thường”.
“Mấy bà vợ trông như tác phẩm nghệ thuật phức tạp quá”, Caleb bình luận.
“Này, bà ta làm tôi ngạc nhiên khi nói thẳng bí mật của ông chồng đấy”, Stone nói “Tôi không tin họ có thể yêu nhau tha thiết”.
“Nhưng họ vẫn cứ ở với nhau đấy thôi”, Milton nói thêm.
“Vì tình yêu tiền, yêu quyền lực và địa vị xã hội”, Caleb ghê tởm nói.
“Tôi đã không thể nhớ điều đó trong các cuộc hôn nhân của mình”, Reuben đáp trả. “Tôi có tình yêu, ít nhất là trong một khoảng thời gian, chứ mấy yếu tố kia thì không”.
Stone lại theo dõi người phụ nữ đầm đen, “Người phụ nữ ở đằng kia, trông cô ấy có quen không?”
“Sao biết được?”, Caleb nói. “Cô ta đội mũ và đeo kính mà”.
Stone lấy bức ảnh ra, “Tôi nghĩ cô ta là người trong ảnh”.
Họ tụ tập quanh bức ảnh và rồi Caleb và Milton nhìn trực diện vào người phụ nữ và thay phiên nhau chỉ trỏ.
Stone suỵt, “Hai người có thấy mình quá lộ liễu không hả?”
Đoàn người dự lễ đang tiến về nghĩa trang. Sau khi lễ động quan đã xong, mọi người quay trở về xe của họ. Người phụ nữ áo đen vẫn cứ lưu luyến bên cỗ quan tài trong khi hai người làm công mặc quần jean áo sơ mi xanh đang chờ gần đó. Stone nhìn quanh và thấy vợ chồng Behan cũng đã quay về chiếc limosine. Ông quan sát cả khu vực một lượt để tìm kiếm những kẻ ‘trấn nước’ ông có thể hiện diện trong cuộc sống hàng ngày. Anh có thể nhận diện loại người đó nếu anh biết cách tìm chúng, như Stone đã làm. Tuy nhiên, việc quan sát này không có kết quả gì cả.
Ông ra hiệu cho những người khác theo mình khi ông bước về phía người phụ nữ. Cô ta đặt một tay lên trên cỗ quan tài bằng gỗ hồng sắc và có vẻ như lẩm bẩm điều gì đó, có lẽ là lời cầu nguyện.
Họ chờ cô ta cầu xong. Khi cô quay mặt về phía họ, Stone nói, “Jonathan đang ở đỉnh vinh quang của đời mình thì đột ngột ra đi. Thật đau buồn”.
Phía sau cặp kính đen, cô ta đáp, “Sao ông biết ông ấy?”
Caleb nói, “Tôi làm việc chung với ông ấy ở Thư viện. Ông ấy là sếp của tôi. Mọi người sẽ rất nhớ ông ấy”.
Người phụ nữ gật đầu, “Vâng, mọi người sẽ rất nhớ ông ấy”.
“Sao cô biết ông ta?”, Stone cẩn trọng hỏi lại.
“Đã lâu lắm rồi”, cô ta nói mù mờ.
“Những tình bạn lâu dài như thế ngày nay rất hiếm có”.
“Vâng, đúng thế. Tôi xin phép”, cô ta bước qua họ và bắt đầu đi thẳng.
“Cái chết của ông ta rất bí ẩn, nhân viên giám định pháp y chưa thể tìm ra nguyên nhân cái chết”, Stone nói đủ lớn để cô ta nghe thấy. Lời nói có hiệu nghiệm tức thì. Cô ta dừng bước và quay lại.
“Báo đưa tin rằng ông ấy chết vì đau tim”, người phụ nữ nói.
Caleb gật đầu, “Ông ấy chết vì tim ngừng đập, nhưng ông ta không bị đau tim. Tôi nghĩ báo chí chỉ giả định thế thôi”.
Cô ta bước thêm vài bước về phía họ, “Tôi chưa được biết tên các ông”.
“Caleb Shaw. Tôi làm việc trong phòng đọc Sách Quý Hiếm. Đây là bạn tôi…”
Stone chìa tay ra, “Sam Billings, hân hạnh được gặp cô”. Ông ra hiệu cho hai thành viên còn lại của nhóm Camel. “Chiến hữu của tôi Reuben và kia là Milton. Và cô là?”
Cô ta lờ Stone đi và chỉ chú mục vào Caleb, “Nếu anh làm việc ở thư viện, anh hẳn phải yêu sách nhiều như Jonathan vậy”.
Caleb rạng rỡ hẳn lên khi chuyển sang đề tài yêu thích của mình, “Ồ, tất nhiên rồi. Thật ra trong di chúc ông ta ủy quyền thư viện sách của mình cho tôi. Tôi đang tiến hành kiểm kê, định giá và bán bộ sưu tập sách của ông ấy, sau đó số tiền thu được sẽ đem đi làm từ thiện”.
Ông ngừng nói khi nhìn thấy Stone ra dấu cho ông ngậm miệng.
Cô ta nói, “Nghe có vẻ đúng là giọng Jonathan rồi. Chẳng hay cha mẹ ông ta mất chưa?”
“Ồ, vâng, cha ông ta mất nhiều năm rồi, mẹ mất hai năm trước. Jonathan thừa hưởng toàn bộ nhà cửa”.
Stone thấy người phụ nữ rất khó khăn mới nhoẻn một nụ cười với thông tin cuối cùng. Người luật sư nói gì với Caleb nhỉ? Rằng cuộc hôn nhân đã bị thủ tiêu. Có lẽ không phải bởi người vợ mà chính vì cha mẹ ông ấy khăng khăng không đồng ý?
Cô ta nói với Caleb, “Sẽ rất tuyệt nếu được thăm căn nhà và bộ sưu tập sách của ông ấy. Tôi chắc là giờ bộ sưu tập đã được mở rộng ra rồi”.
“Cô biết về bộ sưu tập của ông ấy nữa ư?”, Caleb hỏi.
“Jonathan và tôi chia sẻ nhiều thứ lắm. Tôi sẽ không ở đây lâu, thế nên tối nay tôi ghé thăm nhà ông ấy có được không?”
“Tình cờ là chúng tôi cũng định ghé ngang qua đó tối nay. Nếu cô ở khách sạn, chúng tôi có thể đến đón cô”, Stone đề nghị.
Người phụ nữ lắc đầu, “Tôi sẽ gặp các anh trên đường Good Fellow”. Cô ta nhanh bước đến chiếc tắc-xi đã đợi sẵn.
“Anh nghĩ mời một người phụ nữ đến nhà Jonathan có tốt không?”, Milton hỏi, “Chúng ta còn chưa biết cô ấy là ai nữa mà”.
Stone lấy bức ảnh ra giơ lên, “Tôi nghĩ có lẽ chúng ta biết cô ấy. Ít nhất chúng ta sẽ sớm biết thôi. Trên đường Good Fellow”, ông trầm ngâm.