Bộ Sưu Tập Tội Ác

Chương 51: Chương 51




Albert Trent và Roger Seagraves gặp nhau tại văn phòng của Trent tại điện Capitol. Seagraves đưa cho Trent một tập tin và tóm tắt hướng dẫn, sau đó Trent sẽ sao y tập tin và lưu vào hệ thống nhận dữ liệu của tổ chức. Kèm theo tập tin gốc là những bí mật quan trọng về việc Lầu Năm Góc miêu tả chi tiết những chiến thuật quân sự của Mỹ tại Afghanistan, I-rắc và Iran. Trent tiếp tục dùng một hệ thống giải mã theo thỏa thuận để lấy những thông tin từ những trang cần thiết. Xem như việc giao dịch đã xong, và Seagraves lên tiếng, “Anh có rảnh không?”

Họ tản bộ qua vài khoảng sân rộng ở điện Capitol, “Này anh có vẻ may mắn với vụ Behan nhỉ, gã nào đó lại thế mạng cho anh”, Trent lên tiếng.

“Albert, anh nhớ dùm tôi điều này: chẳng có gì tôi làm có liên quan đến vận may cả, tôi thấy cơ hội và chớp thời cơ thôi”.

“Được rồi, được rồi, tôi không cố ý xúc phạm anh. Thế còn bản án thì sao?”

“Cũng không chắc lắm, tôi không biết tại sao hắn ở đó, nhưng rõ ràng hắn đang theo dõi nhà Behan, hắn lại là đồng bọn của tên Caleb Shaw tại phòng đọc, hơn hết là gã Oliver Stone, tôi từng tóm được và “hỏi thăm” lại cùng chung với nhóm này”.

“Shaw là người quản lý bộ sưu tập của DeHaven, đó là lý do hắn có thể vào nhà được”.

Seagraves khinh khỉnh nhìn tay đồng nghiệp, “Tôi thừa biết điều đó, Albert. Thậm chí tôi còn chạm mặt Shaw trong trường hợp tôi cần ra tay lúc cần thiết. Bọn chúng không chỉ nghĩ đến sách vở đâu, nhất là cái gã tôi từng tra hỏi, cũng có thời gian làm ở CIA, năng lực đặc biệt đấy”.

Trent thốt lên, “Anh chẳng bảo cho tôi biết điều đó”.

“Anh không cần biết điều đó, Albert, giờ thì lại cần”.

“Sao lại là bây giờ”.

“Bởi vì tôi muốn thế”, Seagraves hướng mắt về phía tòa nhà Jefferson, nơi có phòng đọc của dòng sách hiếm. “Những gã này cũng do thám Công ty Cứu hỏa. Nhân viên của tôi ở đó bảo rằng vết sơn trên một trong số xilanh khí bị chùi đi, như vậy rất có khả năng chúng biết về khí cacbon rồi đấy”.

Trent tái mặt, “Sự việc có chiều hướng xấu đi nhỉ”.

“Đừng quá lo sợ, tôi đã có kế hoạch, tôi luôn như thế, chúng ta đã nhận được khoản thanh toán cuối. Bao lâu anh có thể chuyển thông tin mới đi?”

Hắn kiểm tra đồng hồ, “Ngày mai là sớm nhất, nhưng hơi khó khăn đây”.

“Phải làm được”.

“Roger này, liệu chúng ta có nên dừng việc này lại một ít lâu”.

“Chúng ta có nhiều khách hàng để chăm sóc lắm, làm vậy không tốt cho việc giao dịch đâu”.

“Đi tù vì tội bán nước cũng đâu hay ho gì”.

“Anh Albert ạ, tôi không vào tù đâu”.

“Anh làm sao biết chắc điều đó chứ”.

“Có chứ, đâu ai để xác chết ở tù bao giờ”.

“Rồi, vậy chúng ta sẽ quyết định không chọn cách đó, nhưng có lẽ nên nới sự việc ra một chút, đợi lắng dịu ít lâu”.

“Làm gì có chuyện việc sẽ lắng dịu khi mới nóng lên hả anh. Chúng ta cứ giữ nguyên những gì chúng ta đang làm, và giống như tôi nói, tôi có kế hoạch mà”.

“Có thể cho tôi biết được không?”

Seagraves phớt lờ câu hỏi, “Tối nay tôi lại nhận hàng đấy, có thể đạt đến con số mười triệu nếu tôi không lầm, nhưng nhớ cảnh giác nhé, nếu có chuyện gì xảy ra, anh biết tìm tôi ở đâu rồi đấy”.

“Thế anh có nghĩ anh sắp ra tay giết người nữa không?”

“Một phần trong tôi tin chắc điều đó”, rồi hắn bước đi.

Tối hôm đó, Seagraves lái xe đến trung tâm Kennedy để tham dự một buổi biểu diễn của dàn nhạc giao hưởng Quốc gia. Tọa lạc trên bờ sông Potomac, với khối kiến trúc không cầu kỳ, trung tâm Kennedy được xem là một trong những đài tưởng niệm có ý nghĩa nhất của vị tổng thống quá cố. Seagraves không quan tâm đến lối kiến trúc thẩm mỹ của nó, cũng chẳng quan tâm dàn nhạc. Vẻ điển trai và thân hình lý tưởng của hắn, ngược lại, đã thu hút nhiều ánh mắt của phụ nữ khi hắn đi ngang, và hướng về phía khán phòng nơi chỉ chốc lát nữa thôi dàn nhạc sẽ bắt đầu. Hắn chẳng quan tâm chuyện đó, tối nay là một tối công việc.

Lúc sau, thời gian nghỉ giải lao, Seagraves cùng một số người tham dự ra phía ngoài trung tâm để làm vài ly và tham khảo vài bảng chiến tích đang được bày bán, hắn cũng tranh thủ dùng nhà vệ sinh. Sau đó, đèn bắt đầu mờ đi, báo hiệu phần cuối của chương trình sắp bắt đầu. Hắn vội quay trở lại nhà hát trong dòng người chen chúc.

Một giờ sau, hắn lại ngồi ở quầy rượu của một quán bar mở khuya đối diện trung tâm Kennedy. Hắn kéo tờ chương trình ra khỏi túi bên sườn và bắt đầu xem xét. Đó không phải là tờ chương trình của hắn, chính xác là có kẻ đã bỏ vào túi hắn giữa lúc đám đông xô đẩy nhau quay vào nhà hát. Chẳng ai thấy điều đó cả, những tay điệp viên càng né đám đông càng dễ bị tóm. Cũng vì lý do đó, Seagraves luôn biết cách sử dụng đám đông để làm công cụ che chắn hữu hiệu nhất.

Trở về nhà, ngồi trong văn phòng, hắn lại mày mò những bí mật từ “chương trình”, định dạng lại cho đúng để gửi lại cho Trent khi hắn gặp tên này lần tới. Hắn mỉm cười hài lòng, vì những gì hắn đang nắm trong tay là những thông tin cuối cùng hắn cần để làm khóa giải mã cho những vụ ngoại giao cao cấp của liên bang gửi đến những văn phòng ở nước ngoài. Hắn cho rằng mười triệu đôla vẫn còn quá rẻ, có thể là hai mươi, và cuối cùng hắn quyết định con số hai mươi lăm sẽ là khởi đầu. Hắn bắt đầu việc thương lượng trên một số trang nói chuyện trực tuyến đã cài sẵn. Thông tin mật chỉ được chuyển đi khi số tiền đã được chuyển vào tài khoản của hắn. Hắn biết cách phòng thân trong việc không quá tin tưởng vào ai khi mình giao dịch cùng, tuy vậy, hắn cũng thành thật với bản thân khi biết cách giữ vững hiệu quả công việc ở thị trường tự do. Nếu hắn lấy tiền mà không giao hàng cũng là lúc hắn bị sa thải, mà cũng có khi là chết.

Thứ duy nhất đang cản trở kế hoạch là sự xuất hiện của vài lão già, rình mò người khác. Nếu chỉ có tên thủ thư thôi, thì cũng không nhằm nhò gì. Nhưng trong đám hỗn tạp đó, có ‘666’, một tên đáng gờm. Seagraves cảm nhận được cơn bão ngầm, cũng vì lý do đó, khi hắn bắt cóc và tra tấn Stone, hắn đã lấy đi một cái áo sơ mi từ nhà ông ấy, để thêm vào bộ sưu tập lúc cần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.