Sắc mặt Tam phu nhân trắng bệch, nước mắt rơi lã chã, nói: “Lão gia, tại sao người có thể nói thiếp thân như vậy, thiếp thân sẽ thương tâm khó chịu...” Đến lúc này, nàng vẫn còn giả bộ, chỉ mong rằng có thể thuận lợi thoát khỏi chuyện này.
Trong lòng cũng rất lo lắng, thầm nghĩ: Lần này nên làm như thế nào để thoát thân đây? Lần đầu tiên nàng cảm thấy mình không có cách nào. Trước kia cho dù tình thế có khó khăn, nguy hiểm hơn nữa, nàng đều có thể tỉnh táo ứng phó, bình yên tránh thoát.
Nhị phu nhân chán gét bộ mặt giả dối của nàng ta, tức giận quát lên: “Đủ rồi, các ngươi đừng nói nữa, ta chỉ muốn biết nhi tử của ta là bị người nào hại chết? Nói mau.” Vẻ mặt vô cùng hung ác, ánh mắt nhìn thẳng hai người.
Tam phu nhân khóc lóc rối rít vì mình biện bạch: “Nhị tỷ, năm đó đã điều tra ra, là Đinh Mẫn không muốn nhìn thấy nhi tử của tỷ, cho nên mới hạ độc hại chết hắn.”
Đối với bại tướng không có đầu óc này, nàng cũng không lo lắng, nhưng trong lòng luôn có một loại dự cảm chẳng lành, trái tim đập thình thịch không ngừng, khiến cho nàng sợ hết hồn hết vía.
Nhưng hiện giờ đã không thể khiến cho Nhị phu nhân tin tưởng những lời nói đó, tức giận hỏi ngược lại: “Ngươi cũng có nhi tử, tại sao nàng không xuống tay độc hại con của ngươi?”
“. . . . . .” Tam phu nhân cứng lưỡi, không nghĩ đến Nhị phu nhân luôn luôn ngu xuẩn, hôm nay lại đột nhiên ăn nói sắc bén như vậy, trong thoáng chốc không biết làm thế nào. Nàng đã đánh giá quá thấp đối thủ, nhất thời đầu óc thông minh của nàng không thể nghĩ ra lời nào để nói.
Trong thoáng chốc khi nàng đang do dự, Nhị phu nhân điên cuồng nhào tới, một nắm bắt được tóc của nàng, lại quăng cho nàng mấy bạt tai.
“Là ngươi, tiện nhân này làm hại, là ngươi làm hại, chỉ khi nào nhi tử của ta chết rồi, con của ngươi mới có thể đứng đầu, mới có thể trở thành nam đinh duy nhất của Từ gia, mới có thể thừa kế gia nghiệp, nữ nhân độc ác này, ta đánh chết ngươi, đền mạng cho nhi tử của ta.”
Làm tình địch của nhau nhiều năm, hai người đều hiểu biết nhau mấy phần, vẻ mặt sững sờ vừa nãy đã xác thực hoài nghi của bà. Tam phu nhân xử sự khéo léo chưa từng có vẻ mặt như vậy, là nàng chột dạ rồi!!
Tam phu nhân ra sức chống cự, ngoài miệng không ngừng biện giải: “Nhị tỷ, ngươi hiểu lầm, ta không có, a, đau quá, mau buông ta ra, lão gia cứu mạng, cứu mạng....”
Mấy ngày nay Nhị phu nhân đã làm không ít việc nặng, khí lực có thừa. Mà Tam phu nhân nằm trên giường lâu ngày, cả người mềm nhũn, không có một chút khí lực, tình cảnh rất nhanh nghiêng về một bên.
Tóc của Tam phu nhân bị nắm rơi xuống một bó lớn, trên mặt xanh xanh đỏ đỏ. Thật là dọa người! Cực kỳ giống bà điên.
Từ Đạt vẫn luôn đứng ở một bên, làm như không thấy, có tai như điếc, lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn, không biết đang suy nghĩ gì, tâm thần phân ly.
“ Bốp, bốp, bốp.” Từng tiếng đánh người thanh thúy, không ngừng vang lên trong phòng.
Tam phu nhân bị đánh toàn thân đau đớn, mặt xưng phù giống như đầu heo, không cách nào kháng cự lại những quả đấm rơi xuống như mưa.
“Tha cho ta đi, Nhị tỷ, ngài giơ cao đánh khẽ. Tha cho ta.”
Từng tiếng cầu xin tha thứ thê thảm cũng không có làm cho Nhị phu nhân ngừng những quả đấm nặng nề lại, hận ý đè nén nhiều năm ở trong lòng liền tuôn trào ra, từng quyền phát tiết hận ý trong lòng. Trong lòng có bao nhiêu hận, quả đấm này có bấy nhiêu nặng.
Không biết qua bao lâu, Tam phu nhân đã bị đánh đến mất nửa cái mạng, ngã xuống giường thoi thóp một hơi, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, tiếng nói cũng dần yếu hẳn đi.
Trong phòng rất hỗn loạn, Từ Tử Kiến tan học trở về, thấy một màn kinh hãi này, hoảng sợ nhào tới, lôi kéo Nhị phu nhân: “Làm cái gì vậy? Buông tay, mau buông tay, không được đánh mẫu thân ta.”
Buổi sáng đi ra ngoài vẫn còn rất tốt, tại sao lúc này có thể như vậy? Tại sao phụ thân lại đứng ở một bên khoanh tay đứng nhìn? Tại sao người mặc kệ không quan tâm?
Nhị phu nhân đánh hồi lâu khí lực đã dùng hết, chỉ dựa vào sự hận thù mới chống đỡ không có ngừng tay, bị Tử Kiến đẩy, người liền bắn ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.
Trán đau dữ dội, nàng lấy tay vừa sờ, máu đỏ tươi đập vào mắt, hận ý trong lòng không tiêu bớt, càng thêm điên cuồng, nói: “Tốt, một đám Bạch Nhãn Lang*, ăn của ta dùng của ta, còn bất kính với ta như vậy. Mẫu thân là kẻ sát nhân, nhi tử cũng không phải là đồ tốt. Tiền của ta đều lãng phí.” Càng nghĩ càng không cam lòng.
* Bạch Nhãn Lang = vong ân bội nghĩa
Tử Kiến bị mắng không hiểu ra sao, cẩn thận vén mái tóc rối bời trên mặt mẫu thân, lộ ra khuôn mặt thê thảm không nỡ nhìn, trong lòng giận dữ, nói: “Nhị nương, người có ý gì? Có chỗ nào không đúng, từ từ nói, cần gì động thủ chứ, mẫu thân ta cũng chỉ là một bệnh nhân không thể tự lo liệu, tại sao người có thể hạ thủ tàn nhẫn như vậy?”
Nhị phu nhân tức giận hét to: “Hừ, bệnh nhân? Mấy ngày nay ta thiệt thòi thay nàng bưng nước đưa trà giặt y phục, nàng lại là hung thủ hại chết nhi tử của ta. Ta đúng là một đứa ngốc, bị người hại thành ra như vậy, còn đối xử tốt với nàng như vậy. Hu hu, ông trời, sao người lại không có mắt như vậy? Sao người lại không trừng phạt loại nữ nhân này?”
Sống trên đời, cũng là phế vật lãng phí đồ ăn. Sống có ích lợi gì? Nên đèn mạng cho nhi tử của nàng, đi chết đi!
Sắc mặt Từ Tử Kiến đại biến, quay đầu hỏi Tam phu nhân: “Mẫu thân, Nhị nương đang nói cái gì? Sao con nghe không hiểu? Hung thủ gì?”
Tam phu nhân chỉ còn lại nửa cái mạng, thần trí đã mơ hồ. Nhưng nghe được nhi tử hỏi, trong lòng rét lạnh, mạnh mẽ chấn chỉnh lại tinh thần dụ dỗ nói: “Con.... con đừng nghe nàng nói bậy, nàng vừa mới bị kích thích...... Đầu óc không tỉnh táo. . . . . .”
Bây giờ nàng chỉ còn lại nhi tử, trượng phu không chịu che chở nàng, nàng không thể để cho nhi tử duy nhất cũng hận nàng, chán ghét nàng.
Nhị phu nhân thấy nàng sợ hãi, trong lòng cảm thấy hưng phấn, ác ý nói: “Giang Minh Nguyệt, đồ yêu tinh hại người, nếu ngươi đã làm chuyện ác tay trời, thì sợ gì nhi tử của ngươi biết được? Ngươi không dám nói, thì ta nói. Từ Tử Kiến, ngươi nghe rõ lời ta nói......”
Tam phu nhân khẩn trương, mồ hôi lạnh tuôn ra, luôn miệng kêu: “Câm mồm, không được nói bậy. Kiến nhi, đừng để ý tới nàng, đuổi nàng ra ngoài đi, mẫu thân khó chịu, nhanh đi tìm đại phu. . . . . .” Ôm thân thể của mình liều mạng kêu đau.
Tử Kiến dễ dàng bị dời lực chú ý đi, lo lắng nhìn cả người nàng bị thương, nói: “Mẫu thân, người thấy thế nào? Đau ở chỗ nào? Người chịu đựng một chút, con lập tức đi tìm đại phu, người nhất định phải chống đỡ, con lập tức trở lại.” Xoay người muốn chạy đi.
“Ngươi có tiền mời đại phu sao?” Giọng nói lạnh lùng của Nhị phu nhân kéo bước chân của hắn lại.
Tử Kiến ngây ngẩn cả người, hồi lâu đột nhiên quỳ xuống dập đầu với nàng: “Nhị nương, ta van cầu ngài, ngài mở lòng từ bi, lấy tiền cho mẫu thân ta xem bệnh đi, ta nhất định sẽ báo đáp người.”
“Phi.”
Nhị phu nhân tức giận mắng to: “Ta có đem tiền ném xuống sông, cũng sẽ không cho nàng nữa văn tiền, loại nữ nhân độc ác này đã sớm đáng chết rồi, chết sớm sớm thanh tịnh. Không đúng, nên để cho nàng sống dở chết dở, không thể quá tốt với nàng.”
“Nhị nương, trước kia các người có hận thù nhiều đến mấy, cũng nên quên đi. Hôm nay nhà chúng ta rơi vào tình cảnh này, nên đoàn kết đồng tâm......” Tử Kiến cố gắng khuyên nàng, mấy ngày nay hắn đều khuyên người trong nhà như vậy, như vậy mới trôi qua vài ngày an ổn.
Nhị phu nhân điên cuồng cười to, mắt ngấn lệ, nói: “Đồng tâm? Đồng tâm với một hung thủ giết người ư? Nàng hại chết nhi tử của ta, trường tử của Từ gia, còn hãm hại vị phu nhân trước, khiến nàng ấy chịu oan khuất rời đi.”
Thật ra nàng ta hãm hại người nào, nàng cũng chẳng sao cả. Dù sao đại phu nhân và nàng cũng không hợp nhau. Hại chết nhi tử của nàng, đây mới là điều đáng hận nhất.
Mỗi một chuyện nàng ta làm đều là đại ác, muốn nàng tha thứ sao? Nàng không làm được, kiếp này đã định trước là một mất một còn, trên thế gian này chỉ một người có thể tồn tại.
Tử Kiến nghe vậy sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt không dám tin. Mẫu thân hắn thật sự đã làm nhiều chuyện xấu như vậy ư?
Thấy Nhị phu nhân không cố kỵ nói ra mọi chuyện, Tam phu nhân nóng vội đến nổi điên, hét lớn: “Im miệng, không được nói nữa, không được. Nhị tỷ, van cầu ngươi giơ cao đánh khẽ, đời sau ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi, báo đáp đại ân đại đức của ngươi, van ngươi đừng nói nữa.”
“Ngươi sợ à? Ta càng muốn nói.” Làm sao Nhị phu nhân sẽ bỏ qua cơ hội đả kích nàng, hiện tại còn ước gì nàng chết đi.
“Đời sau ta không muốn gặp lại tiện nhân như ngươi, không bao giờ muốn. Từ Tử Kiến, ngươi có nghe hay không, tất cả chuyện xấu đều là mẫu thân ngươi làm, tất cả bi kịch của mọi người đều do nàng tạo thành. Tỷ tỷ Minh Đang của ngươi sống khổ sở như vậy cũng là nàng làm hại, nàng còn rất đắc ý đấy. . . . . .”
Thân thể Tử Kiến lảo đảo muốn ngã, phòng tuyến trong lòng sụp đổ: “Không, không thể nào, mẫu thân ta sẽ không làm chuyện như vậy, người. . . . . . Người là người tốt.”
Trách không được Minh Đang tỷ tỷ chán ghét hắn như vậy, còn nói mẫu thân hắn không phải là người tốt, trước kia hắn cho là nàng lòng dạ rối bời không nói đạo lý, hôm nay nghĩ lại, mỗi câu nói đều có ngụ ý ám chỉ.
Nhị phu nhân cười lạnh một tiếng, nước mắt đầy mặt, cực kỳ chật vật, khóe miệng lại nhếch lên thật cao, giống như khóc lại giống như cười, gương mặt quái dị vô cùng, nói: “Thật sao? Vậy tại sao ngay cả nói đều nói không lưu loát, đoán chừng trong lòng cũng biết mẫu thân ngươi là loại người gì rồi.”
Tử Kiến cố gắng vì mình mẫu thân giải thích, trong lòng cũng đã hoài nghi: “Sẽ không, mặc dù mẫu thân ta có làm một ít chuyện ác, nhưng loại chuyện giết người hãm hại như vậy, người sẽ không làm. Phụ thân, người cũng nói một câu đi, mẫu thân không phải loại người như thế, đúng không?”
Cuối cùng Từ Đạt cũng mở ra tôn khẩu*: “Kiến nhi, mặc kệ như thế nào, con vẫn là nhi tử của ta. Vì con, ta sẽ không để cho chuyện này truyền đi.”
*tôn=tôn quý, khẩu= miệng
Lời này tương đương với việc thừa nhận những tố cáo đó rồi. Nhưng vì tương lai của nhi tử, hắn phải áp chế chuyện này, chấm dứt ở đây.
trước mắt Tử Kiến phủ đầy sao, bị kích thích cực lớn, trong miệng tự lẩm bẩm: “ Sao đến người cũng nói như vậy? Mẫu thân không phải, nàng không phải. . . . . .”
Tại sao có thể như vậy? Vì sao mẫu thân phải làm như thế? Chẳng lẽ đều là ra mặt vì hắn sao? Nếu như là vậy, hắn tình nguyện không cần.
Thấy nhi tử đã hoàn toàn sụp đổ, Từ Đạt có chút không đành lòng, an ủi: “Tốt lắm, Kiến nhi, con đi ôn bài đi, nơi này giao cho ta.”
Thân thể Từ Tử Kiến run mạnh lên, một phát bắt được tay của cha: “Người muốn làm như thế nào? Đừng thương tổn mẫu thân.”
Vô luận nàng làm bao nhiêu tội ác ngập trời, nàng cũng vẫn là mẫu thân của hắn, mẫu thân yêu thương hắn nhiều năm. Hắn không thể để cho người khác tổn thương nàng.
Nhị phu nhân thét to: “Đúng là hiếu tử, nếu như nhi tử của ta còn sống, cũng sẽ bảo vệ ta như vậy đi, tại sao ông trời lại không có mắt như vậy.” Trong lòng hận muốn chết, trong mắt tất cả đều là lửa giận.
“Tốt lắm, đều ra ngoài hết đi. Ta có lời muốn nói với nàng.”
“Lão gia.”
“Phụ thân.”
Hai người không hẹn mà cùng kêu to ra tiếng, nhưng dưới cái nhìn nghiêm nghị của Từ Đạt, bước từng bước ra cửa, trong lòng không phục.
Không biết ở bên trong nói những gì, yên lặng không tiếng động, mặc cho bọn họ vểnh lỗ tai cũng không nghe được bất kỳ tiếng động nào. Đột nhiên bên trong truyền đến một tiếng khóc tê tâm liệt phế, đại môn mở ra, vẻ mặt Từ Đạt không chút thay đổi đi ra.
Ban đêm, Tam phu nhân bị thương nặng không trị, đã chết. Từ gia không có tiền làm tang sự, một cỗ quan tài đơn giản cũng không mua nổi, tùy tiện tìm một địa phương rồi chôn cất.
Mà Nhị phu nhân cũng bỏ đi, không rõ tung tích.
Từ Đạt mang theo nhi tử rời khỏi kinh thành, về quê khó khăn sống qua ngày, kể từ đó về sau cũng không còn ai biết tin tức của bọn họ, người trong kinh thành cũng không gặp lại bọn họ, không biết là sống hay chết.