Bỏ Ta Còn Ai

Chương 9: Chương 9: Chuyện cũ




Edit & beta: dandelion mc

Ghét kẻ ác như Hồng Thược đã sớm không cách nào nhịn được, "Thật không biết xấu hổ, nửa đêm mò lên giường của muội phu (em rể), quyến rũ người ta uống say . . . . . ." Nàng cũng không nói nên lời, thật mất mặt! Từ Minh Tuyết làm chuyện bỉ ổi khiến ngay cả người làm như các nàng cũng đều khinh thường nàng ta, hôm nay còn không biết xấu hổ mà nói ra, được tiện nghi còn khoe mã, thật sự là ghê tởm chết người.

Vốn từ khi mới sinh ra, La Đình Hiên – đích thứ tử (con thứ dòng chính tông) của La gia đã được ước định là vị hôn phu của Tam tiểu thư - Minh Đang của Từ gia, năm đó do chủ mẫu của hai nhà định ra hôn ước này. Hai năm trước, Từ lão phu nhân bị bệnh nặng, hắn từng đến phủ thăm hỏi, kết quả bị Từ Đạt giữ lại mời tiệc rượu. Bị khuyến khích nhiều phải uống mấy chén, uống say nên được an trí tại phòng khách ở phía trước viện. Nhưng không biết như thế nào, Từ Minh Tuyết ở hậu viện lại có thể qua mặt đươc gác cổng, âm thầm vào phòng khách bò lên trên giường của La Đình Hiên, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Ngày hôm sau bọn nha hoàn phát hiện đại tiểu thư mất tích, đi tìm kiếm khắp nơi, rốt cục tìm được ở phía trước viện, hai người đều trần truồng lộ thể nằm ở trên giường, một màn này đều rơi vào trong mắt của mọi người. Truyền ra chuyện tai tiếng như thế, vốn thân thể của Từ lão phu nhân đã dần dần khôi phục khoẻ mạnh, nhưng lại bị khí giận công tâm (vì tức giận quá mà hôn mê), bệnh tình đột nhiên lại nặng hơn, không mấy ngày sau liền đi đời nhà ma.

Từ Đạt đối với trưởng nữ từ xưa đến nay luôn hiếu thuận này mà phẫn hận đến cực điểm, dưới cơn nóng giận mà muốn đuổi nàng ra khỏi nhà. Từ Minh Tuyết đau khổ cầu xin, lại kiểm tra ra đang mang thai. Không có biện pháp, hai nhà Từ - La bàn bạc một chút, hôn ước này vẫn như trước, bất quá nhà gái lại thay đổi thành đại tiểu thư của Từ gia, tại chỗ quyết định qua loa đem người cưới vào cửa. Bất quá cũng không biết chuyện ra sao, con gái xuất giá không bao lâu thì chợt nghe nói sinh non, đứa nhỏ không giữ được.

"Câm mồm." Từ Minh Tuyết thẹn quá hóa giận, đây chính là nhược điểm lớn nhất trong cuộc đời nàng, nhưng nàng không hối hận, nếu không như vậy, làm sao nàng có thể vào La gia? Ngốc tử trước mắt này vừa ngu lại vừa nát, nhưng nàng lại không tốt số bằng người ta a, có một vị hôn phu gia thế hiển hách, lại tài giỏi, anh tuấn, phong lưu phóng khoáng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy La lang (là cách vợ gọi chồng, giống như tướng công), một thiếu nữ như nàng liền ôm ấp tình cảm, gửi gắm trên người La lang, ngàn tính vạn tính mới rốt cục được như ý nguyện.

Nàng chỉ là một thứ nữ không có mẫu thân, không có trưởng bối yêu thương, tất cả mọi thứ đều phải dựa vào chính mình. Nàng không giống với hai tiểu thư khác, Minh Tuệ có mẹ ruột quan tâm nên có thể thanh cao lãnh ngạo, Minh Đang có tổ mẫu chiếu cố nên có thể tùy ý làm bậy. Còn nàng phải lấy lòng chủ nhân của các viện khác mới có thể sống khá hơn một chút, cho dù vậy, khi nàng vừa được mười lăm tuổi thì hôn sự cũng chưa được lo liệu.

Thay vì tương lai tùy tiện bị gả cho một nam nhân không có phẩm cấp gì, còn không bằng ra tay đánh cuộc một lần. Tối thiểu còn có thể được gả cho nam nhân mà mình yêu mến, còn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý. Cảm tạ lão thiên gia (ông trời) ở thời khắc cuối cùng đã giúp nàng một tay, đế cho nàng đánh cuộc thắng. Thanh danh bị phá hủy thì làm sao nào? Còn không phải là nàng đã vào được cửa La gia sao? Tuy rằng cuộc sống hai năm qua nàng ở La gia không được tốt lắm, nhưng nàng có thể nhẫn nại, nàng có đầy đủ tính nhẫn nại để chờ hắn quay đầu lại.

La lang bất quá là cơn giận còn chưa tiêu tan, thời gian trôi qua lâu, tự nhiên có thể buông bỏ quá khứ, đến lúc đó nàng vẫn ôn nhu săn sóc thì cuối cùng vẫn có thể làm hắn cảm động, đến một ngày nào đó hắn sẽ quay lại cùng nàng vui vẻ sống qua ngày. Nàng có lòng tin này!

Thấy sắc mặt nàng ta đổi tới đổi lui, Minh Đang cười tủm tỉm nói, "Đại tỷ, Hiên ca ca. . . ."

Lập tức sắc mặt của Minh Tuyết trở nên khó coi, "Không được gọi là Hiên ca ca, phải gọi là đại tỷ phu (anh rể)." Vạch rõ ràng sự thật, người nam nhân kia đã không thuộc về nàng.

Minh Đang bày ra vẻ mặt vô tội, cố ý trêu tức nàng, "Đã gọi thành thói quen mất rồi, nhất thời không sửa được miệng." Trong lòng nàng không thoải mái, Minh Tuyết cũng đừng mơ tưởng sẽ được dễ chịu. Ai bảo nàng là người có thù tất báo chứ!

Minh Tuyết quắc mắt nhìn trừng trừng, la lớn, "Nhất định phải sửa, đó là trượng phu của ta, là đại tỷ phu của ngươi." Cho dù hai người bọn họ có mười mấy năm tình cảm thì có thể thế nào? Nàng giành được, thì chính là của nàng.

Minh Đang rụt cổ một cái, sợ hãi cúi đầu, "Được rồi, đại tỷ ngươi thật hung dữ, sẽ đem nam nhân hù dọa chạy mất." Nàng phi thường không hiền hậu muốn nói cho nàng ta biết, trên đường nhỏ ở bên trái lại vừa vặn có hai người đi đến. Bất quá lúc này Minh Tuyết cũng đều nghe không vào cái gi đâu, phỏng chừng người ta cũng không cảm kích! Được rồi, nàng là muội muội tốt bụng lại khéo hiểu lòng người, sẽ tác thành cho nàng ta, ngoan ngoãn im lặng nghe nàng ta phát biểu.

Thấy nàng bị dọa sợ, trong lòng Minh Tuyết có chút vui sướng, nhịn không được khoe khoang, "Đứa ngốc như ngươi thì biết cái gì? Cho tới bây giờ đều là La lang bị ta nắm mũi dẫn đi, ta bảo hắn đi hướng đông, hắn không dám đi hướng tây." Đang lúc dương dương tự đắc, phát giác ra sau lưng vù vù khí lạnh. Trong lòng run lên, khó khăn xoay người lại, ‘thê nô’ (nô lệ của vợ) ở trong miệng nàng đang nổi trận lôi đình nhìn nàng.

"La lang, ngươi đến đây lúc nào vậy? Ta không có nói gì." Minh Tuyết hoảng hốt không thôi. Tình cảm phu thê của bọn họ vốn đã đạm nhạt như nước, giờ lại bị nàng làm tức giận, chỉ sợ lại mấy tháng nữa không vào phòng của nàng. Tư vị một mình trông phòng thật sự không dễ chịu.

"Đại tỷ, ngươi lại khi dễ Tam tỷ, tính tình của ngươi càng ngày càng tệ." Từ Tử Kiến đi trước tới đây, đi quanh nàng ta một vòng, "Hai năm không gặp, ngươi vẫn là khiến người khác chán ghét như vậy." Tính tình của hắn vốn chính là một tiểu bá vương, lên tiếng nói chuyện một chút cũng không nể mặt. Tuy rằng trước kia Minh Tuyết đều lấy lòng hắn mọi nơi, bất quá hắn chính là không thích đại tỷ này. Bộ dáng mặt dày mày dạn khiến hắn nhìn không thuận mắt, nay lại làm cho Từ gia phải hổ thẹn.

Chuyện đột nhiên xảy ra, trong lòng nàng không có chuẩn bị, sắc mặt thấp thỏm lo âu, "Nhị đệ, làm sao ngươi có thể nói như vậy? Ta. . . . . . Ta không khi dễ Minh Đang."

"Chúng ta đều nhìn thấy, ngươi đừng ngụy biện nữa. Đại tỷ, ngươi hôm nay đã gả cho người ta làm thê, vẫn là tu tâm tích phúc một chút đi. Bằng không thật sự sẽ không có con cái hay người thân chăm sóc trước lúc lâm chung đâu." Hắn nói chuyện cay nghiệt thật đúng là gia phong của Từ gia, đoán chừng là do cùng một dòng dõi mà ra rồi.

Sắc mặt của Minh Tuyết trắng bệch, nhưng đối với đệ đệ vẫn luôn bá đạo từ trước đến nay lại không dám mắng to, giọng nói run run, "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ta là đại tỷ của ngươi, làm sao ngươi có thể nguyền rủa ta như vậy?"

Tử Kiến đả kích người không lưu lại đường sống, "Làm chuyện ác sẽ có báo ứng, ngươi cũng sẽ sợ sao?" Ai bảo nàng ta làm ra chuyện xấu như vậy chứ? Ai bảo nàng ta đoạt mất nhân duyên của Tam tỷ?

"Ta. . . . . ." Nước mắt ở hốc mắt của Minh Tuyết đảo quanh, đáng thương nhìn về phía Đình Hiên, "Phu quân người mau giúp ta một chút."

La Đình Hiên cũng không để ý đến nàng ta, trực tiếp đi đến bên cạnh Minh Đang lo lắng trên dưới quan sát. "Minh Đang muội muội, ngươi có khỏe không?"

Minh Đang đã sớm đem cảm xúc phức tạp che dấu kỹ, nâng khuôn mặt lên nở nụ cười tủm tỉm, "Ta rất khỏe, cám ơn Hiên ca. . . . . . Đại tỷ phu đã quan tâm."

"Ngươi không cần để ý tới nàng, thích gọi như nào thì cứ gọi như vậy đi." Mấy lời nói vừa rồi đã sớm lọt vào tai hắn, trong lòng tràn đầy áy náy cùng thương tiếc, "Mẹ ta vẫn rất nhớ ngươi, họ vẫn rất thương yêu ngươi?" Đều do hắn say rượu nên mới có hậu quả tai hại như vậy, lấy một người khác, mới khiến cho nàng hôm nay phải khó khăn như vậy. Tuy rằng không phải là chủ ý của hắn, nhưng thủy chung hắn vẫn phụ lòng nữ tử có khuôn mặt tươi cười này.

"Ta thực vui, thay ta hướng La bá mẫu vấn an." Minh Đang nhớ tới La phu nhân, trong lòng liền thấy ấm áp. Mấy năm nay chỉ có bà ấy là còn nhớ rõ tình cảm năm đó cùng mẹ đẻ của nàng kết nghĩa, khắp nơi đều quan tâm nàng. Coi nàng như nữ nhi thân sinh mà đối đãi. Thỉnh thoảng nhàn rỗi sẽ đón nàng đến La phủ ở vài ngày, chỉ có thời điểm đó nàng mới có thể buông lỏng nghỉ ngơi. Nhưng xảy ra sự việc kia, nàng cũng không muốn ghi hận La gia vì đã bội ước.

"Có rảnh thì phải đến phủ chúng ta chơi đó." Trước đây La Đình Hiên thích nhất là nhìn nụ cười ngây thơ tươi đẹp của nàng, đã từng vì nụ cười này, hắn nguyện ý dùng bất cứ thứ gì trên khắp thiên hạ này để đổi. Nhưng hôm nay nhìn lại, chỉ cảm thấy có chút khổ sở.

Từ Minh Đang chỉ cười cười, từ chối cho ý kiến. Hiện nay lại đi La phủ, chỉ sợ sẽ càng bị tổn thương. Vốn tưởng rằng đó chính là nhà của nàng trong tương lai, là nơi mà nàng sẽ sống yên ổn trong nửa đời sau, nàng đã từng tràn đầy ước mơ về tương lai có một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng thế sự khó liệu, cuộc đời này không có duyên phận. Nàng không muốn phải nhìn những ánh mắt thương hại kia nữa, như vậy sẽ chỉ làm nàng đau đớn hơn mà thôi.

Trong lòng La Đình Hiên buồn bã, lúc trước còn là một tiểu nha đầu luôn kề cần hắn không rời, hôm nay lại trở nên xa lạ khách khí như thế. Trong lòng lại thấy hối hận không thôi, lúc ấy nếu hắn có thể tỉnh táo một chút thì tốt rồi, sẽ không trúng mưu đồ của người khác. Đáng tiếc. . . . . . Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của hắn. Nay sai lầm lớn đã đúc thành, hết cách xoay chuyển, chỉ có thể thầm than một tiếng.

"Nếu gặp phải phiền toái gì, cứ tới tìm ta." Cho dù không có duyên thành phu thê, nhưng vẫn là có thể làm huynh muội tốt. Hắn nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, đối với nàng từ trước đến nay vẫn luôn yêu thương, muốn gì được nấy. Dù sao cũng là trong mười mấy năm qua, hắn đã coi nàng trở thành thê tử tương lai của mình mà đối đãi, ngày đêm ngóng trông nàng lớn lên, chỉ đợi sau khi nàng cập kê liền cưới nàng rời khỏi Từ gia này.

Trong lòng Minh Đang đau xót, dằn lời nói xuống đáy lòng thiếu chút nữa thốt ra, nhưng thấy vẻ mặt vặn vẹo của Minh tuyết, cố đè xuống cảm xúc hỗn loạn, cười tủm tỉm gật đầu. Việc đã đến nước này, hỏi nhiều cũng vô ích.

Minh Tuyết đem một màn này nhìn vào trong mắt, trong lòng đều là oán hận, đi tới muốn kéo tay của Đình Hiên, õng ẹo nũng nụi, "Phu quân, người đến nói một chút với Nhị đệ, đứa nhỏ này nói chuyện rất cay độc."

"Đại tỷ phu, ta không có nói sai." Thấy Đình Hiên im lặng không lên tiếng tránh đi tay của nàng ta, Tử Kiến giương mi lên, "Ngươi lấy loại nữ nhân này thật sự là đáng tiếc, bất quá hoàn hảo, ngươi còn cưới tiểu thư của Mạc gia, coi như bù lại một chút tiếc nuối."

Minh Đang ở bên cạnh gục đầu xuống, cười trộm không ngừng. Trước kia vẫn không thích thứ đệ tính cách ngang ngược, có gì cũng nói toạc ra này, bất quá thỉnh thoảng nhìn vẫn thấy rất thuận mắt. Tối thiểu nghĩ cái gì thì nói cái đó, miệng không che đậy thật làm cho người ta được hả giận.

Rốt cuộc Minh Tuyết cũng không duy trì được bề ngoài nhu nhược nữa, hung tợn mắng, "Từ Tử Kiến, ngươi thật quá mức, ta sẽ cáo trạng với phụ thân."

"Đi đi, ta ở đây chờ." Vẻ mặt hắn không chút để ý, ở trong nhà này, ngoại trừ Từ Đạt ra, hắn là lớn nhất.

"Ngươi. . . . . ." Thần sắc của Minh Tuyết giãy dụa nửa ngày, liếc nhìn vẻ mặt hờ hững thờ ơ của phu quân, đầu óc vòng vo mấy vòng, thái độ liền mềm xuống, "Tử Kiến, tại sao ngươi lại muốn đối xử với ta như vậy? Ta là thân tỷ tỷ của ngươi, không phải kẻ thù. Thái độ của ngươi với ta có thể tốt một chút hay không?" Ngữ khí đau buồn đáng thương. Hai tay của nàng giấu ở trong ống tay áo rộng thùng thình, bấm vào lòng bàn tay đến phát đau. Muốn nhắc nhở chính mình phải nhẫn nại, tuyệt đối không thể lộ ra bộ dáng hung hãn, phải biểu lộ ra một mặt nữ nhân ôn nhu mềm mại, không thể để cho phu quân sinh lòng chán ghét nàng, không thể tiện nghi cho người khác.

Đáng tiếc một quyền đánh ra lại như pháo bắn trên bông, không có hiệu quả gì, Tử Kiến phụng phịu nói, "Ở bên ngoài trăm ngàn lần đừng nói như vậy, ta còn muốn thể diện đấy."

"Phu quân, ta rất khổ sở." Ánh mắt của Minh tuyết hồng hồng, nước mắt nén ở trong mắt một nửa còn rơi không xong, bộ dáng khỏi phải nói là có bao nhiêu ủy khuất. "Vì sao mọi người trong nhà lại chán ghét ta như vậy? Ta thật sự rất quan tâm bọn họ. . . . . ."

Tử Kiến cười nhạo một tiếng, "Đừng làm bộ làm tịch nữa, ngươi lại dùng bộ mặt điềm đạm đáng yêu đến để tranh thủ đồng tình sao?" Một chiêu này ở nhà đã dùng n lần rồi, hắn nhìn mãi đã quen, căn bản là vô dụng đối với hắn. Không biết có hữu dụng với đại tỷ phu hay không đây?

Minh Đang ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn nàng ta, thật không hiểu tình cảnh của chính mình hiện giờ sao? Cũng không nhìn bốn phía một chút, người khác đều là một bộ dạng xem kịch vui, ngay cả La Đình Hiên cũng không chút biểu tình lui về phía sau vài bước, dường như muốn phân rõ ranh giới vậy. Ai, Từ Minh Tuyết làm người được đến tình trạng này cũng coi như ‘đăng phong tạo cực’ (đạt tới đỉnh cao) rồi.

"Nhị đệ, đại tỷ, Tam muội." Một giọng nói thanh thúy vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.