Trong góc của hoa viên, có một tiểu oa nhi mặc xiêm y màu hồng phấn, tay đang không ngừng ngắt hoa, dưới chân đã rơi một đống lớn cánh hoa mẫu đơn.
Mặt Hồng Thược đầy mồ hôi chạy tới, thấy thế không khỏi thở phào nhẹ nhàng một cái. Dẫm mạnh chân đi tới, trong miệng hỏi: “Tiểu Thư nhỏ,tại sao người lại ngồi một mình ở đây? Nhũ mẫu đâu? Nha hoàn đâu?”
Tiểu oa nhi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác, tay nhỏ bé đặt ở khóe miệng khẽ “xuỵt”: “Hồng di, nhỏ giọng một chút, con đang lén trốn đi, không để cho bọn họ tìm được.”
Bộ dáng này thật sự vô cùng dễ thương, Hồng Thược đứng ở trước mặt nàng, yêu thương giúp nàng xử lý tóc tai có chút tán loạn, nhẹ giọng hỏi nhỏ: “Sao vậy?”
Tính tình hoạt bát tinh ranh của Tiểu Thư nhỏ được thừa hưởng từ mẫu thân của nàng, người gặp người thích, tất cả mọi người trong Phúc Vương Phủ đều coi nàng trở thành chí bảo (vật quý).
Cặp môi phấn nộn của tiểu oa nhi trề xuống, dùng giọng nói non nớt nói: “Con tức giận, tức giận với cha, nương.”
Cặp long phượng thai của Phúc Vương Phủ không thích gọi Phụ Vương- Mẫu Phi, mà thích gọi cha nương giống như những gia đình bình thường vậy, cảm giác vô cùng thân thiết.
Hồng Thược biết ngọn nguồn của chuyện này, nhưng vẫn kiên nhẫn dỗ nàng: “Tại sao vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lân nhi đầy vẻ mất hứng, nói: “Bọn họ chỉ đem ca ca đi chơi, để con một mình ở nhà.” Cha mẹ thật thiên vị!
Hồng Thược nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dụ dỗ nói: “Bọn họ có chuyện, mấy ngày nay thân thể của con lại không được tốt, đúng lúc này ho khan, cho nên mới. . . . . .”
Nàng rất rõ rằng, bọn họ không phải đi chơi. Mà là hoàng thượng bệnh nặng, để cho Vương Phi vào cung giúp đỡ chẩn bệnh. Nhưng Hoàng Thượng lại nói muốn gặp Kỳ Lân, cho nên mới mang theo hài tử.
Lân nhi vẻ mặt đau khổ, tội nghiệp kêu lên: “Hồng di, người cũng không giúp con sao?”
Nàng là đứa bé đáng thương nhất trên đời này, bị bệnh còn không có người để ý nàng, cũng không mang nàng đi chơi, huhuhuhu....
“Như vậy đi, cùng Hồng di về nhà, làm hài tử của Hồng di, chúng ta đi ăn điểm tâm có được hay không?” Hồng Thược mềm lòng dỗ nàng nói: “Chúng ta không để ý tới cha mẹ con, cũng không để ý đến ca ca của con có được hay không?”
“Được.” Lân nhi gật đầu một cái, lại gật đầu thêm một cái nữa, nói: “Bọn họ không mang con đi ra ngoài chơi, con cũng không thèm để ý tới bọn họ.”
Hồng Thược không khỏi cười một tiếng, nha đầu này thật đúng là nhỏ mọn. Chỉ là lời này tạm thời nghe một chút, không thể tin. Dắt tay nhỏ bé của nàng, từ từ trở về viện của mình.
Cho đến khi họ biến mất, hai người thị vệ vẫn ẩn thân mới nhảy ra, vội vàng đi theo.
Lân nhi thật ra là một đứa bé rất dễ dụ . Ăn uống no đủ, lại cùng tiểu đệ đệ nhà Hồng Thược chơi mệt rồi, mí mắt bắt đầu nặng , muốn ngủ.
Hồng Thược ôm nàng đến nội thất dỗ nàng ngủ xong mới đi ra ngoài hướng về phía đất nha hoàn, nhũ mẫu đang đứng đó mắng: “Các ngươi chăm sóc Tiểu Thư nhỏ như vậy à? Lại có thể để cho nàng đi một mình, nàng mới sáu tuổi, còn là một đứa bé cái gì cũng không hiểu.”
Nếu xảy chút chuyện gì, thì Vương Gia và Tiểu Thư biết sống thế nào? Chỉ có một đứa bé thôi mà làm sao mà bọn không trông coi được?
Lúc Vương Gia đi, đem tất cả mọi chuyện trong nhà đều giao cho nàng. Khi nghe được tin như vậy đã dọa nàng sợ. Lập tức liền hạ lệnh, để cho mọi người đi tìm xung quanh, cuối cùng đã tìm được tiểu nha đầu này.
Mấy năm nay, sau khi Hồng Thược gả cho An Khang, vẫn giúp đỡ Minh Đang quản gia. Mà Bích Liên thì đi theo Bình An quản lý các loại sản nghiệp, công việc rất bận rộn.
Những bọn hạ nhân kia nói thầm trong bụng: cái gì cũng không hiểu? Đùa gì thế. Tiểu quận chúa của Phúc Vương Phủ là một người rất tinh quái, người khắp kinh thành đều biết. Nghịch ngợm để cho mọi người nhức đầu.
Mặc dù mới sáu tuổi, nhưng vụng trộm tránh thoát khỏi hạ nhân, đối với nàng mà nói, đã không phải là việc khó. Mà họ là người lớn mà vẫn luôn bị nàng đùa bỡn chơi, cũng không có biện pháp nào trị nàng.
Nhưng những lời này lại không thể nói, chỉ có thể yên lặng nghe dạy dỗ.
Hồng Thược dạy dỗ mấy câu, quay đầu liếc nhìn gian phòng Lân nhi đang ngủ, nhỏ giọng dặn dò mấy câu, chuyện này coi như xong.
Mặt trời chiều ngã về tây, hai phu thê Vân Lam tâm tình nặng nề mang theo nhi tử trở về nhà, nghe hạ nhân hồi bẩm, không khỏi càng thêm đau đầu.
Minh Đang cả ngày mệt mỏi, thân thể mệt chết đi, tâm cũng mệt mỏi. Nhìn bệnh tình của Hoàng Thượng càng ngày càng nặng, nhưng nàng cũng không làm gì được, cảm xúc trong lòng khó nói.
Những năm này Hoàng Thượng đối với một nhà bọn họ đều rất tốt, rất che chở. Đối với nàng sở sinh một đôi Kỳ Lân nhi càng thêm thương yêu có thừa, nhưng nàng lại chưa hồi báo gì cả.
Nhưng vừa về tới nhà, còn nghe được chuyện này khiến nàng vô cùng tứ giận, lập tức nổi trận lôi đình: “Phải giáo huấn nha đầu này một trận, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ gây ra chuyện phiền phức .”
Thật là tức chết nàng, một khi để lạc một đứa bé như vậy, rất dễ dàng xảy ra chuyện. Còn những người chăm sóc nó, làm cái gì không biết?
Vân Lam bao che cho nữ nhi: “Con còn nhỏ, từ từ dạy. Hơn nữa, ta đã phái ám vệ ở cạnh nó, sẽ không có chuyện gì đâu .”
Minh Đang tức giận trừng mặt nhìn hắn một cái: “Chàng cứ che chở con đi, nó bị các người cưng chiều đến mức không sợ trời không sợ đất, còn dám một mình lén trốn đi rõ là. . . . . .”
Vân Lam vội vàng cầu xin thay nữ nhi: “Được rồi, đừng tức giận nữa. Ta sẽ dạy con .”
“Chàng vẫn thôi đi, chỉ cần nó cười một tiếng, chàng liền mềm lòng.” Minh Đang lắc đầu một cái, căn bản không ôm hi vọng với hắn, nói: “Lần này chàng không cần nhúng tay, ta sẽ dạy dỗ nàng, ta không tin ta không chỉnh được nàng.”
Từ trước đến giờ trong nhà là nàng giả trang mặt đen, hắn giả trang mặt trắng*, bọn nhỏ tương đối sợ nàng, ngược lại chúng lại không sợ phụ thân.
*Ý nói: một người nghiêm khắc, một người hiền lành
“Nàng đừng. . . . . .” Thấy thê tử lại muốn trừng hắn, hắn ôm lấy vai của nàng nhẹ nhàng dỗ dành nói: “ Được, ta mặc kệ nàng dạy dỗ con, đứa nhỏ này thích mềm không thích cứng. . . . . .”
Kỳ Nhi vẫn nhìn bọn họ không nói lời nào, lôi kéo xiêm y của nàng, giọng trẻ con thanh thúy dễ nghe vô cùng: “Nương, chúng ta đi xem muội muội một chút. Muội muội ở chỗ nào vậy?”
“Muội muội ở bên trong, vào xem một chút.” Cả ngày nay Minh Đang cũng chưa gặp nữ nhi, ngoài miệng nói cứng rắn, trong lòng lại nhớ nữ nhi vô cùng.
Minh Đang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nữ nhi đang ngủ, dù có tức giận, phiền lòng hơn nữa cũng biến mất.
“Mẹ.” Tiểu nha đầu tỉnh dậy, mở đôi mắt mờ mịt ra, tay nhỏ bé duỗi ra muốn ôm.
Minh Đang ôm lấy nàng, sờ trán của nàng, coi như bình thường. Kéo cái chăn nhỏ qua, bao nàng kín mít.
Đôi tay nhỏ bé mềm mại của tiểu nha đầu ôm lấy cổ của Minh Đang, đầu nhỏ tựa vào trong ngực nàng, hoàn toàn quên chuyện mới vừa rồi tức giận. Lại quay đầu lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Phụ thân, ca ca.”
Vân Lam thích xem khuôn mặt tươi cười của nữ nhi nhất, cho dù có chuyện làm hắn phiền lòng đến cỡ nào đi chăng nữa cũng có thể vứt ra khỏi chín tầng mây.
“Lân nhi ở nhà thế nào? Trưa ăn cái gì? Có ngoan ngoãn hay không?”
Lời này đã nhắc nhở nàng, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn ra, trách: “ Phụ thân hư, mọi ngươi không thương con, chỉ đem ca ca đi chơi.” Nàng không dám nói mẫu thân hư, chỉ sợ mẫu thân tức giận, mẫu thân mà tức giận thì thật là đáng sợ, nàng mới không dám chủ động trêu chọc. Nhưng phụ thân vĩnh viễn sẽ không tức giận đối với nàng, điểm này nàng rất hiểu rõ
Kỳ nhi bò lên trên giường, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, giải thích: “Muội muội, không phải chúng ta đi chơi, phải đi trong cung. . . . . .”
Lân nhi tức giận khẽ lắc đầu, không để cho hắn sờ, nói: “Mọi người chính là đi trong cung chơi.”
Ở trong đầu nàng, trong cung là nơi chơi rất vui, có hoa viên thật to, có rất nhiều, rất nhiều phòng, còn có hoàng bá bá thương yêu nàng.
Hoàng bá mẫu, ừ, còn có điểm tâm ăn ngon lắm.
Kỳ Nhi cũng không tức giận, kiên nhẫn giải thích: “Hoàng bá bá bị bệnh. . . . . .”
Tiểu nha đầu kinh ngạc há to mồm: “A, vậy thì Lân Nhi phải đi thăm hoàng bá bá, người yêu thương Lân Nhi nhất.”
Vân Lam sờ sờ đầu nhỏ của nàng, trong lòng thoải mái cực kỳ.
“Chờ thân thể con khỏe hơn chúng ta lại đi, đến lúc đó con có thể chơi đùa cùng hoàng bá bá, chắc chắn người sẽ rất vui mừng.
Kỳ Lân Nhi cực kỳ quý mến hoàng huynh, chỉ sợ hắn cũng không đối tốt với nữ tử của mình như vậy.
Nàng mạnh mẽ gật đầu, đáp “Dạ, được.”
Vẻ mặt của Minh Đang nghiêm nghị, nói: “Hôm nay con có làm sai chuyện gì hay không?”
“Con. . . . . .” Con ngươi của Lân Nhi chuyển nhanh, vụng trộm nhìn sắc mặt của nàng, vẫn là lựa chọn ngoan ngoãn nhận sai: “Nương, con sai rồi, lần sau con không dám nữa.”
trong lòng Minh Đang có chút hài lòng, nhưng không lộ ra trên mặt, “Nói đi, sai ở chỗ nào?”
“Không nên trốn đi, khiến mọi người lo lắng, không nên bốc đồng trách mọi người. . . . . .” Lân Nhi ôm lấy cánh tay của nàng lay lay, mềm giọng làm nũng: “Nương, đừng giận Lân Nhi nữa, có được hay không?”
Vân Lam đau lòng, nói: “Tiểu Đang, tha cho con đi. Đứa bé biết sai là được rồi.”
Minh Đang tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, để cho hắn im lặng. Vẫn không bỏ qua vẫn truy hỏi đến cùng: “Nếu lần sau tái phạm thì sao?”
“Vậy. . . . . .” Lân Nhi suy nghĩ một chút, bày ra khuôn mặt đau khổ kịch liệt nói: “Phạt con không được ăn Mai Hoa Cao.”
Minh Đang im lặng triệt để, không biết có phải thời điểm nàng mang thai ăn nhiều Mai Hoa Cao hay không, đứa nhỏ này cũng cực kỳ thích ăn. Mỗi ngày đều phải ăn hai cái mới thôi. Nữ nhi nói như vậy coi như là hình phạt rất nghiêm trọng.
Kỳ Nhi cũng nắm tay kia của nàng, giúp đỡ cầu tình: “Nương, muội muội rất biết điều, nàng ấy sẽ không tái phạm nữa đâu.”
Vân Lam ôm lấy bả vai của thê tử: “Đúng vậy, Lân Nhi là đứa nhỏ khôn khéo đáng yêu nhất, cũng hiểu đạo lý nhất.”
Minh Đang không biết nên khóc hay cười, nói: “Các người làm cho ta giống như là một mẫu thân khong tốt, không đau con của mình.”
Nàng thật sự thất bại như vậy sao? Nàng làm tất cả đều vì tốt cho hài tử.
Lân Nhi bước lên trước hôn má trái nàng một cái, nũng nịu cười nói: “Nương là tốt nhất, Lân Nhi thích mẫu thân nhất.”
Kỳ Nhi cũng học theo muội muội, hôn má phải của nàng một cái: “Kỳ nhi cũng yêu mẫu thân.”
Hành động cùng với lời nói của bọn nhỏ, khiến lòng của Minh Đang tan thành nước. Đôi tay duỗi ra, ôm hai đứa bé vào trong ngực, thơm mỗi người một cái, nói: “Mẹ cũng thích Kỳ Lân bảo bảo nhất.”
Vân Lam đỏ mắt, tiến tới ôm ba mẹ con bọn họ vào trong ngực, hỏi: “Phu nhân, ta thì sao ?”
Lân Nhi thấy hắn lại tới giành mẫu thân với bọn họ, không nhịn được kêu lên: “Phụ thân, nương là của con và ca ca.”
Lần nào cũng vậy, mỗi khi mẫu thân ôm bọn họ, phụ thân sẽ sai hạ nhân ôm bọn họ đi ra ngoài, ghét thối phụ thân.
Vân Lam cười trêu chọc nàng: “Ai nói? Nương đương nhiên là của phụ thân.” Đứa nhỏ này cũng không biết giống ai? Tham muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ.
Lân Nhi vỗ nhẹ tay của hắn, cãi lại: “Không phải, buông tay ra.”
Vân Lam quả nhiên không nghe theo kì vọng của nữ nhi, giọng nói cao lên: “Người tới, đem Tiểu Thế Tử, Tiểu Quận Chúa ôm xuống.”
“Phụ thân, chúng ta không muốn đi xuống.” Giọng nói uất ức của Kỳ Lân Nhi dần dần đi xa, lại không làm cho phụ thân mềm lòng được.
Nhìn sắc mặt mệt mỏi của thê tử, Vân Lam sờ sờ mặt của nàng, nói: “Hôm nay nàng đã mệt mỏi quá rồi, sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
Minh Đang nắm lấy tay của hắn, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, lại như xương mắc tại cổ họng: “Hoàng huynh hắn. . . . . . Có thể. . . . . .”
Thân thể Vân Lam cứng đờ, vẻ khổ sở hiện lên trên mặt. Thấy huynh trưởng kính yêu nhất lâm trọng bệnh, thế nhưng hắn lại không thể làm gì được, cảm xúc khổ sở tuyệt vọng gần như nhấn chìm hắn.
Minh Đang đứng dậy ôm chặt lấy hắn, dịu dàng nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta và bọn nhỏ vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh chàng, chàng sẽ không cô đơn.”
Hương thơm từ thân thể của thê tử, lời nói dịu dàng khiến cho tâm tư lạnh lẽo của hắn có một chút ấm áp, ôm lấy nàng thật chặt, nói: “Tiểu Đang, nàng sẽ vĩnh viễn làm bạn với ta sao? Dù thế nào cũng không rời đi?”
Hoàng huynh muốn rời khỏi hắn, hắn rất sợ, rất sợ, giống như lúc còn nhỏ mất đi phụ hoàng mẫu phi, không có cảm giác an toàn. Nhớ tới tình huynh đệ những năm này, càng làm cho lòng hắn đau khó tả. Có ít thứ mặc cho hắn muốn giữ lại thế nào đi nữa, cũng không giữ được.
Minh Đang có chút kinh ngạc, trong giọng nói của hắn có thấp thỏm lo âu, cúi đầu hôn trán của hắn một cái giống như hôn đứa bé trấn an: “Dĩ nhiên, ta có thể đi nơi nào sao?”
Nếu không có hắn ở bên cạnh, nơi nào nàng cũng không muốn đi. Câu hỏi của hắn thật kỳ quái, khiến cho nàng cũng không hiểu, có hắn có tử nữ ở bên cạnh nàng, nơi này chính là nhà của nàng.
“Ta cũng sẽ không để cho nàng rời khỏi ta đâu.” Giọng nói của Vân Lam buồn buồn, lại kiên định khác thường, trong lòng đã có một ý nghĩ.
Minh Đang không tiếng động thở dài, hắn làm sao vậy? Mấy ngày nay lo được lo mất nóng nảy khác thường. Có thể là bị bệnh tình của hoàng huynh ảnh hưởng, vừa nghĩ tới đó, càng thêm kiên nhẫn an ủi hắn.
Mười ngày sau, Huyền Chính Đế anh niên tảo thệ*, truyền ngôi vị hoàng đế cho Tấn vương Lý Tiêu.
*Mất khi vẫn còn trẻ
Ngày Huyền Chính Đế được táng nhập (chôn cất) vào Hoàng Lăng, một nhà Phúc vương gia để lại thư bỏ đi xa.