Bỏ Ta Còn Ai

Chương 108: Chương 108: Sinh con




Người của Dịch gia đợi ở cổng lớn hơn hai canh giờ, mới bị được phép tiến vào.

Nhưng người tiếp đón bọn họ lại là tâm phúc của Phúc vương gia- An Khang, chủ nhân của hắn ngay cả mặt mũi cũng không lộ diện.

Dịch phụ do dự hồi lâu, thận trọng hỏi: “Sao lại không thấy Vương Gia và Vương Phi đâu vậy?”

Thái độ An Khang mặc dù không tệ, nhưng rất khó khiến cho người khác thân cận, đáp: “Bọn họ đều bề bộn nhiều việc, các ngươi có chuyện liền trực tiếp nói với ta, ta sẽ xử lý.”

Nhưng trong lòng cực kỳ bất mãn, loại người gì đây? Nghĩ mình là ai chứ? Muốn gặp Vương Gia là có thể gặp sao?

Dịch phụ sắc mặt buồn bã, nghe cũng hiểu là bọn họ tránh mặt không gặp, căn bản không muốn quan tâm bọn họ. Cứ coi như là tự rước lấy nhục, cũng phải cầu xin bọn họ tha thứ. Nếu không thì Dịch gia sẽ mất hết!

Dịch đại ca thấy thế, giành nói trước: “Vậy để chúng ta gặp em dâu đi.” Xét đến cùng, nguyên nhân dẫn đến mọi chuyện đều do Hồng Thược, nếu không phải Phúc Vương Phủ vì nàng xả giận, nếu không bọn họ sẽ làm khó tiểu dân chúng bọn hắn sao? Chỉ cần thuyết phục được Hồng Thược, đương nhiên Phúc Vương Phủ sẽ không tìm bọn họ gây sự.

Vẻ mặt của An Khang không vui, giọng nói cũng có chút cổ quái: “Em dâu?”

Dịch đại ca trả lời: “Chính là Hồng Thược.”

An Khang nghiêm mặt, nói: “Các vị muốn gặp nội tử*, không biết có gì chỉ giáo?”

* khi nam nhân nói với người khác về vợ mình thường dùng “nội tử” với ý kính trọng

Lời này chấn động làm tất cả mọi người ngây dại, nhìn nhau không biết làm sao.

Dịch Phàm từ sau khi vào cửa liền không nói gì, lúc này mặt đỏ lên, ánh lửa trong mắt bắn đi khắp nơi, quát: “Ngươi nói cái gì? Rốt cuộc có ý gì? Hồng Thược làm sao có thể thành thê tử của ngươi được? Nói rõ đi.”

Thê tử của hắn thế nào lại thành nội tử trong miệng người khác? Tức chết hắn!

Vẻ mặt của An Khang mang một chút thương hại, nhưng tuyệt không đồng tình hắn, trả lời: “Vương phi làm chủ, ba tháng trước đã đem Hồng Thược gả cho ta. . . . . .”

Hắn còn chưa nói hết, Dịch Phàm đã kích động cắt đứt: “Không, không thể nào, vương phi sẽ không làm chuyện như vậy. Hồng Thược, nàng cũng sẽ không đồng ý.”

An Khang thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, mặt không chút thay đổi, nói: “Ta không cần thiết phải lừa các ngươi.” Hôm nay khoảng cách giữa bọn họ là một trời một vực, mặc dù hắn là gia thần** trong vương phủ, nhưng đi ra ngoài, ai cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi, ngay cả hoàng thượng muốn hắn đối xử nhã nhặn, cũng khách khí mấy phần.

**gia thần là bề tôi trong nhà nhưng mang nghĩa cao hơn người hầu 1 chút xíu

Mà Dịch gia thì sao? Cũng chỉ là người hầu từ La gia bước ra, cứ coi như bỏ đi nô tịch, cũng không có người nào sẽ để mắt đến bọn họ. Bọn họ đã có một dấu ấn, không phải chỉ một tờ giấy là có thể xóa đi được .

Ngay cả La gia cũng thức thời không ra mặt dính vào chuyện này, làm như không thấy. Bọn họ vẫn còn không biết xấu hổ mà tới cửa sao? !

Đầu óc của Dịch Phàm tức giận đến sắp nổ tung, nói: “Ta không tin, ngươi gọi nàng ra đây, chúng ta giáp mặt nói rõ ràng.”

An Khang lạnh lùng gạt bỏ: “Dịch tiểu ca, ngươi cùng nàng còn có lời gì có thể nói? Các ngươi đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, nam cưới vợ nữ gả chồng, đều không liên quan.”

Loại nam nhân này vĩnh viễn sẽ không học được quý trọng người trước mắt, vĩnh viễn luôn tiếc nuối những điều đã mất đi. Hắn muốn từ đó rút ra được bài học, vạn lần không thể rơi vào kết quả như vậy.

Lệ trong mắt Dịch Phàm cũng rơi xuống, rối rắm khổ sở sắp điên rồi: “Ta không tin, ta không nghe được chính miệng nói nàng, ta tuyệt sẽ không tin.”

Dịch mẫu đột nhiên nhảy ra thét to: “Nhi tử của ta, con xem đi, nữ nhân vô tình vô nghĩa như vậy, phí công con còn tâm tâm niệm niệm nhớ tới nàng, căn bản là không đáng. Ta đã nói rồi, nàng không phải là một nữ nhân tốt. . . . . .”

An Khang giận tím mặt, lớn tiếng quát lên: “Câm mồm, dám vũ nhục thê tử của ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ, các vị hãy trở về đi.” Ngay cả chữ “mời” cũng không dùng, không cần cho bọn hắn mặt mũi, bọn họ không xứng.

Dịch mẫu kinh hãi, quỳ xuống cầu khẩn: “Ngài chớ so đo cùng lão bà tử*** này, bà ấy chỉ là nữ nhân ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu. Ngài đại nhân đại lượng, không cần so đo với tiểu dân bình thường chúng ta.”

***cũng là gọi vợ nhưng mang nghĩa trách mắng, chán ghét, khinh thường

Dịch mẫu từ lúc phải ở cổng chờ lâu, lửa giận đã đầy một bụng, lúc này lại nghe được tin tức kia, càng thêm đã phẫn nộ đến cực điểm, nói: “Lão già, người ta nhặt giày rách của nhà chúng ta, mà vẫn còn thoải mái vui vẻ. . . . . .”

Tiện nhân như vậy chỉ xứng không nơi nương tựa, không chỗ viện trợ, sống thảm hơn so với bọn họ gấp trăm lần.

“Muốn ăn đòn.” An Khang sắc mặt tái xanh, thân hình vừa động, còn chưa nhìn rõ động tác của hắn, “Bốp bốp bốp” tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.

Gương mặt Dịch mẫu xưng phù giống như đầu heo, mắt cũng híp lại, ngón tay run rẩy không ngừng, nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi ỷ thế hiếp người, ta muốn đi kiện ngươi.”

“Đi đi, ta ngược lại muốn nhìn một chút nha môn nào dám quản chuyện trong Phúc Vương Phủ?” An Khang thật sự nổi giận: “Cho dù hôm nay ta có giết hết các ngươi, cũng không còn có người dám hỏi đến, có tin hay không?”

Phản ứng của hắn so với người bình thường chậm chạp hơn, tâm địa lại mềm, nhưng lại rất rõ ràng, thê tử của hắn bất kỳ ai cũng không được khi dễ, ai cũng không thể.

Dịch mẫu bị dọa, mắt trợn tròn: “Ngươi. . . . . .”

Dịch phụ dập đầu ba cái, luôn miệng nói: “Tin tin tin, ngài xin bớt giận, ta trở về sẽ giáo huấn nàng, ngài không cần để ở trong lòng, coi như là con chó điên cắn người.”

Lúc này hắn hối hận muốn chết, mang lão bà tử đến, vốn là để bà ta nhận lỗi Hồng Thược, Hồng Thược cũng chắc chắn sẽ thuận thế xuống đài, như vậy chuyện cũng có thể kết thúc viên mãn.

Thật không nghĩ đến, ngược lại là kéo chân sau (ý nói cản trở), để cho người khác càng thêm tức giận, thật là biết vậy chẳng làm!

Dịch mẫu thẹn quá thành giận, quên mất sợ, tức giận đùng đùng quát lên, “Lão già, ngươi nói bừa cái gì vậy, ta bị khi dễ, ngươi còn. . . . . .” Nói bà là chó điên? Tức chết bà mà!

“Câm miệng, muốn hại chết cả nhà sao?” Dịch phụ cho thê tử một bàn tay, đánh cho bà đầu óc choáng váng.

“Ngươi. . . . . . Ngươi cũng đánh ta?” lần này Dịch mẫu thật sự kinh sợ, lấy tư cách là thị tì của La phu nhân gả vào Dịch gia, tất cả mọi người của Dịch gia đều cho bà mấy phần mặt mũi, bà sống ở Dịch gia rất thoải mái thuận lợi, hài lòng như ý. Trước kia đừng nói là đánh bà, coi như là mắng bà, cũng còn không mắng mấy câu.

Hôm nay trong nhà rơi vào cảnh khó khăn, cuộc sống của bà càng ngày càng khổ sở. Mà tất cả này những điều này đều do nữ nhân Hồng Thược kia làm hại, mà tại sao nàng ta lại có thể sống an nhàn sung sướng như vậy?

Dịch phụ lười để ý đến bà, ném một ánh mắt cho nhi tử, lão đại nhào tới che miệng của bà lại, không cho bà nói chuyện.

Dịch phụ ăn nói khép nép cầu tình: “Trước kia Dịch gia chúng ta có chỗ nào đắc tội, mong ngài tha thứ, mong rằng để cho Dịch gia chúng ta một con đường sống.”

“ Dịch gia của các ngươi thế nào? Xảy ra chuyện sao lại tìm đến vương phủ của chúng ta? Coi vương phủ chúng ta là nơi nào vậy?” An Khang đã bị chọc giận, sắc mặt rất khó coi, đuổi khách: “Đi nhanh đi, mấy ngày nay trong phủ rối ren vô cùng, không tiện đãi khách.”

Chỉ là những chuyện này của Dịch gia thật sự không phải là bút tích của hắn, vương phi không có phái hắn đi làm chuyện này.

“Nhưng. . . . . .” Dịch lão nhân không chịu đi, chuyện còn chưa có giải quyết mà!

“Không tiễn.” An Khang lạnh lùng bỏ lại những lời này, xoay người đi ra cửa.

Dịch mẫu hung hăng cắn nhi tử một cái, thừa dịp nhi tử bị đau buông tay ra, điên cuồng kêu to lên: “Ngươi coi như là nhân tài lại là người đắc lực bên cạnh Vương Gia, lại có thể cưới một con gà mái không đẻ trứng, Vương Phi cũng quá ỷ thế hiếp người rồi, làm sao có thể đối đãi ngài như vậy? Vương Gia cũng không quản sao?”

Bước chân của An Khang dừng lại, quay đầu, vẻ mặt giễu cợt: “Không cần ngươi lo lắng, là ta chủ động cầu hôn . Hơn nữa thê tử ta vào cửa ba tháng, đã có bầu một tháng rồi.”

Lời này giống như một quả bom làm cho thần trí mọi người đều bất ngờ, khuôn mặt khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.

Bọn họ có phải nghe lầm hay không? Hồng Thược có tin vui? Ban đầu bị đuổi ra Dịch gia, cũng là bởi vì nàng không cách nào sinh con mà!

“Không thể nào, rõ ràng. . . . . .” Dịch mẫu không ngừng lắc đầu, khó tin vào sự thật vừa nghe được.

An Khang cũng không phải là người cay nghiệt, nhưng này lúc lại quản không được miệng của mình, châm chọc: “ Thân thể của thê tử ta không có vấn đề gì, qua mấy tháng là có thể sinh hạ con của chúng ta, về phần chuyện trước kia. . . . . . Có vấn đề chỉ sợ là người khác. . . . . .” Ánh mắt có điều ngụ ý quét về phía Dịch Phàm.

Mặt mũi Dịch Phàm xám như tro tàn, con ngươi kinh ngạc cũng không động.

Hậu viện chợt một hồi ồn ào, động tĩnh to lớn ngay cả bên ngoài cũng nghe được.

An Khang nhướng mày, thân thể lao ra ngoài, ngăn lại một hạ nhân đang vội vội vàng vàng chạy như điên ra bên ngoài.

“Đã xảy ra chuyện gì?

Hạ nhân gấp gáp đến mức đầu đầy mồ hôi, nói chuyện không mạch lạc: “Vương Phi sắp sinh, Vương Phi sắp sinh, Vương Gia sai tìm đại phu, không đúng, là tìm bà mụ.” (>o<)

“Đại phu? Bà mụ? Không phải cũng đang ở trong phủ sao? Ngươi chạy ra ngoài làm cái gì?” Nhịp tim An Khang đập như sấm, cả người căng thẳng, vỗ vỗ đầu của hắn, nói: “Đều khách viện, nhanh đi.”

Những chuyện này Vương Gia đã sớm chuẩn bị tốt vào một tháng trước rồi, tùy thời đợi lệnh.

Hạ nhân vội vàng chuyển phương hướng chạy như điên, vừa chạy vừa nói: “Đúng đúng đúng, ta hồ đồ, ta lập tức đi.” (^o^)

An Khang hết nhìn đông lại tới nhìn tây lo lắng cực kỳ, tùy ý gọi hai nha hoàn, để cho các nàng đưa người của Dịch gia đi ra ngoài, rồi vội vội vàng vàng chạy về hướng hậu viện.

Tiếng kêu của mấy người Dịch gia ở phía sau chắc hắn một chữ cũng không nghe được, người thừa kế vương phủ sắp ra đời, còn có chuyện gì so với quan trọng hơn đây?

Cửa phòng sinh, sắc mặt Vân Lam trắng bệch từng tiếng gọi tên thê tử, nếu không có nha hoàn coi chừng ở cửa ra vào, hắn hận không thể lập tức đi vào.

Minh Đang đau bụng sinh từng đợt sinh, mồ hôi chảy đầy mặt, cắn môi dưới sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai tay nắm sàng đan, đau khổ giày vò, sớm biết rằng sinh con giống như đã giẫm một chân vào Quỷ Môn quan, trong lòng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng thật sự rất đau, rất rất đau, đau thật giống như chết rồi, nàng thật sợ mình chống đỡ không được.

Bích Liên canh giữ ở bên người nàng, vừa dùng khăn tay thay nàng không ngừng lau mồ hôi, vừa dịu dàng khuyên nhủ: “Tiểu thư, nếu như đau thì kêu ra tiếng, sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Nàng là người đã sinh hài tử, biết rõ là đau đến mức nào.

Minh Đang lắc đầu một cái, liều mạng nhẫn nại, chịu đựng qua một trận đau bụng sinh, hơi dễ chịu hơn một chút, mắt nhìn ra phía ngoài, lời nói cũng không có lực nói ra khỏi miệng.

Trong lòng Bích Liên đau xót, tiểu thư sợ Vương Gia lo lắng sao? Cho nên mới không dám kêu lên tiếng.

Bên ngoài truyền đến nóng nảy, sợ hãi tiếng kêu: “Tiểu Đang, Tiểu Đang, Tiểu Đang, nàmg sao vậy? Tại sao lại không có thanh âm nữa?”

Minh đang nhắm mắt lại, lấy tinh thần kêu lên: “Ta không sao.” Nàng cho là rất lớn tiếng rồi, thật ra thì hơi yếu gần như không nghe được.

Âm thanh yếu đuối như vậy lại khiến người bên ngoài lo lắng hơn, Vân Lam lòng như lửa đốt, không chịu nghe nữa những người khác khuyên can, vọt vào.

Bà mụ tiến lên đẩy hắn, khuyên: “Vương Gia, ngài tại sao có thể đi vào? Phòng sinh không sạch, mau đi ra, tránh cho đụng chạm đến ngài.”

Hắn đẩy bà ta ra, nổi giận nói: “Nói bậy, thê tử của ta sinh con cho ta, nơi nào không trong sạch rồi hả ? Nhanh đi giúp Vương Phi đi.” Hắn chạy tới bên cạnh Minh Đang, trong mắt chỉ có nàng mồ hôi lạnh đang chảy đầm đìa, nói: “Tiểu Đang, đừng sợ, ta ở cùng với nàng.”

Nhìn thấy hắn xuất hiện ngay trước mặt, tinh thần của nàng chấn động, giống như cả người lại có hơi sức, hướng hắn vươn tay.

Hắn bắt được, nắm thật chặt trong lòng bàn tay, dỗ: “Không có việc gì, ta đã đồng ý với nàng, phải bồi nàng đi khắp nơi, xem phong cảnh ở mọi chỗ, muốn đi Dương Châu thăm lại chốn xưa, muốn đi Tân Nguyệt Quốc thăm nhạc mẫu, còn phải gặp hai người đệ đệ nàng chưa từng gặp, nàng nhất định phải chịu đựng. Chúng ta còn có thật nhiều chuyện còn chưa làm. . . . . .”

Nghe hắn nói năng lộn xộn đến đây, hốc mắt Minh Đang đỏ lên, an ủi: “Đừng sợ, ta không có việc gì.” Thật ra thì người sợ hơn là hắn đi! Sợ nàng sẽ rời bỏ hắn, sợ nàng không cách nào cùng hắn sống đến hết đời nữa.

Nửa đời trước của hắn trôi qua cô độc mà khổ cực, người có thể khiến hắn để tâm đến không nhiều. Nếu như nàng xảy ra chuyện, hắn không dám tưởng tượng hắn sẽ như thế nào?

Cho nên, cứ coi như là vì hắn, nàng cũng không được có việc gì.

Hốc mắt Vân Lam đỏ lên: “Chuyện đã đáp ứng nàng, nhất định sẽ làm được.”

“Được.” Minh Đang khẽ gật đầu, mặt đột nhiên nhăn nhúm lại, kêu: “A, đau qua.” Lại một trận đau đớn tập kích, khiến cho nàng đau nói không ra lời.

Vân Lam đưa tay đến bên miệng nàng, để cho nàng cắn, cho dù bị cắn đến đầm đìa máu tươi, cũng không cảm thấy đau đớn. Trái tim bị treo thật cao, sợ muốn chết.

Trong lúc đau đớn dày vò nàng, thời gian cũng từ từ trôi qua. Lúc hoàng hôn, rốt cuộc nghe được tiếng khoác của hài tử, vang lên rất mạnh mẽ.

Minh Đang nặng nề thở ra, chưa kịp liếc nhìn đứa nhỏ này một cái, cả người đã mệt mỏi rã rời muốn nhắm mắt lại đi ngủ, cả người mệt giống như gãy hết cả xương. Nhưng. . . . . . Bụng lại đau quặn một cái, nàng giật mình chuyện gì đang xảy ra vậy?

Bà mụ kinh hoảng kêu lên: “Còn một người, còn một người nữa, Vương Phi nương nương, là song sinh, ngài cũng không thể ngủ, chịu đựng.”

Đỡ đẻ cho những bậc phú quý như thế này, trái tim phải vô cùng kiên cường. Không có việc gì sẽ nhận được ban thưởng thật lớn, nhưng nếu như xảy ra chuyện, sợ rằng đại họa sắp rơi xuống đầu rồi.

“Cái gì? Tiểu Đang, mau mở mắt, không cho phép ngủ.” Sắc mặt Vân Lam trắng bệch, lấy tay vỗ nhè nhẹ mặt của nàng, nếu lúc này không còn hơi sức, không chỉ có đứa bé sẽ trở thành tử thai trong bụng, cơ thể của mẹ cũng sẽ không chịu đựng được. Nhưng hơi sức của nàng giống như đã dùng hết. . . . . .

Khi hắn đang lo lắng kêu lên, Minh Đang yếu ớt mở mắt, nói: “Rất đau, đừng đánh ta.”

“Ta. . . . . .” Tiếng nói của Vân Lam gần như đã nghẹn ngào, nói không ra lời, ho khan vài tiếng: “Tiểu Đang, chờ nàng khỏe lên cho nàng đánh lại.” ’

Minh Đang nghe xong câu nói ngây thơ vô cùng kia, vừa buồn cười vừa muốn khóc, hắn đã sợ thành bộ dáng này sao? Dằn lòng cắn tay hắn mạnh một cái, lại chịu đựng một đợt khổ sở hành hạ.

Thật may là đứa bé thứ hai thật biết điều, rất thông cảm tâm tình của cha mẹ, sau nửa nén hương, ngoan ngoãn đi đến nhân gian.

Nghe được tiếng nhi tử khóc, Minh Đang rốt cuộc yên tâm ngủ.

Vân Lam ngây người như phỗng nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, nhắm chặt hai mắt, không dám đụng vào nàng, cũng không dám thăm dò hơi thở của nàng, lắp bắp kêu: “Nàng. . . . . . Nàng. . . . . .” Nàng chẳng lẽ là. . . . . .

Thẩm Duy dưới sự chỉ dẫn của hạ nhân đi vào, thấy thế tiến lên bắt mạch, lúc này mới cười nói: “Vương Gia yên tâm, nương nương cũng đáng lo, chỉ là tinh thần có chút không tốt, nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ không sao.”

Tâm tình Vân Lam vừa buông lỏng, trước mặt bỗng tối sầm, ngã về phía sau.

“Vương Gia” “Vương Gia” “Vương Gia” . . . . . .

Mấy ngày sau, thể lực của Minh Đang dần dần khôi phục, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn , nhưng mà khi nhìn thấy một chén canh bổ lại dở khóc dở cười.

Đây là quyết định của người nào? Một ngày phải uống bảy lần, mỗi lần uống cũng bất đồng, ghê tởm chết nàng.

Vân Lam giơ thìa đến bên miệng nàng, dỗ dành: “Tiểu Đang ngoan ngoãn, uống đi.”

Minh Đang chán ghét bĩu môi: “Nhưng mà rất khó uống.”

Vân Lam buồn cười nhìn nàng, nha đầu này không thích uống canh bổ, trước đây nàng buộc hắn liều mạng uống..., đến phiên mình liền muốn tìm biện pháp trốn tránh.

“Uống mới có thể khỏe nhanh hơn, mới có thể nhìn thấy bọn nhỏ nhanh hơn.”

Minh Đang uất ức nhìn hắn chằm chằm: “Chàng cũng không để ta nhìn thấy bọn họ.”

Mấy ngày nay, nàng cũng chưa thấy mặt của bọn nhỏ đâu. Có dạng không hợp tình hợp lý này sao?

Vân Lam nhẹ giọng khuyên nhủ: “Không phải là không cho nàng nhìn, mà là thân thể nàng không tốt. . . . . .”

Minh Đang không muốn nghe những lời nói tầm thường như vậy, nghe nhiều đến mức lỗ tai cũng chai rồi. Níu lấy tay của hắn lắc lắc, nũng nịu: “Chỗ nào không khỏe? Ta khỏe nhiều rồi, để cho các Bảo Bảo tới đây đi.”

Bị nàng quấn quýt thật lâu, Thẩm Duy cũng nói thân thể nàng khôi phục cũng không tệ, Vân Lam không thể làm gì khác hơn là để cho bà vú ôm hai đứa bé tới.

Hắn nhận lấy, mỗi tay ôm một người , đưa đến trước mặt Minh Đang, nhưng không cho nàng ôm, chỉ sợ nàng mệt mỏi.

Minh Đang kháng nghị nhiều lần, hắn đều không chịu, bất đắc dĩ tiếp nhận ý tốt của hắn. Thật ra thì ôm một đứa bé làm sao sẽ làm nàng mệt đâu? Hắn cũng chuyện bé xé ra to quá.

Hai hài tử trắng trẻo mập mạp thơm thơm, mềm mềm, đang nhắm mắt lại ngủ, béo mập tiểu bộ dáng thật sự rất đáng yêu. Trong lòng Minh Đang rất vui mừng xem đứa này một chút lại xem đứa kia một chút, đâm đâm gò má hồng hào của đứa bé, hỏi: “Đứa nào là Kỳ nhi? Đứa nào là Lân nhi?”

Kỳ Lân nhi là hoàng thượng đặt tên, Vân Lam đáng thương căn bản không có quyền đặt tên, chứ đừng nói đến Minh Đang. Suy nghĩ một chút lại muốn ói máu, người ta liều sống liều chết mới sinh được đứa bé, thậm chí quyền lợi đặt tên cũng không có.

Nhưng mà cũng may, Hoàng Thượng còn tặng rất nhiều bảo vật trân quý tới đây. Coi như là đền bù một chút tiếc nuối, hơn nữa nghe Vân Lam nói, phúc khí của Hoàng Thượng lớn, đặt tên có thể áp được, hài tử mới dễ nuôi, lúc này nàng mới đồng ý.

Mặt mày Vân Lam rạng rỡ, vẻ mặt thỏa mãn, nói: “Má trái có một lúm đồng tiền chính là Lân nhi.”

Minh Đang cố gắng phân biệt, thật lâu sau nhíu nhíu mày: “Bọn chúng không cười, làm sao ta làm sao có thể phân biêt được? Nếu không đánh thức bọn chuán dậy đi, không cho bọn chúng ngủ, để bọn chúng cười cho ta xem.”

Hai Bảo Bảo giống như heo nhỏ, vẫn cứ ngủ, cũng không mở mắt trò chuyện với nàng.

Vân Lam sợ hết hồn, tránh ra tay của nàng, nói: “Đừng, nó sẽ khóc, nàng sẽ nhức đầu, ừ, cái này là Lân nhi, thật đáng yêu thật đáng yêu.” Đung đưa tay trái, ý bảo là người này.

Minh Đang tiến tới nhìn kỹ, vẫn là không có phân biệt được.

“Làm sao chàng phân biệt được? Ah, hình như chàng cưng Lân nhi hơn, cái này cũng không tốt.”

“Nàng là nữ nhi mà, lại nhỏ nhất, đương nhiên là phải cưng chiều hơn một chút.” Vân Lam cười đến không khép miệng được, coi như hai tay vẫn ôm đứa bé, cũng không cảm thấy mệt mỏi.

“Thời gian dài, nàng sẽ phân biệt được hai đứa bé.”

Long phượng thai, lần này con trai con gái đều đã có. Không cần để cho thê tử khổ cực sinh con lần thứ hai rồi. Vương phủ cần người thừa kế, nhưng hắn thích tiểu nữ nhi mềm mại mại, thích nũng nịu hơn, dễ thương giống như thê tử như vậy là được rồi.

Minh Đang hôn má của hài tử ở bên phải một cái, nói: “Vậy ta sẽ thương Kỳ nhi hơn một chút, tránh cho hắn nói chúng ta quá mức thiên vị, sẽ ghen.”

Vân Lam cười to nói: “Được, đều tùy nàng, chỉ cần ngươi luôn luôn ở bên làm bạn với ta, cái gì cũng được.” Chút chuyện nhỏ này căn bản không cần quá so đo, chỉ cần ba người mẫu tử nữ bọn họ đều ở bên cạnh hắn, hắn sẽ thỏa mãn giống như có toàn bộ thế giới.

Đôi mắt của Minh Đang chuyển đông, cười như tên trộm: “Hôm trước, chàng thật sự bị dọa ngất?”

Trên khuôn mặt trắng nõn của Vân Lam hiện lên một mảnh đỏ hồng, tầm mắt nhìn trái liếc phải, nhưng lại không nhìn nàng, nói: “Đừng nghe bọn họ nói bậy, căn bản không có chuyện đó.”

“Thật không có?” Minh Đang cười híp mắt tiến tới, nhìn kỹ sắc mặt của hắn.

“. . . . . .” Mặt của hắn càng ngày càng đỏ.

“Ha ha ha.” tâm tình Minh Đang rất tốt.

Tiếng cười vui vẻ lanh lảnh trong phòng tản ra, mang theo ấm áp và hạnh phúc, dần dần tản ra khắp cả Vương phủ.

Hạnh phúc cứ đơn giản như vậy, có phu có tử có nữ, người một nhà bình an vui vẻ sống .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.