Editor: Cookie Oh
“Cho em.” Không để ý nét mặt có chút khó coi của Kiều Tịch, Kỷ Thừa An duỗi cánh tay dài ra, đưa cái hộp đến trước mắt Kiều Tịch.
Cô nghi ngờ đón lấy, nhìn sang anh, lại nhìn cái hộp một chút, thật sự không hiểu nổi, anh đang làm cái gì, Kiều Tịch mở hộp ra, bên trong là một dây chuyền kim cương tinh xảo.
Trong lòng không khỏi thở phào một hơi.
Sắc mặt cũng dịu xuống, thấy nụ cười bên môi Kỷ Thừa An sâu hơn chút, anh sớm biết, Kiều Tịch thích mềm không thích cứng, hơn nữa, còn có bản tính của một sắc nữ.
“Cái đó, đồ bên ngoài đều do anh chuẩn bị sao?” Kiều Tịch hỏi anh.
“Ừ.”
“Không phải anh nghĩ ra chứ?” Cô sẽ bị sét đánh chết.
“Là A Nhất.”
Quả nhiên.
“Đây tuyệt đối là do người xấu quyết định.”
Không ngờ, cô thấy Kỷ Thừa An lộ ra vẻ mặt như đưa đám, “Vừa mới xuống xe, tôi đã biết ngay rồi.”
Vừa nghĩ tới việc anh bị vây lại xem, lại tưởng tượng cảnh hoa của mình bị mọi người cướp mất, Kiều Tịch liền không nhịn được cười.
“Có gì ăn không?” Kỷ Thừa An hỏi cô.
Chắc anh đã tới sớm rồi, cũng chưa ăn cái gì. Theo tính tình lạnh nhạt tránh xa xã hội của anh, có thể chịu đựng mà đợi cô lâu như vậy đã không dễ rồi, theo lời của anh, làm cho anh cái gì đó thôi.
“Anh ngồi trước đi, tôi đi làm chút đồ ăn cho anh.”
“Tốt.” Kỷ Thừa An ngọc thụ lâm phong, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, Kiều Tịch chỉ cảm thấy trong nháy mắt, phòng trọ nhỏ thanh lịch của cô tỏa sáng, trở nên cao quý, cái này gọi là hiệu ứng người đẹp.
Kiều Tịch để túi xuống, cởi áo khoác ra, tay vừa rửa xong thì mở tủ lạnh, bên trong chỉ còn lại mấy quả trứng gà và hai quả cà chua, còn có nửa trái bí đỏ.
Cô cắt cà chua ra, chất lỏng màu đỏ nhạt chảy xuống bàn, cô chuyển người đi lấy giấy lau, lại thấy Kỷ Thừa An đứng ở sau lưng cô, vẻ mặt đã khôi phục thành vẻ lạnh lùng mà cô quen thuộc, đ.lêquýđôn nhưng mà, tầm mắt của anh rơi vào chiếc bàn.
Kiều Tịch nhìn cà chua trên thớt, thấy không có gì khác thường, lại nhìn anh, nghi ngờ mở miệng hỏi: “Sao vậy?”
Đôi mắt Kỷ Thừa An hơi nheo lại, tầm mắt chuyển sang cô, “Không ăn cái này.”
“Hả?” Mất một lúc cô mới hiểu được anh nói không ăn cà chua.
Kiều Tịch gật đầu một cái, “Được rồi.”
“Giường ở đâu?”
Cô chỉ về phía phòng ngủ, “Thức ăn được thì gọi tôi.” Sau đó, Kỷ Thừa An mở phòng ngủ ra, nằm ở trên giường, một tay còn khoác lên trên trán, rõ ràng là cực kỳ mệt mỏi.
Đến khi cô làm xong bữa tối, đã qua hơn một giờ.
Cô đi vào phòng ngủ gọi Kỷ Thừa An, vừa mới bước vào liền hít một hơi khí lạnh.
Trời ạ, quả thực là quá đáng sợ! !
Gần đây cô bận tối mắt tối mũi, hoàn toàn không có thời gian dọn dẹp phòng, trên sàn nhà rải đầy quần áo và giày của cô, trên bàn máy tính thì để đầy vỏ trái cây, thùng rác cũng đầy ắp.
Mà trên chiếc giường Kỷ Thừa An đang nằm còn để áo ngủ của cô và cái áo lót viền đen hôm qua cô mới mua.
Không biết lúc Kỷ Thừa An đi vào, thấy cảnh tượng này thì có cảm xúc gì. . . . . .
Cô vội vã thu quần áo trên đất lại, cất vào trong tủ quần áo, phóng giày vào tủ giày, rón rén cầm áo ngủ ở mép giường lên, vô tình nhìn sang mỹ nam ngủ trên giường, trong nháy mắt đầu óc vẫn hơi hoảng hốt.
Kỷ Thừa An nhắm mắt nằm nghiêng, nhìn từ góc độ này, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, ngược lại còn lộ vẻ dịu dàng, tĩnh lặng, lông mi thật dài cong lên, khiến cô nhớ tới khi anh hôn cô, lông mi lướt qua mặt cô, cô dừng động tác lại nhìn anh.
Người đàn ông này dùng thái độ cường thế như vậy xông vào cuộc sống của cô. Trước đây, chỉ có cô đến nhà anh, mà bây giờ anh lại nằm trên giường của cô, thấy mặt khác của cô, cái cảm giác này có chút xa lạ với Kiều Tịch, cũng không phải quá đáng ghét.
Tổng thể mà nói, Kiều Tịch là một người có sự đề phòng rất cao, trừ Hà Cửu và Lâm Tùy Ý, quen người bạn trai Tưởng Phong, Kiều Tịch cũng không cho hắn vào nhà của mình. Có một lần duy nhất, chính là lần Tưởng Phong cố ý dẫn một người phụ nữ về nhà cô lên giường, nhìn thân thể hai người trần truồng trên giường của mình, một khắc đó, Kiều Tịch cảm thấy rất buồn nôn, đổi toàn bộ vỏ chăn mới cảm thấy khá hơn một chút.
Trên thực tế, mình và Kỷ Thừa An giống nhau, đều có bệnh thích sạch sẽ.
Đang lúc cô mải suy nghĩ như vậy, đột nhiên, Kỷ Thừa An mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sắc bén ẩn sát khí.
Kiều Tịch bị ánh mắt này dọa sợ đến mức đứng im tại chỗ.
Tầm mắt Kỷ Thừa An thuận thế nhìn xuống phía dưới, thấy chiếc áo lót Kiều Tịch cầm trong tay, vẻ mặt sững sờ, ánh mắt như kìm nén lại, dừng một chút rồi nói: “Muốn?”
“. . . . . .” Lấy lại tinh thần, Kiều Tịch hận không thể cầm chiếc áo lót trên tay ném lên mặt Kỷ Thừa An, muốn? ! Muốn cái đầu anh!
Vì nguyên liệu không nhiều lắm, Kiều Tịch chỉ làm trứng tráng, rau cần xào thịt, thịt băm thái sợi và canh bí đỏ, cộng thêm một nồi cơm.
Dáng vẻ Kỷ Thừa An ăn cơm rất yên tĩnh, động tác tao nhã, hoàn mỹ vô cùng, hơn nữa không có bất kỳ cảm giác cố gắng nào, giống như trời sinh là như thế.
Trong nháy mắt, Kiều Tịch có chút hoảng hốt, người trước mắt như đến từ thế gia quý tộc cổ xưa, cảnh tượng xung quanh cũng bắt đầu thay đổi, phòng thanh lịch của cô biến thành cung điện nguy nga lộng lẫy, mà người trước mặt cũng đổi thành bộ trang phục hoa lệ, tinh xảo.
Kiều Tịch lắc đầu một cái, vứt mấy suy nghĩ linh tinh của mình ra khỏi đầu.
Đối với tài nấu nướng của mình, Kiều Tịch vẫn cảm thấy có chênh lệch rất lớn so với Kỷ Thừa An, nhưng vẫn thử hỏi anh: “Thấy thế nào?”
Trầm ngâm một chút, Kỷ Thừa An nói thẳng: “Cho quá nhiều muối, không tốt cho cơ thể.”
Được rồi. . . . . . Là cô vọng tưởng.
Tuy người nào đó đánh giá không cao, nhưng vẫn rất cho cô mặt mũi, ăn sạch toàn bộ, điều này khiến cho tâm trạng Kiều Tịch thoáng cái đã tốt hơn một chút.
Bởi vì Kỷ Thừa An ở phòng ngủ, nên cô chưa kịp thay quần áo, nhân lúc ăn cơm tối, Kiều Tịch vào phòng ngủ thay bộ đồ mặc ở nhà màu hồng đào.
Nhưng mà vừa ra đến cửa đã thấy gương mặt âm trầm của người nào đó.
“. . . . . . Sao, sao vậy hả ?”
Tầm mắt Kỷ Thừa An liếc qua cô, nhỏ giọng nói: “Không có gì.”
Thôi đi.
Kiều Tịch nhíu mày, trong đầu lóe lên lên một ý nghĩ, đột nhiên nhớ đến chuyện đã xảy ra ở biệt thự, ánh mắt kinh dị của chị Trần, anh nhìn thấy cô mặc bộ lễ phục màu đỏ đột nhiên có phản ứng quyết liệt, hơn nữa chuyện ở phòng bếp vừa rồi. . . . . .
“Anh, rất không thích màu đỏ sao?” Kiều Tịch thử dò xét, hỏi một câu.
Kỷ Thừa An không trả lời.
Quả nhiên.
Kiều Tịch suy nghĩ một chút, trở về phòng đổi bộ đồ ngủ màu trắng.
Sở dĩ chọn bộ này là bởi vì ngoài bộ màu hồng đào đó, cô chỉ còn cái áo ngủ màu trắng đang mặc là còn sạch, mà cái áo ngủ này, nói thô tục thì chẳng qua là có chút xuyên thấu, ban đầu Kiều Tịch chỉ muốn mua thôi, dù sao mình mặc sẽ không có ai nhìn thấy, được rồi, bây giờ có người nhìn.
Vừa ra khỏi phòng, liền thấy ánh mắt Kỷ Thừa An sáng rực lên, sau đó làm bộ chuyển tầm mắt sang TV.
Kiều Tịch oán thầm: “. . . . . . Người đàn ông dối trá.”
Kỷ Thừa An vì bị đoán trúng tâm tư nên có chút không vui, kết quả vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy eo và mông của Kiều Tịch lộ ra ngoài qua áo ngủ, tóc dài đen bóng hơi rối xõa trên đầu vai, qua vật có chất liệu trong suốt và mái tóc đen rũ xuống, có thể thấp thoáng thấy một phần lớn nõn nà, trắng như tuyết và áo lót màu đen bên trong, hai cái chân nhỏ dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, trắng đến mức có chút chói mắt.
Anh đột nhiên cảm thấy bắp thịt toàn thân đều căng lên, ép mình mở to mắt.
Nếu không phải biết rõ lai lịch của Kiều Tịch, anh thật sự sẽ cho rằng người phụ nữ trước mắt này cố ý dùng mỹ nhân kế.
Nhưng Kiều Tịch hoàn toàn không biết ý này, cô cho rằng, đây là nhà cô, vì vậy cho dù mặc mát mẻ một chút, trừ lúc đầu hơi lúng túng rồi dần dần buông lỏng, thậm chí còn cầm túi khoai tây chiên bắt đầu xem chương trình giải trí.
Nhưng rõ ràng cô đã đánh giá thấp người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông bên cạnh, bị cấm dục hơn hai mươi năm, mà chỉ có một phụ nữ là cô và một người đàn ông, sau khi xác định lại tâm tư của mình cho yên tâm, sẽ toàn tâm biến Kiều Tịch làm vật sở hữu.
Mà khi người phụ nữ của mình mặc như thế, anh tự nhiên cho rằng cô đang đòi hỏi.
Vì vậy, khi Kỷ Thừa An đè Kiều Tịch xuống ghế sofa, Kiều Tịch hỏi một câu rất ngốc: “Anh làm gì thế hả?”
Cô đang ăn ngon, xem ti vi rất vui, người này sao lại đè mình xuống?
Cô không làm gì sai cả?
Thật ra thì không trách được Kiều Tịch không nghĩ lệch ra, bởi vì sau khi qua lại với Kỷ Thừa An, trừ mấy lần va chạm gây gổ, hai người vẫn giữ quan hệ rất thuần khiết, cho nên khi Kỷ Thừa An đánh bất ngờ, cô không chuẩn bị chút tâm lí gì cả.
Mái tóc người phụ nữ dưới thân rối tung trên ghế sofa, uốn lượn mềm mại, thân thể cô cũng mềm mại như vậy nước da trắng mịn, xương quai xanh tinh xảo khiến người ta bị mê hoặc, anh không nhịn được cúi đầu khe cắn nhẹ một cái, liền nghe thấy tiếng cô như mèo nhỏ “A” một cái, không chờ cô phản ứng kịp, anh lợi dụng phủ kín môi cô.
Ánh mắt của anh rất nóng, tầm mắt trùng điệp, ngón tay Kiều Tịch không nhịn được run rẩy, muốn dời đi tầm mắt, muốn chạy trốn, nhưng tay của anh, cũng không cho môi cô bất kỳ chỗ trốn tránh nào, bá đạo vững vàng khóa cô lại.
Cảm thấy hít thở không thông khiến cô đánh lồng ngực của anh, nhưng anh không chút dấu hiệu buông lỏng nào, ngược lại dùng sức hơn, dùng cánh tay giam cơ thể của cô lại, dùng một lực mạnh mẽ chặn ở eo của cô, giống như muốn bẻ gảy vậy, một cái tay khác đột nhiên hơi dùng sức, xé áo ngủ cô ra, cô thở dốc một lúc, cảm thấy cả người mềm nhũn như nước.
Mà thân thể Kỷ Thừa An càng ngày càng nóng, giống như khối thép nóng đè lấy cô, hô hấp nặng nề vang bên tai cô.
Ánh đèn chiếu xuống, Kỷ Thừa An cảm thấy Kiều Tịch càng thêm mê người, gương mặt ửng hồng thở hổn hển, mềm yếu không có chút sức lực xụi lơ ở đó, anh như không nghe thấy những âm thanh khác. Thấy dưới áo lót cô như ẩn như hiện vùng ngực nõn nà thì lập tức tháo cái chướng ngại đó ra, một vùng tròn trịa, trắng nõn như ngọc đập vào mắt, anh vươn tay dùng sức xoa bóp, nhìn phần trắng nõn này biến đổi hình dáng dưới tay mình, không khỏi cúi đầu vùi sâu vào trước ngực của cô khẽ gặm cắn.
Có ngốc thế nào Kiều Tịch cũng hiểu được nhiệt tình hừng hực của Kỷ Thừa An.
Cảm thấy anh bắt đầu xuống phía dưới, Kiều Tịch đột nhiên cả kinh, vội vàng đẩy người trên người ra, “Không được. . . . . .”
Anh đè cô lại, ở đỉnh cô hung hăng cắn một cái: “Không cho phép nhúc nhích.” Giọng nói mơ hồ có hơi khàn khàn, tràn đầy cảm xúc kích tình.
Một cái tay nhẹ nhàng đè thân thể lộn xộn của người phụ nữ bên dưới xuống, một cái tay khác kéo khóa dây thắt lưng bên hông ra, chen vào giữa hai chân cô, để sẵn bên hông cô, muốn tiến vào.
Kiều Tịch nghe thấy tiếng khóa dây lưng mở ra ken két, trong lòng kinh sợ, vội vàng bấu lấy bả vai người đàn ông, dùng sức lay đầu, nói mơ hồ không rõ: “Không, không được. . . . . .”
Kỷ Thừa An nghe được lời của cô giống như bị một chậu nước lạnh rội lên người, ngừng động tác lại, nhìn về phía cô: “Em không muốn sao?” Giọng nói lạnh lùng, lạnh lẽo như những tảng băng trôi trên sông băng rồi va vào nhau.
Kiều Tịch thở hổn hển, hơi thử bất ổn dựa vào người anh, lắc đầu một cái, nói: “Không, không phải, tôi cái đó. . . . . . đến rồi.”
Sắc mặt Kỷ Thừa An hơi bớt giận, nhưng vẫn cứng rắn, lạnh lùng.
Vì vậy, lửa nóng một đêm cũng vì nguyên nhân đặc biệt của Kiều Tịch mà không thể không dập tắt rồi.
Kiều Tịch nhìn vẻ mặt không vui của Kỷ Thừa An, trong lòng lại rất sảng khoái, thật là vừa đúng lúc để trả thù, để anh cũng cảm nhận chút khổ sở tiến thoái lưỡng nan đi.
Câu nói kia như thế nào nhỉ, đúng rồi! Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!
Kỷ Thừa An lườm Kiều Tịch đang vui sướng bất thường một cái, thầm than một tiếng: đây chính là bản chất của phụ nữ sao?