Editor: Cookie Oh
Sau khi Kiều Hi mười lăm tuổi, trở về nhà họ Kiều ba năm, đây là quãng thời gian ba năm tối tăm nhất trong cuộc đời cô.
Hôm nay, nhớ lại, hình như không có chuyện gì đặc biệt cả.
Mỗi buổi sáng đều dậy từ năm giờ, làm bữa sáng cho cả nhà, sau đó, đi học, trong trường vì có Kiều Vọng, dường như không có ai gần gũi với cô, thầy giáo cũng không muốn quan tâm cô. Tan học, đi mua thức ăn ngay, dùng bao nhiêu tiền, phải nói rõ ràng từng chút một với mẹ Kiều, sau đó làm cơm tối, rửa bát, làm việc nhà, đến mười một giờ mới xong. Lúc đó, mới có thể đi làm bài tập, trong khoảng thời gian này, còn phải cầu nguyện Kiều Vọng sẽ không giao việc mới cho cô.
Từ sáng đến tối, không có lấy một ngày nghỉ ngơi, không có tiền tiêu vặt, không có quần áo mới.
Cũng bởi vì thế, khi sự việc kia xảy ra, mọi người trong nhà đều nói cô là tên trộm.
Địa vị của ông nội ở nhà họ Kiều cũng không cao, nói một câu sẽ bị mẹ Kiều mắng lại liên tục, có thể nói hết một ngày, vì vậy ông nội ít khi dám nói ra suy nghĩ của mình.
Tuy rằng chỉ có một chút tiền lương hưu, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ cho Kiều Hi chút tiền lẻ, Kiều Hi chỉ dựa vào số tiền này, từ từ tích góp lại mua sách tham khảo cho mình, còn thừa lại cũng để tiết kiệm, một hai năm coi như cũng có một khoản tiền nhỏ rồi.
Nhưng một ngày lớp mười hai nào đó, Kiều Hi tan giờ học về nhà, mới vừa về đến cửa nhà, mẹ Kiều đã chạy tới “Chát” cho cô một cái tát.
Mẹ Kiều trừng mắt đứng đó, lạnh lùng mắng: “Mày giỏi thật ha, chúng tao nuôi mày, còn nuôi ra một tên ăn trộm!”
Kiều Hi bị đánh mạnh, ngã sấp mặt xuống đất, đầu óc rối bù, lẩm bẩm nói: “Cái gì vậy?”
Mẹ Kiều cứng rắn lôi cánh tay của cô, kéo cô vào phòng khách, đẩy cô một cái ngã xuống đất, chỉ vào ít tiền lẻ trên khay trà, lớn tiếng nói: “Mày nhìn đi! Tao nói gần đây tiền của tao sao lại ít đi! Thì ra là mày lấy!”
Cha Kiều và Kiều Vọng ngồi trên sofa phòng khách, mà ông nội đứng ở sau ghế sofa, cúi đầu xuống.
Cha Kiều thấy cô, hừ lạnh một tiếng, “Tôi đã nói không phải tôi lấy tiền, bà cứ nói là tôi, bây giờ biết rồi chứ.”
Kiều Hi vội vàng nhớ lại, những đồng tiền kia là do cô đổi lấy tiền lẻ từng chút một, vô cùng quen thuộc, cô quay đầu nhìn về mẹ Kiều, oan ức nói: “Không phải vậy, đây là tiền của con!”
Mẹ Kiều cười lạnh một tiếng, “Tiền của mày? Tao đã cho mày tiền sao! Mày lấy tiền ở đâu ra!”
“Con, không phải. . . . . .” Cô quay đầu nhìn về phía ông nội nhờ giúp đỡ, “Đây là của con, con không trộm tiền, đây là tiền ông nội cho con. . . . . “
Ông nội nhìn cô một lúc, khẽ gật đầu với mẹ Kiều một cái: “Đúng, đúng là ta. . . . . .”
“Cha lấy tiền ở đâu chứ.” Dđlêwúð0n Cha Kiều ngồi trên ghế sofa ngắt lời ông, để chân lên bàn trà, “Tiền lương hưu của cha đều do chúng con lãnh, bình thường cha hoàn toàn chưa dùng tới tiền, lấy tiền ở đâu cho nó, nói bớt mấy câu đi.”
“Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . .” Trong khoảng thời gian ngắn, ông nội cũng không giải thích được.
“Đủ rồi! Thiệt là, còn lôi kéo ông nói dối với mày, mày được đó!” Mẹ Kiều nhìn Kiều Hi.
“Không phải vậy, ông nội. . . . . .” Cô gọi ông nội, hi vọng ông nói giúp cô một câu, nhưng ông nội chỉ nghiêng người sang một bên, cúi đầu không nhìn cô.
Trong nháy mắt, Kiều Hi cảm thấy tuyệt vọng đến cực điểm, làm thế nào bây giờ. . . . . .
Tại sao, ông nội, ông giúp con đi . . . . .
“Hừ, còn dám nói dối! Ông lấy tiền ở đâu ra cho mày! Đã trộm rồi còn nói dối! Tại sao nhà họ Kiều chúng tao có thể có đứa con gái như mày chứ!” tiếng quát mắng của mẹ Kiều vang lên bên tai.
Nước mắt Kiều Hi chảy xuống, trái tim lạnh đi một nửa, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn, cô nhìn ông nội, ông nội lại không nhìn cô, bây giờ cô cảm thấy vô dụng rất đáng sợ, thời gian trôi qua một ít thôi nhưng giống như rất dài.
Kiều Vọng đi tới, đứng cạnh cô, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Chị à, trộm cũng không sao, chỉ cần chị nhận sai cha mẹ sẽ tha thứ cho chị mà.”
Mẹ Kiều hừ một tiếng.
Kiều Hi vẫn lắc đầu, nước mắt đầy mặt, giọng nức nở, nghẹn ngào phủ nhận: “Không phải vậy. . . . . . Không phải vậy. . . . . .”
Khi đó, Kiều Hi nhu nhược quá mức, không dám phản kháng lại, sợ bị người nhà vứt bỏ, cho nên chỉ có thể tiếp tục phủ nhận.
Kiều Vọng thở dài, tiếc nuối nhìn cô nói “Vốn dĩ em không muốn nói, nếu chị cứ như vậy, em cũng không còn cách gì, chị nói chị trộm đồ ở trường học thì thôi, sao còn trộm đồ trong nhà chứ, vì chuyện này của chị mà em bị bao nhiêu người xa lánh, chị thật là chấp mê bất ngộ (u mê không chịu tỉnh ngộ).”
Kiều Hi trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn Kiều Vọng, không biết tại sao cô ấy nói chuyện lại hư hư ảo như vậy, theo bản năng phủ nhận, “Chị không có!” Cô lại quay đầu nhìn về phía mẹ Kiều cầu cứu, biện bạch: “Mẹ, con không có. . . . . .”
“Chát!” Mẹ Kiều dáng một cái tát lên cái miệng vẫn còn cãi của cô, mẹ Kiều tức giận, mặt đỏ lên, cặp mắt to trợn ngược lên, rất đáng sợ, “Đừng gọi tao là mẹ, tao không có đứa con gái như vậy, thật chán ghét!”
Cha Kiều thấy hành động của vợ, nhìn không chớp mắt, làm như không thấy ánh mắt cầu cứu của Kiều Hi, cầm một điếu thuốc lên hút, lạnh nhạt nói: “Được rồi, đánh chỉ khiến bẩn tay của mình, về sau đề phòng một chút là được, có đứa con gái như vậy thì có thể làm thế nào.”
Kiều Vọng lạnh lùng nói, “Làm thế nào, đưa đến đồn công an chứ sao.”
Kiều Hi nghe thấy vậy thì sợ hãi, khóc lóc túm lấy ống quần mẹ Kiều, “Đừng mà. . . . . . Đừng mà. . . . . . Mẹ. . .” Cô biết, bây giờ, người có thể cứu cô chỉ có mẹ.
Mẹ Kiều lập tức đá văng cô ra, nhíu mày, “Chuyện này đưa ra ngoài cũng chỉ là tự làm mất mặt nhà chúng ta, thôi, cứ như vậy đi,“ lại chỉ vào cha Kiều quát lớn: “Còn ông nữa, đừng hút thuốc lá nữa! Trong phòng toàn là mùi thuốc lá! Cha, người cũng về phòng đi, đừng đứng ngây ngốc ở đây nữa!”
Ông nội nghe vậy, đầu cúi thấp hơn, cũng không nói gì.
Cha Kiều không nói, ôm mẹ Kiều trở về phòng, vừa đi vừa nhỏ giọng dụ dỗ: “Ai nha, đừng tức giận, không tốt cho cơ thể, không đáng đâu.”
“Còn không phải do ông dẫn nó trở về gây chuyện ầm ĩ sao, cái đồ sao chổi!”
“Biết rồi, biết rồi, nuôi đến số tuổi pháp luật quy định thì đuổi đi là được rồi mà.”
“Ông tưởng dễ dàng hả, nhất định con ch* đó sẽ dính vào nhà chúng ta, ông chờ xem đi!”
“Ai nha, sẽ có cách thôi.”
Kiều Hi nghe thấy lời của cha mẹ, một nửa trái tim còn lại cũng bị tan nát hoàn toàn, hai tay ôm lấy người, ngồi co quắp trên đất, nước mắt cũng không chảy ra được.
Chuyện này. . . . . . Thật sự là cô vẫn nhớ tới nhà sao?
Cô bắt đầu cảm thấy hoài nghi.
Kiều Vọng đến gần cô, ghé vào tai cô vui thích nói: “Chị, về sau, có tiền riêng thì phải giấu kỹ nha.”
Cô bỗng chốc nhìn về phía Kiều Vọng, trong đôi mắt tràn đầy ý không thể tin được, cô biết cô em gái này không thích cô, nhưng không ngờ cô ấy sẽ đối xử với cô như vậy.
Kiều Vọng nhìn Kiều Hi, vui vẻ lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Biết không, nhà họ Kiều chỉ có một người con gái, chị, chính là một sao chổi.” Nói xong ngân nga hát trở về phòng.
Kiều Hi cúi đầu, thân thể run rẩy, đây là nhà của cô, người nhà của cô, cô mạnh mẽ nhắm mắt lại, cả thế giới rơi vào một vùng tăm tối.
Không biết từ lúc nào, ông nội đã đứng bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, nhét một đồng tiền vào bên trong, áy náy nhỏ giọng nói: “Đừng khóc, đừng khóc, Tiểu Hi, ông nội cho cháu tiền, nào, nào, đi mua kẹo.”
Chậm chạm, Kiều Hi đứng lên, lấy tay lau khô nước mắt trên mặt rồi nhìn ông nội, “Keng” vứt đồng xu đó xuống đất, tiền xu nảy lên mấy cái rồi xoay một vòng từ từ dừng lại.
Trong phòng yên lặng hoàn toàn, chỉ có tiếng tiền xu quay vòng trên mặt đất.
Ông nội nhìn Kiều Hi, không biết làm sao.
Vẻ mặt Kiều Hi lạnh lẽo, cô thở mạnh dồn dập mấy cái, giọng nói vẫn khóc thút thít: “Cháu, không cần, cháu không muốn nữa. . . . . . Cháu không dám muốn!”
Khóe mắt ông nội cũng dần ướt át, bước lên muốn nắm lấy cô: “Ông nội, ông nội thật sự xin lỗi, nhưng ông nội cũng không còn cách nào.”
“A, đừng giả bộ, “ Kiều Hi lùi về phía sau một bước, không để ông chạm vào cô, trong lòng chỉ có cảm giác mình bị phản bội, nhìn ông chằm chằm, nói: “Cháu hận ông!”
Ông nội loạng choạng lùi hai bước, đưa một cái tay run rẩy ra, không dám chạm vào cô.
“So với họn họ, cháu càng hận ông hơn!” Cô lớn tiếng nói ra, nói xong, Kiều Hi lại không nhịn được khóc, không muốn ông nhìn thấy, khóc chạy ra khỏi cửa.
Hơn chín giờ Kiều Hi mới trở về nhà, trong nhà lại không có một ai, gõ cửa hồi lâu cũng chẳng ai ra mở, hàng xóm bên cạnh mở cửa thấy cô.
Hàng xóm láng giềng, tất nhiên cũng biết mấy người nhà này đối xử không tốt với Kiều Hi, thậm chí là nô dịch, dđànlêwúđôn rất tội nghiệp cô nên tốt bụng nói cho cô biết lúc tối nhà bọn họ đột nhiên ầm ĩ lên, một lát sau thì xe cứu thương tới.
Kiều Hi hỏi hàng xóm tên bệnh viện, vừa tới đó đã đụng phải cha Kiều đang đứng ở cửa hút thuốc.
Cha Kiều thấy cô không nói một lời nào, bước hai ba bước đi thẳng tới trước mặt cô, “Chát” cho cô một cái tát rất mạnh.
“Con mẹ nó, mày đúng là sao chổi! Lúc đầu, tao làm sao biết sẽ sinh ra mày chứ! Mày nhất định phải khiến cho người nhà của chúng tao chết hết mới cam tâm sao!”
Kiều Hi bị ông đẩy ngã trên mặt đất, lỗ tai ong ong hoàn toàn không nghe được cha Kiều nói gì, thấy ông vẫn muốn đánh cô thì vội vàng co lại, lùi về phía sau, may có mấy người xung quanh ngăn lại. Lúc này, cha Kiều mới chậm rãi bình tĩnh lại, nhìn mắt cô, hận ý trong đó giống như muốn thiêu đốt cô.
Sau này, Kiều Hi mới biết, sau khi cô khóc rồi chạy khỏi nhà, ông nội phát cáu, nói cho cha Kiều và mẹ Kiều biết tiền kia thật sự là ông cho, không phải Kiều Hi lấy trộm, nhưng mà không nói tiền đó là ông dành để mua quan tài.
Cha Kiều và mẹ Kiều hoàn toàn không tin, ngược lại mẹ Kiều còn mắng Kiều Hi trước mặt ông nội, ông nội bất bình vì cô, mẹ Kiều liền bắt đầu mắng ông nội, cuối cùng khí huyết ông nội tăng lên, ngất xỉu ngay lập tức, khi đến bệnh viện người đã không qua khỏi, cuối cùng chỉ để lại một câu nói: đối xử tốt với Tiểu Hi, coi như cha. . . . . . cầu xin các con.
Sau đó đã đi.
Ông nội. . . . . . mất rồi.
Mà câu cuối cùng cô nói với ông là: cô hận ông!
Đầu óc Kiều Hi trống rỗng, không có cái gì cả.
Trong suốt buổi tang lễ, Kiều Hi không nói một câu nào, họ hàng chỉ chỏ, cô cũng không thèm để ý, cha Kiều, mẹ Kiều nhục mạ cô, cô cũng không nghe thấy, chỉ quỳ trên linh đường, trong lòng không ngừng nói với ông: thật xin lỗi.
Xin lỗi, ông nội, cháu sai rồi, cháu không nên nói những lời khiến ông đau lòng, rõ ràng ông cũng có nỗi khổ riêng, cháu nên thông cảm cho ông, thật sự xin lỗi, thật xin lỗi, cháu mua kẹo, chúng ta cùng ăn được không?
Giống như trước đây, cháu ăn một niếng, ông ăn một miếng, được không?
Ông dậy đi, dậy đi mà. . . . . .
Ông nội không dậy, vào ngày đưa tang đó, mọi người mặc quần áo màu trắng chậm rãi đi quanh bài vị của ông nội, đột nhiên Kiều Vọng khóc lóc đánh cô, lớn tiếng nói: “Đều tại chị! Đều tại chị! Nếu không phải vì chị khiến ông nội tức giận, ông nội sẽ không chết!”
Kiều Vọng đánh thật mạnh vào người của cô, qua một lúc như hết sức từ từ ngồi xuống đất, che mặt khóc thút thít.
Kiều Hi biết, độcqu%yềnlêq+uýđôn trong mắt người ngoài, Kiều Vọng thương yêu ông nội như thế, nên khi mất khống chế đánh cô vẫn ở trong sự chấp nhận của mọi người, cho nên cô ấy đánh cô, không ai ngăn cản, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười sảng khoái.
Nhưng. . . . . . Tại sao!
Rõ ràng đối với ông nội như vậy, cho ông nội ở phòng nhỏ nhất, cửa sổ cũng không có, chỉ có một cái đèn bàn! Mỗi ngày chỉ cho hai bữa cơm, ăn nhiều còn bị sỉ nhục! Đi ra ngoài khuây khỏa, trở về chậm một lúc cũng sẽ bị mẹ Kiều quở trách! Khi không có mặt cha mẹ, Kiều Vọng còn mắng ông nội!
Bọn họ đối với ông nội như vậy, tại sao bây giờ làm ra vẻ thương ông!
Kiều Hi cúi đầu, nhìn Kiều Vọng ngồi ở cạnh chân cô gào khóc, đột nhiên, ngồi xổm người xuống, vươn tay ra, dùng tay nâng cằm của cô, ngón tay chạm vào mặt của cô, “Kiều Vọng, không sợ sao?”
Hồi lâu không nói gì, giọng cô khàn khàn, thậm chí có chút tức, nhưng giọng điệu rất bình tĩnh.
Kiều Vọng nhìn cô, cũng đã quên khóc, nước mắt đọng trên mặt, ngây ngẩn hỏi cô: “Cái, cái gì?”
Cô nở nụ cười, lại không phải cười, chỉ là cơ mặt co rúm, “Người đang làm, trời đang nhìn, cô làm ra chuyện như vậy, không sợ trời phạt sao?”
Cô không đợi được Kiều Vọng trả lời, bởi vì mẹ Kiều đã lập tức chạy tới đẩy cô ra rồi, ôm mặt Kiều Vọng, nhìn cô đề phòng.
“A. . . . . .” Cô đứng lên vỗ vỗ bụi bặm trên quần, cúi đầu, lạnh lùng nhìn bọn họ, trong đôi mắt đã không còn một chút ánh sáng.
Cô vòng qua bọn họ, tiếp tục đi.
Tang lễ kết thúc, linh vị ông nội được an bài xong.
Cả nhà cùng nhau cúi người chào, Kiều Hi nhìn hình ông nội, da ngăm đen, nếp nhăn trên mặt rất sâu, vẻ mặt ôn hòa, đôi mắt đen nhánh, khóe mắt có nếp nhăn tinh tế, có thể nhớ lại lần đầu tiên ông nội gặp cô, ông cười khóe mắt cong lên.
Rõ ràng kí ức vẫn rõ ràng như vậy, tại sao người trước mắt mới đó đã không còn nữa.
Mọi người cùng nhau cúi chào, Kiều Hi chậm rãi cúi người xuống, một giọt nước mắt rơi xuống đất.
Ông nội, ông đi rồi, trên cõi đời này chỉ còn một mình cháu, xin ông yên tâm, cháu sẽ sống thật tốt.
Còn nữa, ông nội, xin lỗi, nói thêm câu nữa là vì kiếp sau ông cũng không thoát khỏi cháu được, cháu hy vọng vẫn làm cháu gái của ông, thật xin lỗi.
Sau tang lễ của ông nội, mỗi ngày Kiều Hi đều ngơ ngơ ngác ngác sống qua ngày. Vì ngày đó đang chạy ra khỏi nhà, làm quen Hoắc Dục, thỉnh thoảng Hoắc Dục sẽ gọi cô ra ngoài. Lúc đó là thời điểm tăm tối nhất trong đời Kiều Hi, mà Hoắc Dục xuất hiện, cứu vớt cô, sự u ám trong đời được anh thắp sáng, anh cùng cô vượt qua những ngày tháng đáng sợ nhất.
Nhưng chưa được bao lâu, Kiều Hi đã bị anh nặng nề bỏ xuống.
Sau khi xảy ra sự kiện kia, cô tự mình sửa lại tên, cha Kiều và mẹ Kiều cũng mặc kệ cô nên hoàn toàn không để ý.
Kiều Hi. . . . . . Người mà bọn họ hi vọng chưa bao giờ là người cô, cô cũng không cần chịu trách nhiệm về mong ước của bọn họ.
Cô đổi tên mình thành chữ Tịch.
Kiều tịch, biển rộng.
Thứ duy nhất trên thế giới không có giới hạn chính là biển.
Đó là một câu mà ông nội thường nói, bây giờ suy nghĩ một chút, thật ra cái gì ông nội cũng hiểu, nhưng ông không thể ra sức.
Người sống trên đời, luôn có chút bất đắc dĩ, mà ông nội dùng tính mạng bảo vệ danh dự cho cô, cũng không muốn cô phỉa chịu những tháng ngày trước đó.
Ông nội không để lại cái gì cho cô, vậy thì để cái tên này làm bạn với cô cả đời đi.
——— —————— —————— —————— —————
Kiều Tịch nói với Kiều Vọng là thấy người nào đó, thật ra thì đúng như vậy.
Hôm nay, Kiều Tịch nhận được tin nhắn của chị Trần, nhưng mà hình như không quá gấp, Kiều Tịch cũng tùy ý một chút, khi đến nhà Kỷ Thừa An, trời đã tối.
A Nhất lái xe để vào gara, Kiều Tịch đổi giày định đi tìm Kỷ Thừa An.
Đến nửa đường, chị Trần gọi cô lại: “Cô Kiều, có thể tới phòng khách với tôi một lúc không, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Kiều Tịch gật gật đầu nói, “Được.”
Chị Trần ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, sống lưng thẳng tắp, môi mím lại, nếp nhăn nổi lên nhàn nhạt, có vẻ rất nghiêm túc, cảm giác nghiêm túc này truyền tới Kiều Tịch, khiến cô cũng khẩn trương theo.
Chị Trần lấy ra một tấm thẻ, để lên trên bàn trà, “Ở đây có ít tiền tiêu vặt, cô Kiều dùng trước.”
Im lặng một lúc, Kiều Tịch mới mở miệng hỏi: “Đây là ý của ai?”