Sau khi đóng cửa lại, Kiều Tịch không mở đèn lên, ở trong căn phòng tăm tối yên lặng mấy phút, chậm rãi đi về phía ghế sofa rồi nằm xuống.
Cô rất mệt mỏi.
Cô chỉ muốn một cuộc sống yên bình nhàn hạ, mong muốn này rất khó sao?
Một người chồng tính tình ôn hòa, hai đứa con, cứ sống như vậy hết một đời, sao cô cảm thấy cuộc sống như thế cách cô càng ngày càng xa.
Mặc dù Kiều Tịch nói sẽ khiến Hoắc Dục buông tay, nhưng nhất thời cũng không biết phải làm sao, trên thực tế, cô vẫn không muốn làm việc tuyệt tình như vậy.
Cô hiểu được tính cách của mình, có thể vì khi còn bé luôn nhượng bộ khiến cho sau khi lớn lên có thay đổi, vẫn không thể dễ dàng tha thứ được, cho nên chỉ cần không vượt qua ranh giới cuối cùng của cô, cô vẫn có thể nhịn.
Dù sao, cuộc sống an bình mới là thứ cô muốn.
Nhưng cô không ngờ chặt đứt ước muốn này không phải là Hoắc Dục, mà là Kiều Vọng.
Kiều Vọng cướp đi rất nhiều thứ của cô, tình yêu của cha mẹ, thầy giáo chú ý, bạn học thân thiết, còn có Hoắc Dục, nhưng mấy thứ này đều là trước kia, những thứ đó cô không tranh giành, không có nghĩa là bây giờ cô vẫn có thể để mặc cô cướp đồ của cô đi.
Bất kể là cái gì.
——— —————— —————— ——————
Kiều Tịch tan làm, đang lên lầu thì nghe được giọng nói vui vẻ của Kiều Vọng, cô đã quá quen thuộc với giọng nói như thế, cô luôn dùng giọng nói ngọt ngào ấy với cha mẹ, Hoắc Dục, âm cuối luôn lên cao, khiến cho người ta nghe rất vui vẻ và dễ chịu.
“Anh đang đợi chị sao? Chị cũng thiệt là, về trễ như thế, đúng rồi, anh là anh rể thần bí trong truyền thuyết sao?”
“A, sao anh không nói gì vậy, chúng ta đã gặp mặt rồi, chính là dạ hội mấy ngày trước đó, lúc anh đi ra rất đẹp trai a!”
“Đúng rồi, em tên là Kiều Vọng, anh thì sao?”
Dạ hội?
Kỷ Thừa An tới?
Kiều Tịch dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên lầu một chút.
Cô có thể tưởng tượng được mấy lời Kiều Vọng nói, hơi vểnh mặt lên, lộ ra nụ cười vui vẻ, đó là thành quả mà vô số lần cô luyện tập ở trong phòng, dĩ nhiên, tất nhiên cũng rất có hiệu quả, rất ít người có thể chống cự được nụ cười ấy, nhất là đàn ông.
Nhưng rất dễ nhận thấy, cô không biết tính tình người kia.
“Cô thật ồn ào, cút.” Ngữ điệu lạnh lẽo vang lên, mang theo hơi thở hàn băng đặc biệt.
Giỏi lắm! Kỷ đại nhân! (Kỷ đại nhân là biệt danh Kiều Tịch gọi Kỷ Thừa An)
Good job!
Kiều Tịch cũng không muốn lãng phí thời gian, tính lên lầu đuổi Kiều Vọng đi, lại bị câu nói tiếp theo của cô làm khựng chân lại.
“Anh biết chị tôi thích anh họ tôi sao?”
Cuối cùng, Kiều Vọng thấy ánh mắt người đàn ông trước mặt đã hướng về phía cô, cô khẽ nhếch mép lên.
A, cho dù chị cô tìm được một người đàn ông ưu tú thế nào, trên đời này, có mấy người đàn ông có thể chấp nhận người phụ nữ của mình có người khác, hơn nữa còn là loạn luân, ha ha.
“. . . . . . Cô cho rằng cô là ai, cút cho tôi!”
Kiều Tịch đi lên bậc thang, thấy sắc mặt tái nhợt của Kỷ Thừa An, cùng vẻ mặt quẫn bách của Kiều Vọng, cô đi tới, nhìn Kiều Vọng, chu môi lên: “Cút.”
Kiều Vọng vốn rất quẫn bách lại nhanh chóng biết mất, dần dần thành giễu cợt, khẽ cười một tiếng, nói: “Chị đã về rồi, vậy chắc chị cũng đã nghe được, không muốn giải thích với bạn trai chị một chút sao?”
Kiều Tịch không nhiều lời với cô, chỉ bình tĩnh nói ra một câu: “Kiều Vọng, cô phải thức thời một chút, cút ngay lập tức.”
“Cút?” Kiều Vọng cười ra tiếng, đien=anlequýðôn “Cái từ này hình như thích hợp dùng với chị hơn, giống như khi cha mẹ đuổi chị ra ngoài, từ này mới thích hợp nhất.”
“Chị đó, là một người thất bại, từ trước đến bây giờ vẫn vậy, nếu không phải là ông nội, sao cha mẹ có thể nuôi chị đến khi tốt nghiệp trung học. . . . . .”
Chát!
Kiều Vọng ôm mặt của mình, nửa gương mặt vừa đau vừa tê dại, hơi khó tin, sao Kiều Tịch có thể đánh cô chứ, sao cô dám!
Thân thể Kiều Tịch hơi run lên, giọng nói khẽ run: “Kiều Vọng, cô nói gì tôi đều không quan tâm, bởi vì ở trong mắt tôi cô chẳng là gì hết, nhưng còn ông nội, cô không xứng nhắc tới ông! Cô nhắc một lần, tôi đánh cô một cái!”
“Cô!” Kiều Vọng muốn đánh trả, lại thấy vẻ mặt âm trầm của Kỷ Thừa An sau lưng Kiều Tịch, nuốt nước bọt một cái, hung hăng nói: “Chuyện này chưa xong đâu! Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chị!”
Kiều Tịch hất cằm lên với cô, “Tốt, tôi nói rồi, đừng chọc đến tôi, nếu cô không muốn kết thúc, vậy thì bắt đầu đi.” Nói xong còn cong cong khóe miệng về phía cô.
Đột nhiên, Kiều Vọng cảm thấy người phụ nữ trước mặt trở nên nguy hiểm, mà hành động dọa dẫm của cô chỉ như một trò hề, nhưng vẫn không nhịn được nói một câu: “Chị cứ chờ xem đi! Hừ!”
Nói xong thì nhanh chóng rời đi.
——— —————— —————
Kiều Tịch mở cửa để Kỷ Thừa An đi vào, hai người cũng trầm mặc không nói gì, bên trong phòng một mảng yên lặng, loại áp lực vô hình này khiến cô càng thêm không thoải mái.
Kiều Tịch treo áo khoác lên, quay lưng về phía Kỷ Thừa An hồi lâu mới nói, “Cái đó, A Nhất đâu?”
“. . . . . . Đi mua đồ.”
Chẳng trách chỉ có một mình anh, haiz, nếu A Nhất ở đây, tình huống sẽ càng thêm loạn thôi.
“Có muốn ăn chút gì không. . . . . .” Lời còn chưa nói hết, môi đã bị chặn lại, sự ấm nóng mềm mại nhanh chóng thăm dò vào trong miệng của cô, mang theo sự kích động điên cuồng liếm mọi ngóc ngách trong khoang miệng của cô.
Thân thể bị anh ôm lấy, bất luận là chiều cao hay là hình thể cô không thể bì kịp, cho nên chỉ có thể ngước đầu lên tiếp nhận nụ hôn của anh.
So sánh với cá tính của anh mà nói, môi của anh có sự khác biệt rất lớn, rất mềm, rất ngọt, khá giống với đường, cảm giác hôn lên thật thoải mái, nhưng lần này có chút không giống.
Quá nóng vội rồi.
Cánh tay ôm trên eo cô rất chặt, đầu lưỡi tiến vào trong miệng càng như một loại chiếm đoạt, càng xâm nhập cuốn lấy lưỡi của cô.
Đôi môi anh chậm rãi sâu hơn, luân chuyển vuốt ve cô, hô hấp đan vào nhau, không ngừng tiến công.
Kiều Tịch sửng sốt, lúc ý thức trở lại đã bị người người đàn ông kia chống đỡ ở trên tường, đôi tay bị đặt trên đỉnh đầu, một cái tay khác thăm dò vào trong quần áo của cô, dùng lực vuốt ve nơi mềm mại của cô.
Trong lòng Kiều Tịch hơi hồi hộp, trong nháy mắt cảm thấy thật nguy hiểm, bắt đầu giãy giụa dưới anh thân thể anh, lo lắng gọi: “Kỷ Thừa An, anh. . . . . . Buông tôi ra! A ——”
Kỷ Thừa An dùng sức, Kiều Tịch không chịu được, tiếp tục uốn éo, nhưng giống như giãy dụa trong một cái hộp cố định, thế nào cũng không chạy thoát, lần đầu tiên cảm nhận được sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ, loại cảm giác này khiến Kiều Tịch hơi sợ hãi.
Kỷ Thừa An không để ý tới sự phản kháng của cô, buông đôi môi của cô bị anh giày vò đến sưng đỏ ra, chậm rãi liếm xuống phía dưới cổ cô, cái tay khác cũng luồn vào trong quần áo của cô nhưng đi xuống dưới bắt đầu xé váy của cô.
Tay Kiều Tịch để trên bả vai người đàn ông, cảm giác giống như bức tường đẩy thế nào cũng không ra, bị anh đối xử thô bạo như vậy, đôi mắt Kiều Tịch đỏ lên, nhưng biết không được khóc.
Thấy đầu của người đàn ông vùi ở bên gáy, Kiều Tịch nghiêng đầu hung hăng cắn một cái trên tai anh.
Cuối cùng, Kỷ Thừa An đứng dậy, vẻ mặt âm u lạnh lẽo, cô mặc kệ những thứ kia, tức giận mắng to: “Anh thật khốn kiếp! Rốt cuộc anh muốn làm gì!”
Kỷ Thừa An híp híp mắt, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi dưới, nói: “Ăn em.”
Cái này, đây tuyệt đối không phải lời thoại của Kỷ đại nhân cao quý, lạnh lùng!
Kiều Tịch kinh sợ sững sờ.
Kỷ Thừa An ngẩng đầu mở to mắt nhìn, như dòng nước chạy nhẹ nhàng, nhưng cũng không quên hốc mắt ửng đỏ của cô, anh vươn tay sờ sờ bên mắt của cô, Kiều Tịch né một cái, không né được liền nghiêm mặt để cho anh sờ, dù sao toàn thân cũng sắp bị sờ hết sạch rồi.
“Còn thích sao?” Đột nhiên anh hỏi một câu.
“Cái... cái gì?”
“Thôi đi.” Anh rũ mắt xuống, không biết có phải Kiều Tịch gặp ảo giác hay không, hình như cô nghe được một tiếng than nhẹ như không thể nghe thấy.
Rốt cuộc anh đứng dậy, quay lưng với cô, “Tôi về trước đây.”
“. . . . . . Ừ.”
Kiều Tịch ôm thân thể tựa vào tường, một lát sau, nghe được tiếng đóng cửa mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tối nay thật là. . . . . . một đêm phong phú.
Có điều, Kiều Vọng ơi Kiều Vọng, đây đều là do cô ép tôi .
——— —————— ———
“Thiếu gia, “ A Nhất thấy sắc mặt Kỷ Thừa An không vui đi xuống lầu, xem ra thiếu gia và cô Kiều đã xảy ra chút chuyện không vui, thật hao tổn tâm trí, anh cũng không biết xử lý chuyện như vậy thế nào, buổi tối bàn bạc với chị Trần một chút vậy.
“Đi thôi.” Kỷ Thừa An đi xuống, liền mở cửa xe ra.
“Thiếu gia, có người tìm anh.”
Kỷ Thừa An nghe vậy quay đầu lại, liền thấy một khuôn mặt quen thuộc, đúng, hôm qua anh đã thấy trong tài liệu.
Kỷ Thừa An bảo A Nhất lái xe đến một nhà hàng, tên là Điền Viên, tên rất có phong cách Đào Uyên Minh, trang trí cũng trang nhã tươi mới, tràn đầy hơi thở Trung Quốc, là một nơi vô cùng tốt.
Nhưng nơi này cũng không đơn giản, trên thực tế Điền Viên là nơi tương đối cao cấp, hội viên không hơn trăm, hơn nữa nếu không có thân phận nhất định, chỉ có tiền thôi cũng không trở thành hội viên được, nhưng vẫn có người cầm bó lớn tiền ném vào trong đó.
Chắc là mấy người yêu thích đồ vật tồn tại đặc biệt gì đó, càng khó lấy được càng cảm thấy hứng thú.
Lúc tiến vào, Hoắc Dục vẫn không khỏi hơi kinh ngạc, tên tuổi Điền Viên anh đã nghe qua, nhưng đây là lần đầu tiên đi vào nơi này.
Nơi này trang hoàng phóng khoáng giản dị, nhưng mỗi một món đồ đều có giá trị không nhỏ.
Anh nhìn Kỷ Thừa An phía đối diện.
Người đàn ông đó dựa vào sofa, thái độ lạnh nhạt, cầm chén trà trên bàn lên nhấp môi rồi hạ xuống, A Nhất đứng ở sau lưng anh nói với anh: “Anh Hoắc, anh có chuyện gì thì nói đi.”
Anh nói sao, dáng vẻ của người đàn ông này quả thật rất giống với người mà anh quen, cao cao tại thượng.
Không, người trước mặt còn kiêu căng hơn so với người kia, khi gặp mặt, trừ nhìn đầu tiên, tầm mắt của anh không liếc qua anh lần nào nữa, thái độ như vậy có thể thấy được.
Hoắc Dục chần chừ một chút mới nói, “Có thể nói chuyện riêng không?”
Kỷ Thừa An mở miệng: “A Nhất, cậu ra ngoài trước đi.”
A Nhất đứng ở sau lưng Kỷ Thừa An do dự, “Nhưng mà thiếu gia. . . . . .”
“Đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”
Mình rõ ràng chỉ lo lắng cho anh thôi, trong lòng A Nhất uất ức, nhưng vẫn nghe lời đi ra ngoài.
Thấy A Nhất rời đi, Hoắc Dục mới mở miệng: “Thật là xin lỗi, đột nhiên muốn gặp anh đường đột như vậy.” Đợi dưới nhà Kiều Hi thật lâu, cuối cùng cũng gặp được người đàn ông này, hết cách rồi, anh điều tra hồi lâu, vẫn không tìm được địa chỉ của anh, chỉ có thể dùng cách ôm cây đợi thỏ cách này thôi, cũng may, hôm nay rốt cuộc gặp được anh rồi.
Dáng vẻ Kỷ Thừa An tùy ý, ngón tay nghịch chén trà: “Cảm thấy có lỗi thì không nên đường đột, nếu đường đột thì đừng nói xin lỗi.”
Hoắc Dục bị lời anh nói nghẹn lời, cầm chén trà trước mặt lên uống một hớp, hít một hơi mới nói: “Vậy thì tôi nói thẳng, xin anh bỏ qua cho Tiểu Hi!”
Cảm thấy rõ ràng ánh mắt lạnh lẽo như băng phóng tới anh, Hoắc Dục ngẩng đầu lên nhìn thẳng, nội tâm vẫn không khỏi run lên, quả nhiên bọn họ không giống nhau, phần khí thế này đủ để giết hết tất cả rồi.
Nhưng vì anh, càng vì Tiểu Hi, anh không thể buông tha, “Kỷ đại nhân, tôi biết rõ anh là ai.” Vừa dứt lời, Hoắc Dục liền cảm thấy không khí lạnh hơn một phần, ánh mắt người đối diện như suy nghĩ gì đó.
Đè nén nội tâm lo lắng xuống, Hoắc Dục tiếp tục nói: “Tiểu Hi, Tiểu Hi là của tôi. . . . . . em họ của tôi.” Nói đến phần sau, ngay cả anh cũng thấy thiếu tự tin, đúng vậy, anh không có lập trường, nhưng anh không thể thấy Tiểu Hi sa chân vào vũng bùn mà không làm gì.
“Cho nên?” Kỷ Thừa An cúi đầu uống hớp trà, hỏi anh.
“Cho nên, cho nên. . . . . .” bỗng chốc Hoắc Dục không biết nên làm sao, nhưng kinh nghiệm nhiều năm cho anh biết không nên hoảng loạn, anh thực sự muốn không ngờ, sống gần ba mươi năm, trường hợp gì cũng đã trải qua, cũng đang không biết nói thế nào với người đàn ông trước mặt nhỏ hơn anh, chỉ cảm thấy đáy lòng có chút khổ sở.
“Tiểu Hi. . . . . . Không xứng với anh,“ anh nói rồi, “Tôi không biết Tiểu Hi có nói chuyện của cô ấy với anh hay không, anh có hiểu rõ Tiểu Hi hay không, nhưng điều mà cô ấy muốn hoàn toàn không giống anh, cô ấy, cô ấy là một cô gái tốt, cho nên, cho nên. . . . . .”
Nói hồi lâu vẫn không có nói ra được nguyên nhân đến.
Hoắc Dục trầm mặc, thất vọng cúi đầu.
Kỷ Thừa An dựa vào ghế sofa, ánh mắt lại chìm đắm trên bàn trà, “Xứng hay không, anh không nói được, cho dù không đồng ý, cũng là chuyện của cha mẹ, một người anh họ quản cũng quá rộng rồi.”
“Không! Tôi. . . . . . !” Tay Hoắc Dục nắm thành quyền, lo lắng nói: “Tiểu Hi không thể ở cùng với anh!”
Bên trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch, trầm mặc.
Rõ ràng là mùa hè, nhưng anh lại cảm thấy không khí vô cùng lạnh lẽo.
Kỷ Thừa An đứng lên, muốn rời đi, nhìn sắc mặt lo lắng của Hoắc Dục một cái, lạnh lẽo nói: “Tôi cùng cô ấy như thế nào, không đến phiên anh nói.”
Một lời trúng tim.
Hoắc Dục cảm thấy như có vô số tên bắn xuyên qua lồng ngực, anh thở mạnh cũng không thể thoát khỏi.
Đúng rồi, anh không có tư cách, luôn luôn không có.
Nhưng anh tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Tiểu Hi ở cùng người đàn ông trước mặt, chỉ có anh biết người đàn ông trước mặt nguy hiểm cỡ nào, đáng sợ thế nào.
Ngày trước anh không biết không quản được, nhưng bây giờ anh biết rồi, gặp Tiểu Hi, anh tuyệt không thể buông tay!
“Tôi biết Đường Mục ở đâu.” Tâm trạng anh trùng xuống, rốt cuộc, anh đã nói ra yêu cầu để đàm phán, cho dù anh sẽ vì lợi thế này trả giá nặng.
Câu nói này thành công ngăn được bước chân của Kỷ Thừa An, anh thấy Kỷ Thừa An quay đầu lại, tầm mắt cuối cùng cũng rơi lên người của anh, thu hút được sự chú ý của anh.
“Tôi biết rõ Đường Mục ở đâu, tôi cũng biết rõ các anh đang tìm anh ta.” Hoắc Dục nhìn anh, chờ câu nói tiếp theo của Kỷ Thừa An, anh cho rằng sau khi nói ra những lời này, đối phương sẽ trở về ngồi xuống, thậm chí sẽ đáp ứng yêu cầu của anh, nhưng không nghĩ rằng thái độ của đối phương lại như vậy.
“Ồ, vậy sao.” Ba chữ, giọng nói bình thản không có chút cảm xúc nào, hồi lâu, Hoắc Dục nhìn khóe miệng anh nhẹ nhàng cong lên, lộ ra nụ cười khẽ, lại tràn đầy khinh miệt.
Hoắc Dục nhìn khuôn mặt của anh, cho dù anh biểu hiện kiêu căng như thế vẫn cảm thấy trong lòng chấn động, anh lập tức rũ mắt xuống, cố gắng bình tĩnh khi bị người đàn ông gây kích động.
Anh nghe thấy tiếng cửa được mở ra, sau đó chính là giọng đàn ông lạnh lùng trả lời: “Xem ra anh biết rất nhiều, nhưng, chưa đủ.”
Tin tức đó vẫn chưa đủ để đổi lấy Kiều Tịch.
Hơn nữa, anh cũng sẽ không hợp tác với người dùng loại thủ đoạn này như anh ta, loại thủ đoạn này, quá bỉ ổi, quá đê tiện, anh còn khinh thường.
“Thiếu gia, tâm tình anh rất tốt nha.” Trên đường trở về, A Nhất rõ ràng cảm thấy anh thả lỏng tâm tình.
“Ừ.” Đúng vậy, gặp được anh họ của Kiều Tịch, nghi ngờ cũng bị loại bỏ, người đàn ông như vậy, Kiều Tịch sẽ không cần, Kiều Tịch nhìn thì dịu dàng nhưng nội tâm rất mạnh mẽ, là một người rất có chủ kiến, loại đàn ông nhu nhược như vậy, cô không coi trọng.
Nhưng nghĩ lại lời của anh ta, vẫn có chút nghi ngờ.
“Trở về bảo chị Trần điều tra Hoắc Dục kĩ một chút, người này có lai lịch.” Lại là người của nhà họ Đường, chẳng trách không tra được nguồn gốc của anh ta, nhưng mà hôm nay cũng coi như anh ta tự chui đầu vào rọ, nghĩ đến đây, khóe miệng Kỷ Thừa An lộ ra nụ cười gằn.
“Vâng.” A Nhất vừa ngẩng đầu lên thì thấy nụ cười của Kỷ Thừa An, không khỏi rét run, hôm nay cảm xúc của thiếu gia thật kỳ quái mà.
Đúng như bài hát đó: XX đừng đoán tâm tư ai, đoán tới đoán lui bạn cũng không hiểu. . . . . .
Ặc, bài nào lạc vào vậy?
Không có ~
A Nhất sung sướng cười.
——— ——————
Mấy ngày sau, trước tất cả ánh mắt không hiểu gì của mọi người trong công ty, Kiều Tịch xin nghỉ dài hạn, mà nguyên nhân trong đó, chỉ có mình Kiều Tịch hiểu được.
Sự kiện ở công ty quả thực bị Trương Bân đoán trúng, quả nhiên, hôm nay Hứa tổng tìm cô, nói cho cô biết sắp thăng chức trở thành giám đốc.
Kiều Tịch biết, mình có thể thăng chức, ngoài sự trợ giúp của Hoắc Dục, chủ yếu vẫn là do đêm đó Kỷ Thừa An xuất hiện.
Sau khi nhận được tin, Kiều Tịch lập tức hỏi: “Còn Hà Cửu?” Bọn họ sắp xếp cô ấy thế nào?
Hứa tổng sửng sốt một chút, như không kịp phản ứng, ai cũng thế, đa số người được thăng chức sẽ hỏi cấp trên của mình sẽ xử lý thế nào, ông trầm ngâm, lược bỏ phần quan trọng, mơ hồ nói: “Công ty sẽ có sắp xếp khác.”
Vậy sao, có sắp xếp khác, ước chừng là Hà Cửu gần hai năm nay công lao xuất sắc đã ảnh hưởng đến những vị nguyên lão này, muốn đuổi người đi, cô thăng chức, vừa lấy lòng Kỷ Thừa An và Hoắc Dục, cũng đẩy Hà Cửu xuống, thật sự là một mũi tên trúng hai đích.
Mấy lão già này thật là tâm địa gian trá.
Hà Cửu vì công ty làm nhiều việc như vậy, chuyện là cô làm, công lao là bọn ông hưởng, tính toán thật hay.
Cho nên, tại sao cô phải như ý muốn của bọn họ chứ.
Kiều Tịch dịu dàng cười, mặt thành khẩn: “Hứa tổng, tôi rất vui khi công ty có thể thấy năng lực của tôi, nhưng mà tôi cảm thấy tôi làm một phó giám đốc vô cùng tốt, chức giám đốc vẫn do Hà Cửu tiếp tục đảm nhiệm thì tốt hơn, dù sao, tôi vẫn muốn vì công ty tính toán lâu dài.”
——————
Tan làm, Hà Cửu và Kiều Tịch cùng đến nhà Lâm Tùy Ý.
Kiều Tịch ngồi trên thảm trải sàn, úp mặt nhoài lên mặt bàn cười ha ha không ngừng, “Ha ha, A Cửu, cậu không biết, mặt Hứa tổng lúc ấy, tái mét! Ha ha!”
Lâm Tùy Ý rót cho cô ly nước, nhăn mày nhẹ, lo lắng nhìn cô, “Đừng cười nữa, từ khi Had Cửu kéo cậu vào cửa thì bắt đầu cười, đến bây giờ vẫn không ngừng, còn dám nói nữa, cậu cũng không sợ ông ấy cho cậu nghỉ luôn.”
Kiều Tịch nhận lấy ly nước, thở hổn hển, xoa khóe mắt cười ra nước mắt, “Mình có thể không cười sao, khi mình nói xong, vẻ mặt ông ấy muốn mắng mình lại không thể mắng, không ngừng nói với mình, Kiều Tịch, cô phải suy tính cẩn thận, công ty chỉ muốn tốt cho cô!”
Kiều Tịch bắt chước giọng Hứa tổng giống như đúc, khiến Hà Cửu cũng không nhịn được bật cười, hỏi cô: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó mình cất giọng cảm động nói, công ty chăm sóc tôi như vậy… tôi càng vì quyết định của công ty, không thể bởi vì một mình tôi khiến công ty tổn thất, tôi đã nghĩ kĩ rồi, ông cũng không cần khuyên tôi nữa, sau đó mình bày ra vẻ mặt anh dũng hy sinh, Hứa tổng tức giận, ha ha ha.”
Hà Cửu không nhịn được chụp lấy cô, “Mình biết cậu rất hư hỏng, rất hư hỏng, cậu thật đúng là không sợ ông ấy đuổi cậu luôn mà.”
Kiều Tịch cười đủ rồi, uống miếng nước, xoa xoa quai hàm cười đã tê rần, “Không sợ, dù sao khi bắt đầu mình đã chuẩn bị cẩn thận rồi, chẳng qua mình cũng đã đoán đúng, ông ấy không làm.”
Hà Cửu mơ hồ có thể đoán được nguyên nhân, cô nhìn Kiều Tịch, lời nói ở đáy lòng nhịn xuống không nói, nhưng cuối cùng cô lại nghe được giọng nói của chính mình: “Cậu không nên từ chối.”
Hà Cửu thấy ánh mắt kinh ngạc của Kiều Tịch, vẫn tỉnh táo tiếp tục nói: “Cuộc sống không có nhiều cơ hội tốt như vậy.” Ngồi lên cái vị trí kia, theo năng lực của Kiều Tịch cùng sự trợ giúp của người khác, trở thành Tổng giám đốc công ty chi nhánh không phải không thể, những người trong công ty đó chẳng phải vì sợ cô đoạt vị, mới đẩy cô xuống thế này sao.
Kiều Tịch nghe vậy trừng mắt nhìn, gật đầu một cái, “Cậu nói đúng,“ cô đứng lên ôm Hà Cửu ngồi trên ghế sofa, nhẹ nói: “Nhưng cuộc đời lại có thể có mấy người bạn tri kỷ chứ, dùng thứ này đổi bạn bè, ai ngu mà làm chuyện đó.”
Hà Cửu nhịn xuống khẽ nhếch mắt, không nhịn được lại vỗ vào lưng của cô một cái: “Đứa ngốc.”
“Ai gu, đàn chị à đau quá ~” Kiều Tịch không nhịn được làm nũng.
Hà Cửu vốn là đàn chị của cô và Lâm Tùy Ý, chỉ là tình cảm rất tốt, ngoại trừ gọi lúc mới quen, sau đó thì thay đổi, Hà Cửu nghe được cách gọi đã lâu không nghe này, cảm thấy trong lòng ấm áp lên, nhưng cảm giác lại vừa chua xót lại thương.
“A, hai người các cậu có gian tình, chẳng trách Valentine năm ngoái chỉ có hai người ở với nhau, thì ra là tình yêu chân thật ha.” Lâm Tùy Ý bưng trà tới, nhìn hai bọn họ cười.
Kiều Tịch tiếp tục ôm Hà Cửu, “Đúng vậy, đàn chị, chị xem Tùy Ý cũng biết rồi, chị liền theo em đi!”
“Cút cút cút! Thôi đi, vẫn có đàn ông tới chỗ mình đòi ăn quả ngọt đó.” Hà Cửu đẩy ra cô, nói với Lâm Tùy Ý: “Tiểu Ý biết không, cậu ấy có người đàn ông của mình rồi, bây giờ chỉ còn mình là người cô đơn thôi.”
Không ngờ Lâm Tùy Ý nhẹ nhàng gật đầu nói: “Mình hiểu hết đó.”
Vừa dứt tiếng hai người kia dừng lại một chút, Kiều Tịch căm tức nhìn Hà Cửu, Hà Cửu kiên định nhìn Kiều Tịch, sau đó hai người lại nghi hoặc nhìn Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý bình chân như vại, uống một hớp nước, “Muốn giấu mình, không có cửa đâu.”
Kiều Tịch lập tức đi sang ngồi ôm cô, lấy lòng nói: “Bạn yêu à, đừng nóng giận, mình có nguyên nhân.”
Lâm Tùy Ý không nhìn cô, hừ một tiếng.
“Ai nha, lúc mới bắt đầu, mình với người đó không phải chính thức lui tới, cho nên mới chưa nói.”
Nghe nói thế, Lâm Tùy Ý kinh ngạc nhìn cô, lo lắng hỏi: “Cậu bị ép buộc rồi hả?”
Chỗ nào chứ, cô ép buộc anh còn nghe được. . . . . .
Hà Cửu cũng không nhịn được nói: “Đúng nha, cậu chớ để cho hoa hoa công tử (playboy) đó lừa.”
“Chỗ nào chứ, “ Kiều Tịch nhăn nhó một hồi, “Kỷ đại nhân nhà mình là một người đàn ông trinh liệt! Không phải như các cậu nghĩ đâu!”
“Nhóc con, còn bảo vệ nữa!” Hà Cửu trêu ghẹo cô.
Chốc lát, ba người phụ nữ trong phòng lại bắt đầu náo điên rồi.
Qua một hồi lâu, Lâm Tùy Ý nhìn Kiều Tịch chần chừ một lúc, sau đó nghiêm túc nói với cô: “Tiểu Tịch, thật ra thì mình muốn xin cậu giúp mình một chuyện.”