Bó Tay Chịu Trói

Chương 41: Chương 41: Chương 31. Đàn ông cặn bã




Editor: Cookie Oh

Kiều Tịch cũng không phải không còn cách nào khác, thấy cô như vậy, không khách khí nói: “Cậu cho rằng bạn trai cậu là cái bánh ngon ai cũng muốn sao, chỉ có mỗi cậu nhịn được, chẳng ai làm được bạn gái anh ta đâu.”

Những lời này kích thích giới hạn của Lâm Tùy Ý, cảm xúc nhẫn nại bị không cầm giữ nổi nữa, trong nháy mắt bùng lên, không nhịn được lớn tiếng nói: “Mắc mớ gì tới cậu! Cậu có tư cách gì dạy dỗ mình!”

Lâm Tùy Ý nhìn Kiều Tịch cười lạnh: “Mình hèn hạ, bằng lòng ở bên cạnh Thẩm Phong thì thế nào, ít nhất mình yêu anh ấy! Mình biết rõ yêu là gì! Mà cậu... cậu cùng lấm cũng chỉ là một người muốn yêu mà không dám yêu thôi, không biết tình yêu trên đời này là cái gì, cuộc sống thật đáng buồn!”

Sắc mặt Kiều Tịch trắng nhợt, bị nói đến chỗ đau, vừa ghét vừa giận nhìn Lâm Tùy Ý, thật sự là khó có thể tưởng tượng được những lời tổn thương người ta như vậy, lại được phát ra từ người vốn dịu hiền như cô.

Kiều Tịch cắn môi dưới, lớn tiếng đáp lại một câu: “Tình yêu giống cậu, không cần cũng được!” Nói xong vòng qua cô đi ra khỏi toilet, gương mặt lạnh lùng đi ra ngoài, cầm túi lên muốn rời đi, không trả lời câu hỏi han của Hà Cửu, tức giận đùng đùng đi nhanh đến bãi đậu xe.

Kiều Tịch không ngừng tự nói với mình không thể tức giận, không thể tức giận, rõ ràng là Lâm Tùy Ý trút giận lên cô, nếu cô tức giận thì cuối cùng vẫn tự mình nhịn xuống.

Cứ tự nói với lòng mình như vậy, Kiều Tịch cảm thấy sự tức giận ở đáy lòng chậm rãi dấy lên.

Không nhịn được ném túi lên mui xe, cộp một tiếng, phát ra tiếng vang lớn ở bãi đậu xe, qua một hồi lâu, không khí mát mẻ xung quanh làm cô dễ chịu hơn một chút, cũng làm cho sự tức giận bao trùm tâm trí cô giảm bớt.

Vừa định cầm túi lên mở cửa xe, lại không ngờ bị ai đó ngăn lại.

“Tiểu Tịch, sao lại giận rồi, đi nhanh như vậy?” Giọng nói cợt nhã vang lên bên người cô, Kiều Tịch mím môi, vừa ngẩng đầu, quả nhiên là Thẩm Phong.

Thẩm Phong đưa tay cầm lấy túi trên xe, lại cứ cầm trong tay không đưa cho Kiều Tịch, chỉ cười: “Cãi nhau với Tiểu Ý không vui hả, tôi thay Tiểu Ý giúp cô vui hơn được không?”

Kiều Tịch vốn đang bực bội, thấy Thẩm Phong thì càng mất hứng, tức giận nói: “Không cần, tôi có việc phải về nhà trước, anh mau quay vào trong đó đi.”

Nói xong đưa tay lấy lại túi, đi sát qua thân thể anh muốn lái xe rời đi, mới vừa đi ra một bước, liền bị níu cánh tay lại, Kiều Tịch vừa quay đầu lại, thấy Thẩm Phong tùy tiện cười nói: “Đừng gấp gáp như vậy mà, tôi còn muốn hỏi cô một chút chuyện đây, Tiểu Hi.”

Kiều Tịch giằng tay mình ra, sắc mặt không vui nhìn Thẩm Phong.

Trên thực tế, nguyên nhân lớn nhất khiến Kiều Tịch và Hà Cửu không thích Thẩm Phong chính là người này hoàn toàn không phải cặn bã bình thường mà là một tên cặn bã không có đạo đức.

Quá trớn bên ngoài thì thôi đi, còn xuống tay với bạn thân của bạn gái mình, theo lý luận của anh ta mà nói, loại cảm giác đó đặc biệt kích thích.

Chuyện là như vầy, lúc học đại học, sau khi Lâm Tùy Ý giới thiệu Thẩm Phong cho cô và Hà Cửu, mấy người trao đổi phương thức liên lạc với nhau, kết quả không lâu sau, Thẩm Phong rất thường xuyên gửi tin nhắn cho cô, hơn nữa hình như đều sau mười giờ tối. Lúc mới bắt đầu, hỏi chuyện của Lâm Tùy Ý, sau đó thì bắt đầu tán gẫu đủ loại, Kiều Tịch dần dần cũng hiểu được, khi đó cô đối với tình yêu, tránh không được, thậm chí là chán ghét tình cảm như vậy, huống chi đối phương hiện đang là bạn trai Lâm Tùy Ý, Kiều Tịch tự nhiên không muốn tiếp xúc với anh, dần dần không nhắn lại bất kỳ tin nhắn nào của anh nữa, khi gặp mặt hỏi tới, chỉ nói điện thoại mình hết tiền, hoặc là đi học không tốt, trở về thì quên mất, đối với câu trả lời của Kiều Tịch, lúc ấy Thẩm Phong chỉ cười khẽ một tiếng.

Vì Thẩm Phong là bạn trai Lâm Tùy Ý, anh cũng không có nói gì quá đáng, chỉ là mập mờ không rõ, lấy ra cũng có thể nói là tán gẫu, cho nên Kiều Tịch cũng không tiện vạch mặt.

Cho đến có một ngày, xế chiều hôm ấy, Kiều Tịch vừa đúng lúc không có lớp, lúc ấy bạn cùng phòng biết cô ở bên ngoài nên bảo cô mua thức ăn cho, Kiều Tịch liền thuận đường đi mua đồ ăn cho cô bạn ấy.

Lúc đó đã là buổi tối, Kiều Tịch đúng lúc thấy Thẩm Phong cùng một tốp nam nữ trẻ tuổi từ trong quán rượu đi ra, hiển nhiên là uống đã say chuếnh choáng, bên cạnh còn ôm một cô gái trẻ trang điểm lòe loẹt, Kiều Tịch lập tức cảm thấy khó chịu, muốn trở về nói với Lâm Tùy Ý, muốn tránh ra, kết quả lại bị anh ta thấy, nói mấy câu khách sáo, liền kéo mạnh lấy cô từ phía sau, chợt nắm bả vai của cô nói với đám người kia: “Nhìn xem, tôi với cô ấy, không tệ chứ.” Nói xong lại cúi đầu tiến sát mặt của cô.

Lúc ấy Kiều Tịch giận không nhịn được nữa, dùng khuỷu tay đánh vào ngực anh, ngay sau đó một cái tát liền đáp xuống mặt anh, “Chát” một tiếng trấn áp nhóm người.

Cô nhìn anh chằm chằm, lớn tiếng quát lớn: “Muốn chơi thì tìm người khác, đừng đến tìm tôi! Thật là ghê tởm, người đàn ông như anh hoàn toàn không xứng với Tùy Ý!”

Khi đó cô vẫn còn trẻ nóng tính, lại bị việc Hoắc Dục phản bội ám ảnh, cực kì không tin tưởng đàn ông, thấy bạn trai của bạn thân như vậy càng giận không chịu được, mắng Thẩm Phong một trận xong, tức giận không mua gì nữa liền trở về phòng, thở hồng hộc nói với Lâm Tùy Ý đang đan khăn quàng cổ cho Thẩm Phong, bảo cô và Thẩm Phong chia tay, Lâm Tùy Ý hỏi cô tại sao, Kiều Tịch lại không nói ra được, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ, sau khi Thẩm Phong tỉnh rượu luôn lấy lòng cô, không hề dùng lời nói mập mờ nữa, chỉ xin cô đừng nói với Lâm Tùy Ý chuyện kia, còn nói là mình uống say làm chuyện sằng bậy, cương quyết cam đoan một lần, không bao giờ làm những chuyện tương tự nữa.

Kiều Tịch nghe xong lời này, ở đáy lòng chê cười một trận, uống say?

Từ trước tới giờ, khi uống say, tinh thần vô cùng kích động, ý thức lại rất rõ ràng, chỉ là có lúc lợi dụng rượu làm tê dại mình thôi, cô còn nhớ mỗi lần cha cô uống rượu xong liền cãi nhau với mẹ cô, luôn nói là bình thường bị bà lấn ép, từng việc một đều nhớ rất rõ ràng đấy.

Nhưng thà phá mười ngôi miếu, không phá một cuộc hôn nhân, huống chi Lâm Tùy Ý lúc ấy cực kỳ say đắm, dáng vẻ vui vẻ hạnh phúc khiến Kiều Tịch không nói ra được, chỉ có thể để cho anh ta liên tục bảo đảm sẽ không làm tổn thương Tùy Ý, Thẩm Phong đồng ý ngay.

Nhưng, không như mong muốn.

Chuyện này đã là chuyện mấy năm trước, ai biết Lâm Tùy Ý làm thế nào biết được, mà biết bao lâu.

Kiều Tịch không có cách nào tưởng tượng bạn bè tốt nhất của cô một mình nhịn nhiều chuyện như vậy, không phải cô ấy sẽ nghĩ mình bị bạn bè và bạn trai phản bội chứ?

Cô đột nhiên nhớ đến, hình như đến đại học năm 3 khi Tùy Ý dần xa cách cô, e rằng kể từ lúc đó, cô ấy đã biết.

Nhớ tới bạn chịu uất ức, nhìn lại người đối diện mặt người dạ thú, Kiều Tịch chỉ cảm thấy cực kỳ chán ghét, nét mặt cũng không giả bộ nữa, nói thẳng: “Tôi và anh không có chuyện gì để nói cả.” Lấy chìa khóa ra mở cửa xe.

Nhưng không ngờ Thẩm Phong không để ý chậm rãi nói: “Thế nào, chỉ vì cái video đó mà cô và bạn trai cô sẽ chia tay sao?”

Động tác Kiều Tịch cứng đờ, hơi nghiêng đầu nhìn lại.

Thẩm Phong thỏa mãn cười một tiếng, đến gần hai bước, một tay chống lên xe, nói với Kiều Tịch: “Bây giờ, chúng ta có chuyện để nói rồi.” Kiều Tịch cau mày, nhất thời không biết xử lí tình huống này thế nào, đành phải nhìn Thẩm Phong nói tiếp: “Hôm nay dù thế nào cũng là ngày tôi và Tùy Ý tạm ổn định gia đình, Tiểu Tịch còn chưa tặng quà cho chúng tôi đã đi rồi, không tốt lắm đâu.”

“Anh muốn cái gì?” Kiều Tịch nói ngắn gọn.

Thẩm Phong đến gần cô, cúi đầu, hơi thở ấm áp thổi qua vành tai của cô, mập mờ nói một câu: “Cô được không?”

Kiều Tịch không chút nghĩ ngợi vung tay lên, lại bị anh bắt được, cổ họng Thẩm Phong phát ra một tiếng cười nhẹ: “Sao vậy, còn muốn đánh tôi?” Nói xong đặt cô lên xe, dùng cơ thể gắt gao ôm lấy cô: “Tiểu Tịch, cô không biết, nhưng tôi đã biết sớm rồi, dù sao cô và người kia chia tay, chắc rất cô đơn, đúng không?”

Kiều Tịch chỉ cảm thấy hơi thở người đàn ông thổi trên mặt mình khiến mình vô cùng khó chịu, chưa bao giờ nghĩ tới mình và người đàn ông khác ngoài Kỷ Thừa An sẽ có tiếp xúc thân thể, khiến cô cực kỳ khó chịu.

Cô giãy giụa mấy cái, bởi vì sức lực nam nữ khác biệt quá lớn, vẫn không tránh thoát ra được, ngược lại để cho anh ta sờ soạng hai cái rên bả vai mình, Kiều Tịch vừa thề về sau sẽ không bao giờ nữa mặc bộ đồ lộ vai này nữa, vừa nói chuyện phân tán sự chú ý của anh, cô vội vàng nói: “Sao anh biết video đó?”

Thẩm Phong cười một tiếng thật thấp, “Tôi đương nhiên biết, video đó chính là tôi đưa cho anh ta.”

Lời này khiến trong lòng Kiều Tịch cả kinh, sức lực giãy giụa cũng giảm bớt, Thẩm Phong nhân cơ hội sờ eo cô, than thở một tiếng, nói: “Tiểu Tịch, Tiểu Tịch, cô cho tôi đi, tôi sẽ khiến cô vui sướng, tin tưởng tôi, nào, đến đây.”

Kiều Tịch dùng hết sức đẩy anh ta ra: “Anh không sợ Tùy Ý biết sao hả!” Cô hi vọng dùng tình cảm của anh đối với Tùy Ý kiềm chế anh, ai ngờ Thẩm Phong không thèm để ý chút nào, nói một câu: “Sợ cái gì, cho dù cô ấy biết cũng sẽ không nói gì.” Vừa nói vừa áp chế Kiều Tịch không ngừng phản kháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.