Đôi tay đẹp thon dài di chuyển trên người cô, mỗi chỗ hạ xuống, đều dấy lên một đốm lửa.
Nhưng nếu như cô nóng thế này, đặt mình vào lửa như thế, thân thể anh lại lộ ra giống như một dòng suối trong vắt, có thể dập tắt lửa trong cơ thể cô.
Chết tiệt! Đều tại cái người đàn ông thô bỉ kia bỏ thuốc cô!
Thân thể chợt lạnh, thân thể yếu đuối chợt sinh ra một luồng sức lực, cô khép chặt hai chân, co về phía sau, kiên quyết nói: “Không!”
Không thể như vậy, ai cũng có thể, nhưng không thể là anh!
Nếu như nói như vậy, hai người bọn họ lại dây dưa không rõ!
Anh cười lạnh, nắm cổ tay cô rồi nhẹ nhàng kéo, cô lại trở về lãnh địa của anh, “Tại sao không thể, cũng không phải là lần đầu tiên.” Không phải lần đầu tiên, nhưng càng giống như lần đầu tiên.
Lần đầu tiên thuộc về nhau, ký ức Kiều Tịch rất mơ hồ, vì rượu và bóng tối, cô hoàn toàn không nhận ra cái gì, vì liên quan tới đau đớn cũng không nhiều, chỉ nhớ rõ bóng dáng tráng kiện luôn bò lổm ngổm trên người cô, lặp lại động tác lên xuống.
Cho nên thứ dục vọng kia, đều ẩn núp ở nơi sâu thẳm trong cơ thể.
Mà Kỷ Thừa An, bởi vì thái độ mê mẩn của cô, không động đậy nữa.
Dục vọng sâu thẳm như vậy, một khi bộc phát, quả thật có thể dùng từ đáng sợ để hình dung.
Mà cô, còn bị hạ thuốc, mà anh, là thuốc giải duy nhất.
Thật là đáng chết!
Cô không nên như vậy! !
Hơn nữa, cô bởi vì xụi lơ vô lực mà bị cởi hết sạch, người đàn ông trước mặt quần áo lại rất chỉnh tề, sắc mặt lạnh nhạt nhìn cô vì động tác của anh mà thân thể biến hóa, thật là đáng ghét!
“Ưmh. . . . . .” Anh hung hăng nắm nhụy hồng của cô, cô không thể kìm nén ngâm nhẹ một tiếng, lập tức cắn chặt môi.
“Thích không?” Anh nghiêm túc hỏi cô.
Hừ hừ! Thích cái đầu anh! Sao vừa chạm tới phương diện này anh lại thay đổi hoàn toàn như vậy!
“Tránh ra!” Cô quật cường nhìn anh chằm chằm, lại phát hiện giọng của mình tựa như mời gọi.
Tôi hận chính mình! Kiều Tịch nghĩ.
“Thật không ngoan.” Anh dạy dỗ cô, còn chưa chờ tiếng mắng của cô vang lên, anh cúi người xuống chặn môi cô, thật mát, thật thoải mái, cho dù đáy lòng không muốn cùng anh có bất kỳ dây dưa thân thể gì, nhưng thân thể cô vẫn bán đứng cô, hai cánh tay của cô bám chặt gáy anh, vững vàng khóa lại không để anh rời đi.
Anh mò lên, hôn đôi môi tinh tế của cô, lưỡi quấn thật chặt lấy cô, anh đã thủ sẵn dưới eo cô, cả người dính chặt vào thân hình rắn chắc của anh, thân thể trần truồng tiếp xúc với áo sơ mi của anh, có thể cảm nhận được thân thể cường tráng dưới lớp quần áo, cọ xát từng hồi, nhụy hồng trước ngực càng đứng thẳng hơn.
Nụ hôn bá đạo khiến cô không có cơ hội phản kháng, quả đấm nhẹ nhàng rơi xuống vai anh, anh hơi tách ra, trong khoảng thời gian cô hoàn toàn không ngờ tới, lại bị hôn.
Ầm ————
Đau quá, anh đỡ cô đến mép giường, phía sau là vách tường lạnh như băng, phía trước là anh, nhưng đau đớn trong nháy mắt lại bị nụ hôn của anh hòa tan, cạy răng cô ra, lại dùng đầu lưỡi dò xét một vòng bên trong, cuối cùng nhẹ nhàng quét qua cằm cô, khiến cô không ngừng rên khẽ, rồi lại không có cách nào nói được câu gì.
Nóng quá, nóng quá, ý thức dần dần trầm luân.
Nụ hôn của anh chậm rãi di chuyện xuống phía dưới, gặm mút xương quai xanh tinh xảo của cô, chiếc lưỡi ấm áp quét nhẹ, ngứa đến tê dại, “A ——” cô khó có thể nhẫn nại, cổ ngửa ra sau như thiên nga, gợi lên một đường cong xinh đẹp.
“A. . . . . .” Anh khẽ cười một tiếng, cô mở đôi mắt mờ mịt ra, vẫn là nét mặt lạnh lùng của anh, giống như chỉ là ảo giác của cô.
Thân thể cô không chịu được run rẩy, chỉ có thể bấu víu vào anh mới có thể không rơi xuống vực sâu, chỉ có anh, chỉ cần anh!
“Thừa An. . . . . .” Cô không thể kìm nên gọi tên của anh, thúc giục anh, ý thức mông lung.
Được như ý nguyện, đôi tay giữ bên hông cô chậm rãi dời lên trên, nắm lấy nơi tròn trịa của cô, dừng mạnh xoa nắn, vừa đau vừa thoải mái.
Anh không có nói gì, chỉ nhìn thân thể trắng như tuyết trước mắt, giống như đồ sưu tập kiêu ngạo nhất của mình.
Mỗi lần vuốt ve, cũng sẽ khiến nó khẽ rên, dễ nghe như thế, uyển chuyển như thế, giống như thuốc độc, nhưng lại khiến cho người ta không thể dừng lại.
Khẽ liếm, vuốt ve, đụng chạm, xâm nhập, nhào nặn, tất cả, sẽ khiến cô hòa theo động tác của anh, cứ bình thản như vậy, nhìn cô trằn trọc, giãy giụa, khổ sở, vui thích, rên rỉ.
Đều vì anh.
Anh yêu quý nhất vật sưu tập này.
Đầu lưỡi xâm nhập nơi ấm áp, ở nơi đó quấy nhiễu, liếm láp, ngăn tiếng gọi của cô lại, dâm loạn như vậy.
Cảm nhận được thái độ của anh, trong ý thức mờ mịt, lý trí kêu gào muốn trở lại, cô không nên như vậy!
Bị đùa giỡn như vậy!
Khuất phục dưới sự khống chế của anh!
Lạnh như vậy, xa như vậy, giống như sau một khắc sẽ rời đi ngay, dựa vào cái gì chứ!
Biến cô thành như vậy nhưng dáng vẻ anh lại chẳng làm sao cả.
Cởi hết quần áo cô ra, nhưng anh lại quần áo chỉnh tề ngồi trước mặt cô, bĩnh tình nhìn cô, cặp mắt kia, quá lạnh.
Cô không muốn anh như vậy.
Cô hùa theo anh, chiếc lưỡi thơm mềm cuốn lấy anh, thoáng dùng sức nhào tới anh, cưỡi trên người anh, rời khỏi môi anh, vội vàng xé quần áo anh ra.
Nút áo thật khó cởi, xé ra là được, trong đầu cô nói như vậy, cũng đã làm thế rồi, lại bởi vì trên tay vô lực, cử động hai cái đã bị anh giữ chặt.
“Nút áo không thể xé.” Giọng nói anh vẫn bình tĩnh như cũ, ẩn chứa sự nguội lạnh.
Anh giữ chặt eo cô, một cái tay khác chậm rãi vuốt ve đôi chân thon dài của cô, lưu luyến không rời, không đủ, không đủ, trong đầu của cô có một giọng nói vang lên, còn muốn nhiều hơn.
“Muốn sao?” Một giọng trầm thấp nhẹ nhàng mà mê hoặc.
Muốn, muốn.
“Như vậy thì cầu xin tôi.”
Lý trí âm ỉ rốt cuộc cũng xua tan mây mù, chiếm lấy đại não lần nữa.
Kiều Tịch nhăn mày, nhanh chóng, quả quyết cắn lên đôi đỏ thắm của mình, ý thức bị đau đớn kéo trở về.
Cô thấy hai chân mình mở ra, cưỡi trên người Kỷ Thừa An, đôi tay không có cách nào chống đỡ, đặt trên trước ngực anh, cách lớp quần áo, dưới lòng bàn tay vẫn có thể cảm nhận được bắp thịt cứng rắn của anh, vừa động đậy, đôi gò tròn trịa trước ngực không nhịn được rung động, đồng thời đồng tử anh co rút, không thương tiếc đưa tay nắm chặt một bên.
“Muốn sao, Kiều Tịch.” Kỷ Thừa An không khách khí xoa nắn nơi tròn trịa của cô, cười giễu cợt, buộc cô khuất phục.
Bàn tay mềm mại nắm lấy cánh tay anh, kéo tay anh rời khỏi người cô, không thể làm sao tách ra được, luôn tùy theo động tác của anh.
“Anh. . . . . . sao có thể đối xử với tôi như vậy.” Cô nhẹ nói, giọng nói khe khẽ nhưng lại chất vấn anh.
Vô lý như vậy, không chút tôn trọng nào, khinh nhờn thân thể cô.
Anh, tại sao!
Mặt Kiều Tịch trắng bệch vì tức giận trở nên đỏ ửng, tức giận ngập tràn trong lòng, thậm chí vì thuốc mà ý thức mờ mịt, thân thể mềm nhũn, cô cầm cổ áo của anh, hung hăng hỏi anh: “Sao anh có thể như vậy!”
Kỷ Thừa An vươn tay, nâng gương mặt trắng nõn của cô lên, nhẹ nói: “Vậy còn em, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Kiều Tịch sững sờ, hơi sức trên tay biến mất.
Nơi đáy lòng mềm mại nhất giống như bị một cây kim đâm vào, chợt đau nhói.
Anh nheo đôi mắt đẹp, đen như mực lại, càng trở lên sâu xa khó lường, anh nhổm người dậy, đè cô xuống phía dưới, ngón tay vẽ lên đường nét khuôn mặt cô, còn cả dấu răng trên môi, thoải mái tựa như nhẹ nhàng vỗ về.
“Vậy còn em, Kiều Tịch, không có sự cho phép của tôi, em cứ quả quyết rời đi như vậy, em có từng nghĩ tới tôi không?” Tôi đã quen với sự tồn tại của em, giọng nói của em, mùi hương của em, thậm chí quen với khuôn mặt ửng hồng của em khi bị tôi chọc thì em làm cái gì? !
“Vứt bỏ như đôi giày cũ.” Anh bình tĩnh nói.
Lại khiến cho thân thể của cô không nhịn được phát run, tức giận trong lòng toàn bộ tiêu tán, chỉ còn lại đầy đau đớn, không muốn nghĩ, không muốn biết, cô nhắm mắt lại, ép buộc mình trốn tránh, tia lý trí kia lại bị sương mù bao phủ, chỉ còn dục vọng.
Đáng ghét!
Người phụ nữ nhát gan đáng ghét, chỉ biết trốn tránh!
Kỷ Thừa An nhìn chằm chằm đôi mắt nhắm chặt của cô, mạnh mẽ tách hai chân cô ra, giọng nói nguội lạnh: “Như vậy thì như em mong muốn.”
Khi lớn lửa nóng tiến vào, Kiều Tịch còn chưa chuẩn bị xong, hành lang nhỏ hẹp bị xâm nhập khiến cho cô không chịu được kêu ra tiếng, khi đau đớn, giọng nói trong đầu lại bắt đầu kêu ầm lên.
Đau, nhưng càng muốn để cho anh đoạt lấy thân thể của cô, suy nghĩ của cô, mỗi tế bào của cô, đều muốn anh cường thế đoạt lấy, chỉ có như vậy, mới có thể khiến ngọn lửa vây lấy cô từ từ tiêu tán, những đau đớn kia cũng trong nháy mắt hóa thành thỏa mãn, kích thích thần kinh của cô, để động tác anh càng mạnh mẽ hơn.
Anh cúi người xuyên qua, cô không chịu được vươn tay bấu trên vai anh, cách lớp quần áo, ngón tay hung hăng cắm phập vào, nhưng anh không thương tiếc cô chút nào, trừ chỗ nối liền, không có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào khác với cô, nhưng ở nơi đó thô bạo như thế, vội vàng ra vào, hoàn toàn không để ý cô kêu gào.
Cô không thể chịu được nghiêng đầu phát ra: “Ưmh. . . . . . Ư. . . . . . A. . . . . . Chậm, chậm một chút. . . . . .”
Anh lại nhấn cơ thể xuống, cô hít không khí thật gấp, cuối cùng, cô vươn tay, kéo đầu anh xuống, khi khuôn mặt lạnh lẽo của anh vừa hạ xuống thì hôn một cái: “Thừa An. . . . . .” Lại ủy khuất nhăn lông mày: “Đau. . . . . .”
Hoàn toàn không nhớ rõ người hung bạo đang ở phía trên cô.
Động tác anh cứng đờ, cô lại không chịu được vặn vẹo để anh tiếp tục.
Hồi lâu, anh thất vọng hình như thở dài, sự lạnh lùng giữa hai lông mày không còn, cúi xuống, hôn cô, không còn vội vàng như vừa nãy nữa, mà rất dịu dàng.
Cô ôm lấy đầu anh, muốn nhiều hơn.
Chậm rãi, anh bắt đầu động tác, đẩy vào cô từng cái từng cái một, như mưa to gió lớn, bắt đầu một trận công kích mới.
Cô hít thở bất ổn, không nhịn được quấn hai chân quanh hông anh, mỗi một lần va chạm đều là một lần kích thích xương cốt, rốt cuộc, một lần anh va chạm mãnh liệt, cô phát ra một tiếng du dương sắc nhọn, thân thể cong lên, tư thế này càng phối hợp với anh, anh xâm nhập càng mãnh liệt hơn, thăm dò vào nơi mẫn cảm, cô thở hổn hển, vịn vai anh, muốn bảo anh dừng lại, thân thể lại bắt đầu nóng lên, đầu óc mơ hồ, cô mở đôi mắt mờ mịt ra nhìn về phía anh, phát hiện vẻ mặt anh không lạnh lùng nữa, hai mắt nhắm chặt, mồ hôi nhỏ xuống, cô vươn tay lau chúng, bỗng nhiên anh mở mắt ra, đáy mắt hiện lên ngọn lửa nóng rực, trong ngọn lửa là cô.
Không biết qua bao lâu, lửa nóng kia cuối cùng cũng thoát ra khỏi cơ thể, cô xụi lơ nằm trên giường, trước ngực không chịu được phập phồng, qua hồi lâu, cô cảm thấy người đàn ông người trên giật giật.
Cô mở mắt ra xem, cảnh sắc thật khiến người ta khó có thể dời mắt đi.
Đôi tay trắng như ngọc của người đàn ông cởi từng nút áo trên áo sơ mi ra, vừa nãy cô dùng sức như vậy cũng không cởi được nút áo đang dần dần bung ra trên tay của người đàn ông, từ dưới lên trên, vạt áo phía dưới hơi lộ ra thân thể trắng nõn, từng khối cơ bụng hiện ra, mang theo nét đẹp của người đàn ông phương Đông.
Cuối cùng, dưới ngón tay của người đàn ông, áo sơ mi bị anh cởi xuống, cơ thể cường tráng như tượng điêu khắc cũng hiện ra trước mắt cô, rất đẹp, thuộc về người đàn ông anh tuấn, đẹp đến mức khiến cô không nỡ chớp mắt.
Thân thể cấm dục xưa nay vẫn giấu dưới lớp quần áo, rốt cuộc khi anh chủ động bay ra, như một bức tranh.
Khi dáng hình phần lưng đẹp đẽ đó cong lên giống như báo săn thì cô vẫn chưa kịp phản ứng, cho đến kho anh nắm bả vai cô, xoay cô lại, cô mới biết anh muốn làm gì.
Anh đỡ chân lên, xoa hông của cô, sau đó, không chút lưu tình xuyên thủng cô.
“A ——” cô không nhịn được kêu to.
Tư thế như vậy khiến cô không nhìn thấy anh, chỉ có thể tập trung tất cả cảm giác vào chỗ nối tiếp giữa hai người, nóng bỏng hừng hực, không ngừng ra vào .
Tóc bị tung ra, mái tóc dài uốn lượn sau lưng, rơi xuống hai bên mặt, đông thời lướt theo bộ ngực tròn trịa, di chuyển trên dưới.
Hết sức chống đỡ thân thể, cô rên rỉ, cảm nhận được phần lưng có một bàn tay lưu luyến không rời, rồi lại trượt về phía trước, mạnh mẽ xoa nắn nhũ hoa, một lát sau mới nghe được tiếng người đàn ông thở gấp, nói: “Trở lại.”