Editor: Cookie Oh
“Bốp” Kiều Tịch không nhịn được đánh tay anh.
Kỷ Thừa An rụt tay lại, nhìn cô.
Được rồi, một chiêu quả nhiên không dùng được hai lần, người này hoàn toàn miễn dịch với nụ cười của cô.
Kiều Tịch chỉnh lại áo nói: “Tôi muốn về nhà.”
“Mấy ngày nữa đi, tôi còn chút chuyện phải giải quyết ở đây.” Kỷ Thừa An lơ đễnh nói.
“Anh ở đây ngốc kệ anh, tôi về nhà tôi.” Kiều Tịch nói ra ý nghĩ của mình.
Kỷ Thừa An ngồi không nhúc nhích, nhàn nhạt liếc cô một cái, “Gấp cái gì, dù sao thì vẫn muốn ở cùng tôi.”
Quỷ mới muốn ở cùng anh!
“Thế nào, quên rồi sao?” Khóe miệng Kỷ Thừa An hơi cong lên,“Trước kia, không phải tôi đã nói, muốn em về nhà với tôi.”
Đó là vì cô miễn cưỡng lừa anh! Cô không tin anh không biết!
Nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể trở mặt, suy nghĩ một chút, Kiều Tịch mới nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Nhìn vẻ mỏi mệt trên mặt cô, Kỷ Thừa An cũng không miễn cưỡng, gật gật đầu nói: “Vậy em ngủ đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Cô không thích Kỷ Thừa An như vậy!
Hoàn toàn không quan tâm cảm nhận của cô, có điều, hình như anh vẫn luôn như vậy.
Chỉ là trước kia cô không để ý, vẫn nghe theo anh, cho nên vẫn chưa cảm thấy, bây giờ có sự bất đồng mới phát hiện, người này ẩn chứa sự bá đạo độc chiếm như thế.
Cô muốn cuộc sống bình an nhàn hạ, mà Kỷ Thừa An chỉ muốn đưa cô tới thế giới của anh.
Nhưng thế giới của anh nguy hiểm như thế, thậm chí đến bây giờ cô vẫn không biết thân phận thật của anh!
Tư tưởng bất đồng, nhất định mâu thuẫn giữa hai người càng thêm sâu sắc.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Hôm sau, Kiều Tịch nói muốn ra ngoài đi dạo, chị Trần muốn gọi điện cho Kỷ Thừa An, xin phép anh mới được, Kiều Tịch nghe vậy, trong lòng cười lạnh một tiếng, cô rất chán ghét hình thức “giam lỏng” này, mấy ngày trước vì cơ thể nên không thể ra cửa, bây giờ ra ngoài còn phải hỏi Kỷ Thừa An, anh thật sự muốn giam mình, nói đùa! Truyện được đăng tại Diễn đàn Lê Quý Đôn~
Không đợi chị Trần nói chuyện điện thoại xong, Kiều Tịch kéo cửa đi ra ngoài, chị Trần không thể không che điện thoại kêu: “Cô Kiều, cô không thể. . . . . . Cô Kiều. . . . . .”
Đi nhanh mấy bước, bỏ lại chị Trần phía sau, vừa đi vừa quan sát phòng ốc.
Nhà cửa rất lớn, đi hai vòng mới tìm được cầu thang, sau khi ra ngoài phát hiện hóa ra đây là một trang viên nhỏ.
Bãi cỏ xanh rộng rãi, hàng rào trắng, con đường nhỏ trải đá cuội, có mấy người làm vườn đang chăm sóc cây cối, khi thấy cô sửng sốt một chút, nhưng vẫn thân thiện gật đầu cười.
Trời xanh thăm thẳm, thỉnh thoảng có mấy đám mây trôi qua, khi gió nhẹ lướt qua, dường như có thể nghe được âm thanh khe khẽ.
Rất yên bình, rất đẹp.
Ánh mặt trời chiếu vào người, không nóng, nhiệt độ ấm áp vừa phải, thật tốt.
Cuộc sống mà cô muốn, chính là như vậy.
Đột nhiên cảm thấy nếu như cứ sống ở nơi này, cũng chưa chắc không tốt.
Dừng lại!
Kiều Tịch vội vàng cắt đứt ý tưởng tiêu cực lười nhác này, thật sự là từ tiết kiệm mà vào xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ rớt xuống tằn tiện thì rất khó, mới trải qua mấy ngày tốt đẹp đã nhanh chóng ném những ngày chen trên xe buýt khi mới tốt nghiệp ra sau gáy.
Cô cũng không thể quên chuyện đua xe đêm hôm đó.
Kiều Tịch chậm rãi đi theo con đường nhỏ, có thể là đi quá nhanh, tới bây giờ chị Trần vẫn chưa còn tìm được cô, a, đến một nơi rộng lớn một chút cũng không tồi nha.
Vừa mới đi tới khúc quanh đã nghe được một giọng nói ôn hòa: “Cháu đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?”
“Ừ.”
Đây là, giọng Kỷ Thừa An?
Kiều Tịch thoáng lùi hai bước, tập trung lắng nghe.
Người nọ thở dài một hơi, “Thật sự không biết tại sao cháu đột nhiên nổi lên ý định này, A An, không phải cháu vẫn luôn không thích giao tiếp với người khác sao?”
“Có một số việc, không tránh được.”
“A Vũ rõ ràng có thể ngăn chặn giúp cháu.”
“Cháu không cần.”
“Thằng bé này, rõ là. . . . . .”
“Không nên dùng giọng điệu đó nói chuyện với cháu.” Kỷ Thừa An mất kiên nhẫn, Kiều Tịch có thể tưởng tượng dáng vẻ cau mày chán ghét bây giờ của anh.
Người kia cũng không thèm để ý, cười ha ha lên, “Thế nào, vẫn kiêu ngạo như thế.”
“Không hiểu chú đang nói gì, tóm lại chú đưa đồ cho cháu là được rồi.”
“Ai nha, nhờ người ta mà khí thế vẫn hùng hồn như thế cũng chỉ có một mình cháu thôi.”
“Hừ, chú có cho hay không?”
“Dĩ nhiên là cho chứ, chú mà dám không cho cháu, Kỷ nhị thiếu gia sao.” Chần chừ một lát, người nọ cười nói: “Chú giúp cháu, A An cũng giải thích nghi vấn của chú đi, cháu mang người kia tới ——”
“Bớt lo chuyện bao đồng.”
“Ai nha ——”
“Cô Kiều!” Vang lên bên tai tiếng chị Trần hơi sốt ruột, vỗ vai cô, trách cứ nói: “Sao cô lại ở đây, tôi đã tìm cô rất lâu.”
Vừa cất tiếng gọi, hai người ở vườn hoa tự nhiên phát hiện, Kiều Tịch không thể làm gì khác hơn là nở nụ cười chậm rãi đi ra.
Một gương mặt lạnh lẽo dĩ nhiên là Kỷ đại nhân, một người khác là . . . . .
Ôi mẹ ơi!
Gen nhà Kỷ Thừa An thật tốt!
Mỹ nam hấp dẫn!
Thân hình người đàn ông ngồi đối diện Kỷ Thừa An cường tráng mà thon dài, hai cái chân dài vắt chéo, mặc dù có thể nhìn ra đã khoảng ba mươi tuổi, vẻ ngoài không ngờ lại diễm lệ khiếp người, đôi mắt mèo quyến rũ, trong mắt dập dờn sóng nước, mị hoặc, tinh xảo, hấp dẫn người ta nhất chính là khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười nhàn nhạt, cực kì hòa nhã, càng hiếm có hơn chính là khí chất của người này còn lấn át cả dung mạo xinh đẹp, cái người ta nhìn chú ý đầu tiên không phải khuôn mặt đẹp đẽ này, mà khí chất ôn hòa như nước.
Cũng là nhờ khí chất này che đậy khiến cho phần yêu mị kia hơi dịu xuống, không gây áp lực cho tim gan người ta.
May mà ở cùng Kỷ Thừa An đã lâu, sức miễn dịch vẫn còn một ít.
Cho nên lúc mới nhìn người nọ thì hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng ổn định tâm trạng, kiềm chế tâm trạng háo hức dâng cao, gật đầu cười một tiếng, chào hỏi người nọ: “Chào chú.”
Người nọ rõ ràng sững sờ, đôi mắt to lặng lẽ hạ xuống, lại tiếp tục cười thật rực rỡ, ánh mắt rơi trên người cô, có chút đùa giỡn nhìn cô.
A, cô thật biết ơn năng lực khống chế tâm trạng nhiều năm qua, nếu không, cô nhất định sẽ nhìn chằm chằm người ấy thật lâu, như vậy thì quá mất mặt rồi, hơn nữa, Kỷ Thừa An đang ở bên cạnh, cô nhất định sẽ chết rất thảm!
Ai da, bây giờ cô còn quản anh làm gì, cô phải rời xa anh!
Đúng, mỗi người đi một bên đường.
Quyết định xong, Kiều Tịch nhìn Kỷ Thừa An, ho nhẹ một cái mới nói: “Cái đó, chừng nào anh mới có thời gian rảnh rỗi, tôi có việc muốn nói với anh.”
Người nọ nói với Kỷ Thừa An: “Đi đi, chú đây cũng không thể làm kỳ đà cản mũi, sẽ hỏng mất.”
Kỷ Thừa An cau mày liếc chú một cái, vô cùng bất đắc dĩ.
Nhưng vẫn đồng ý với chú, dẫn Kiều Tịch rời đi.
Lúc đi Kiều Tịch vẫn cảm thấy ánh mắt người này vẫn rơi trên người cô.
Người kia, hẳn là chú của Kỷ Thừa An, xem ra chẳng giống ai.
Kiều Tịch len lén dùng khóe mắt quan sát Kỷ Thừa An một chút, nét mặt rõ ràng rất tuấn mỹ, hoàn toàn khác với khuôn mặt hấp dẫn người ta của người vừa nãy.
Tới bây giờ, cảm giác mãnh liệt trong lòng vẫn chưa tiêu tan, có lẽ phong thái lúc trẻ còn mê hoặc hơn.
Đây là lần đầu tiên Kiều Tịch biết, còn gặp được người thân của Kỷ Thừa An, cứ như cô thật sự bắt đầu bước vào thế giới của anh rồi.
Nhưng việc này đối với cô mà nói, cũng không phải chuyện tốt.
Hai người trở về phòng, ngồi xuống ghế sofa.
Đầu tiên Kiều Tịch rót cho mình ly nước, sau đó uống hai ba ngụm, tự động viên mình.
Phát hiện đối phương vẫn điềm tĩnh, lại nhìn dáng vẻ khẩn trương của chính mình, Kiều Tịch thật sự hơi buồn bực, nuốt ngụm nước trong miệng xuống, vẫn cảm thấy trong miệng cạn khô, nhưng cô biết đây không phải là phản ứng sinh lý, mà đến từ nội tâm bồn chồn không yên.
Cô rủ mắt xuống, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Đối với chuyện lần trước tôi tự ý rời đi, tôi xin lỗi anh.”
Câu nói này khiến cho cả Kỷ Thừa An và chị Trần đang rót trà cho anh đều sửng sốt.
Kỷ Thừa An nhíu mày, nhận lấy tách trà của chị Trần rồi nói: “Chị đi xuống trước đi.”
Chị biết hai người có chuyện muốn nói riêng, đồng ý: “Vâng.”
Kiều Tịch cũng cảm thấy nói mấy lời này trước mặt chị Trần thì không hay cho lắm, lúng túng nói: “Mặc kệ chúng ta bắt đầu như thế nào, tôi cảm thấy tôi làm như vậy rất không tôn trọng anh, tôi xin lỗi anh, anh chấp nhận chứ?”
Kỷ Thừa An không hiểu tại sao cô nhắc tới cái này một cách nghiêm túc như vậy, trong lòng trào dâng dự cảm xấu, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp lời: “Ừ.”
“Được, tốt rồi.” Kiều Tịch nở ra một cười từ trong đáy lòng, thực ra cô vẫn hơi áy náy, anh chấp nhận khiến cô rất vui.
“Thực ra, chuyện tôi nói muốn anh dẫn tôi về nhà, ừm. . . . . .” Cô cân nhắc một chút mới nói: “Không cần nữa.”
Kỷ Thừa An sửng sốt.
Vừa nói xong, trong lòng Kiều Tịch bỗng nhiên trở nên rõ ràng, giống như tảng đá đè ở đáy lòng đã được rỡ bỏ, nhẹ nhõm không ít, cô hớn hở nói: “Thật ra tôi hiểu ý của anh, tôi rất vui, thật sự rất vui, nhưng tôi cảm thấy đây không phải chuyện tốt đối với tôi.” Cô thở dài, “Chuyện đêm hôm đó gây ra chấn động quá lớn với tôi, tôi không thể nào quên được, tôi cũng biết anh đang cố gắng bù đắp cho tôi, nhưng tôi thật sự không thể sống với cảm giác không rõ ràng thế này nữa, tôi vừa nghĩ tới việc ngay cả ngủ tôi cũng không thể yên giấc, chỉ sợ đột nhiên có một ngày có người xông vào phòng của tôi rồi chĩa súng về phía tôi, điều này khiến cho tôi rất mệt mỏi, thật sự.” DĐLQĐ Cô nhìn Kỷ Thừa An, nói ra những suy nghĩ chân thật của mình: “Mặc dù chúng ta quen nhau không lâu, nhưng tôi biết anh là. . . . . . ưmh, người tốt.”
Ngoại trừ việc không thích nói chuyện, không biết an ửi người khác, không thích đụng chạm, ghét màu đỏ, rất quái gở. . . . . . A, shit! Tôi đây phỉ nhổ!
Quăng ý nghĩ lung tung trong đầu đi, Kiều Tịch nói tiếp: “Nhưng tôi luôn muốn cái gì, anh có biết không?”
Kỷ Thừa An đặt tách trà xuống, không biết vẻ mặt thế nào, nhìn cô.
Kiều Tịch không đợi anh trả lời, nói thẳng: “Tôi muốn cuộc sống yên bình, thật đấy.” Nói đến đây cô mỉm cười: “Anh cũng biết trước kia tôi sống không được tốt, không sợ anh chê cười, em gái tôi nói tôi thích anh họ tôi, là thật, có điều đó là anh ta cố ý tiếp cận rồi lừa tôi, lúc đó tôi rất đau lòng nên vẫn không có bạn trai, sau khi tốt nghiệp đại học có quen một người, kết quả lại bị người ta đá, ha ha, thật ra thì những chuyện này, anh cũng biết rồi.” Cô tự giễu nói với anh.
Kỷ Thừa An vẫn không nói gì, ngón tay vuốt quanh khuy ngọc ở tay áo.
Cô thở dài nói tiếp: “Về phần nhà tôi, a, càng không cần phải nói, dù sao sau này tôi cũng không còn bất kì quan hệ gì với bọn họ nữa, sở dĩ tôi nói nhiều như vậy, là muốn nói, tôi đã sống cuộc sống đầu đường xó chợ không xác định hai mươi năm qua, đã quá đủ rồi, sau này, tôi không muốn sống như vậy nữa, tôi muốn yên ổn, cuộc sống yên bình, có một nguồn thu nhập ổn định, một ngôi nhà không lớn không nhỏ, tìm một người chồng, rồi sinh một đứa bé, ha ha.” Nghĩ tới đây Kiều Tịch không khỏi cười ra tiếng, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra khung cảnh đẹp đẽ đó.
Kỷ Thừa An nghe cô nói, càng nghe thì trong lòng càng phiền não, đến khi cô nói tìm một người chồng, không nhịn được cười lạnh.
Tìm một người chồng, cô muốn tìm ai.
Kiều Tịch nghe thấy tiếng cười của anh thì sững sờ, đồ ngốc này! Nói nhiều như vậy làm gì chứ, người đàn ông trước mặt không phải đang là bạn trai mày sao, mày lại muốn nói chia tay người ta!
Cô ho nhẹ một cái mới nói: “Cái đó, cho nên tôi muốn nói, chúng ta, không thích hợp, cho nên chẳng tà cùng lùi một bước, được không?” Cô dò xét thái độ của anh.
“Nói xong rồi?” Kỷ Thừa An không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi một câu.
“Ặc, xong rồi.”
“Em nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ là một câu nói, em muốn chia tay, đúng không?”
Người này thật đúng là không biết nói giảm nói tránh, Kiều Tịch oán thầm, nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Ặc, cái đó. . . . . . đúng vậy.”
Không ngờ, Kỷ Thừa An lại không nổi giận, cũng không nói lời lạnh lẽo hung ác, chỉ nhìn cô suy ngẫm, khẽ lắc đầu.
Trong lòng Kiều Tịch hoảng sợ.
“Sao. . . . . . Sao rồi hả?” Cô không nhịn được đặt câu hỏi.
Kỷ Thừa An vẫn ung dung uống trà, chậm rãi nói: “Em nói em vẫn còn nhớ lại chuyện buổi tối ngày hôm đó, chỉ là chuyện nổ súng và phá nhà bạn em?”
“Ừ.” Kiều Tịch đè sự lo lắng trong lòng xuống.
“Em biết tại sao việc làm ăn của cha em lại tự nhiên tụt dốc không phanh không?”
Kiều Tịch tiếp tục lắc đầu.
“A, thật sự là bé ngốc.”
Dùng từ mập mờ như vậy khiến Kiều Tịch rất khó chịu, không khỏi thúc giục anh: “Rốt cuộc là thế nào?”
Ngón tay thon dài chậm rãi đặt tách trà xuống, để vào tay vịn, anh lười biếng nói: “Bọn họ đã tìm hiểu về em rất cặn kẽ, nếu không cũng sẽ không đặc biệt đợi tôi trước cửa nhà em, lên kế hoạch với nhà em để buộc em ra ngoài, nói tìm em, chẳng thà nói là ép tôi xuất hiện, Kiều Tịch, tôi cũng đã tính để em đi, em tin không, một ngày không xuất hiện, đã có người gửi video của em cho tôi, uy hiếp tôi tìm đồ bọn họ.”
Mong đợi trong nháy mắt sụp đổ, chuyện này còn khiến cô tuyệt vọng hơn.
Tất cả mọi chuyện đã ổn rồi, thậm chí cũng đã ngả bài với người đàn ông trước mặt, cuối cùng lại nhận được một câu trả lời như vậy.
Nhưng, đó là sự thật, anh không lừa cô.
Ánh mắt mê man, đáy lòng khó chịu chỉ muốn khóc.
“Tại sao. . . . . .” Cô lẩm bẩm nói.
“Bởi vì em là người phụ nữ của tôi.” Anh nói thẳng.
“Của anh, “ cô nhìn anh, đáy mắt tràn đầy nghi ngờ, “Rốt cuộc anh là ai? Kỷ Thừa An? Tổng giám đốc tập đoàn Cảnh An? Sẽ không chỉ vì cái này mà đã có người muốn giết anh chứ.”
Trầm mặc một hồi, Kỷ Thừa An mới nói: “Đúng, đó cũng chỉ là một phần thân phận của tôi.”
“Vậy rốt cuộc anh là ai?”
“Em muốn biết, thật sự muốn biết sao?”
Biết, có ý gì vậy?
Cô thật sự bước vào thế giới của anh, a, cô còn có lựa chọn khác sao?
“Muốn,“ cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của chính mình, “Tôi muốn biết.”
Bởi vì chỉ có biết rồi, cô mới có thể nghĩ ra đường lui tốt nhất cho mình.