Bó Tay Chịu Trói

Chương 55: Chương 55: Chương 45. Thói quen




Editor: Cookie Oh

Bên trong phòng vô cùng yên tĩnh, nhưng sóng ngầm dữ dội, không khí ngột ngạt đến căng thẳng, dây cung căng hết mức.

“Buông tay đi, như vậy sẽ tốt cho cả hai.” Kiều Tịch không kiềm chế được nhỏ giọng nói.

Trên thực tế, Kiều Tịch đã vô số lần nghĩ tới cảnh tượng cô không gặp Kỷ Thừa An, nếu như không gặp anh, cô tuyệt đối có thể sống cuộc sống theo ý mình, đó là cuộc sống yên bình nhàn hạ trong ước vọng của cô, không giống như bây giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi sóng, không xác định được khi nào sẽ gặp nguy hiểm.

Không có anh, cô có thể sống rất tốt, cuộc đời này không còn ai cũng sống được.

Tại sao nhất định anh phải kéo mình theo!

Dây dưa không rõ như vậy, thậm chí cô cảm thấy. . . . . . anh yêu cô? !

Nhưng, làm sao có thể chứ, anh có lẽ sẽ thích mình, nhưng còn yêu?

Cô không thể tránh thoát lần này, cho dù là thú dữ hay nước lũ, đều khiến nhọc lòng mệt mỏi, cuối cùng khiến cả hai chịu tổn thương, cần gì chứ? Cần gì phải thế?

Kỷ Thừa An cúi đầu nhìn vẻ mặt không rõ của Kiều Tịch, trong lòng lại vô cùng tức giận, từ lúc cô lừa anh bỏ đi, loại cảm giác này vẫn luôn tồn tại, không có cách nào phai mờ.

Sau nhiều lần cô nói dối, càng dâng cao, ngọn lửa rực rỡ tràn ngập trong tim, giống như muốn đốt cháy khô cả máu.

Cùng với nó là một cảm giác vô lực, thất bại, bất luận anh làm gì, cô cũng không muốn ở bên cạnh anh, khi cô cười, chỉ là vì lừa gạt anh, khi cô rơi nước mắt cũng vì khiến anh mềm lòng, tất cả vẻ mặt cô tạo ra chỉ vì một mục đích, chính là rời xa anh, sống cuộc sống cô muốn. Truyện được đăng tại diễn đàn LÊ 2uý ðôn

Trong ký ức của anh, cảm giác thất bại như vậy chưa từng có.

Anh có thể lấy được bất cứ thứ gì, chỉ cần anh muốn. Nhưng lần đầu tiên, anh bị từ chối tàn nhẫn như vậy, không chút lưu tình, chỉ là từ chối.

Hạ mình hết mức, vẫn không thể cứu vãn, thậm chí khi anh quyết định tiếp nhận chuyện của gia tộc, vì cô tiến vào thế giới mà anh vẫn cho rằng vô cùng bẩn thỉu, cô cũng không biết được, một lòng chỉ muốn cuộc sống của cô.

Theo ý nghĩ trước đây của anh, nếu có người không muốn, anh đều có thể cười trừ, buông tay là được.

Thậm chí mấy ngày nay anh tránh không gặp cô, hay chính là để có thời gian quên đi sự tồn tại của cô, lơ đi ảnh hưởng của cô đối với mình.

Nhưng anh vừa về phòng mình, thấy chiếc giường lạnh lẽo rộng lớn thì anh bắt đầu nhớ cô.

Mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô, mái tóc dài mềm mại theo đường cong cơ thể, khi anh không thể ôm cô vào trong ngực, mà là người khác, ngay lập tức anh không biết áp chế nội tâm không ngừng nóng nảy thế nào.

Đồng thời khiến anh mất ngủ.

Anh giống như trúng độc, mà cô là thuốc giải duy nhất.

Thứ thuốc độc được đặt tên là “thói quen”, đáng sợ cỡ nào, phá hủy linh hồn ăn mòn xương tủy, vạn kiếp bất phục.

Đột nhiên, Kỷ Thừa An cầm lấy tay cô, hơi dùng lực, lưỡi dao bén nhọn cứa vào làn da mịn màng, trong nháy mắt, máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống, rơi trên mặt cô.

Chất lỏng hơi lạnh rơi xuống mặt, cô mới phản ứng được anh đang làm gì, hơn nữa sức anh ngày càng nhiều, thậm chí muốn mở rộng vết thương.

“Anh điên rồi! Anh đang làm gì vậy chứ! Dừng tay cho tôi!” Cô giằng lại, cầm cán dao, kéo về thật mạnh, anh cũng không tranh giành với cô, buông lỏng tay.

Kiều Tịch vung con dao xuống giường, chỉ sợ anh làm gì đó nữa, vội ngẩng đầu lên nhìn vết thương của anh, may mà không sâu, chảy một chút máu, tay chân cô toán loạn che vết thương của anh, run rẩy nức nở mắng anh: “Kỷ Thừa An, anh bị bệnh hả! Sao anh lại đâm chính mình chứ!”

Đối lập với cảm xúc kịch liệt của cô, Kỷ Thừa An rất bình tĩnh, gương mặt trắng nõn không hề gợn sóng, nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ làm những gì em muốn làm mà thôi.”

“Ai muốn làm cái việc quái quỷ này chứ!”

Anh nhìn cô, ánh mắt giống như ngày trước, nhưng trong đó lại thêm thứ gì đó mà Kiều Tịch nhìn không hiểu.

“Đây là đáp án của tôi.” Anh lẳng lặng nói, “Vậy còn em?”

Anh. . . . . . Đáp án?

Hẳn tình nguyện như vậy cũng không thả cô đi?

Cô ngơ ngác nhìn anh, qua một lúc lâu, chậm rãi nhắm mắt lại, toàn thân giống như mất đi hơi sức, không còn bất kỳ cảm xúc gì.

Mặc dù tay của cô vẫn che cổ anh.

Xúc cảm lạnh như băng truyền đến tay, anh đặt tay lên tay cô, tay của cô run lên, bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.

Rất nhanh, hơi lạnh rơi trên môi, dán chặt, hơi thở quen thuộc đầu độc cô, dần dần, anh dùng lưỡi cạy môi của cô ra, cảm xúc mềm mại cùng hành động bá đạo lặp đi lặp lại lấn áp cô, chạy khắp nơi mềm mại của cô, sau đó ép sát đuổi theo lưỡi của cô, để cô cùng anh múa, đây là một nụ hôn cứng rắn, không hề yêu thương, anh giống như vì chinh phục, vì xác định, vì. . . . . . giữ lại.

Cô không biết cái gì nữa.

Chỉ cảm thấy cảm giác vui sướng không ngừng trào dâng, và một giọt nước nơi khóe mắt nhẹ nhàng chảy xuống.

Vì mình không có năng lực, càng vì mình giờ phút này còn có thể vui vẻ, và vì trước mặt anh.

Nhưng tại sao lại khóc, Kiều Tịch cũng không biết, sau khi trưởng thành cô rất ít khi rơi nước mắt, cho dù mấy ngày nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng không khóc, nhưng bây giờ, giọt nước mắt kia giống như có ý thức của riêng mình, tự nó trong vành mắt rơi ra, nhỏ giọt xuống.

Hôn mãnh liệt khiến cô không hô hấp được, cô muốn đẩy anh ra, cái tay bị còng không ngừng giãy giụa, phát ra tiếng leng keng do kim loại va chạm.

Anh một tay giữ chặt cổ tay cô, nắm thật chặt, thân thể lấn áp, từng bước từng bước mà ép sát , anh đè cô ngã xuống giường, để cô không thể giãy giụa được nữa.

Sau mấy giây, cuối cùng anh cũng buông cô ra, hôn tỉ mỉ dọc theo cổ xuống phía dưới, mang theo hơi thở mê hoặc, khiến cho cô run sợ.

“Không muốn ——” giọng cô yếu ớt nói: “Tôi muốn, ở một mình.”

Động tác của anh theo câu nói đó mà ngừng, một lúc nữa, Kiều Tịch nghiêng đầu nói, “Anh. . . . . . anh mau đi băng bó vết thương đi.”

Thấy anh bất động, Kiều Tịch quay đầu nhìn anh, giọng nói có chút tức giận: “Anh nhanh lên một chút đi, có nghe thấy không.”

Thân thể anh ép cô, ánh mắt tối tăm như nước xoáy, nhìn cô, “Còn đi nữa không?”

Kiều Tịch hít thật sâu một hơi, “Tôi bị anh trói thế này rồi, đi cái gì mà đi.” Nói xong lại nghiêng đầu quay đi.

Kỷ Thừa An nhìn cô một lúc, vuốt tóc cô, đặt một nụ hôn trên trán cô, vừa nhẹ nhàng lại cưng chiều, giọng nói cũng cực kỳ dịu dàng: “Một lát nữa tôi lại đến thăm em.”

“. . . . . . Ừ.”

Anh nắm tay cô thật chặt, mãi mới buông ra.

“Két” một tiếng, cửa bị đóng lại.

Ngoài cửa, chị Trần mất khống chế, kinh ngạc kêu: “Thiếu, thiếu gia, thế nào thế này! Mau! Mau! Gọi bác sĩ tới!”

Sau đó giọng nói nhạt dần đi, chị cũng không nghe thấy Kỷ Thừa An trả lời.

Tay lau nước mắt ướt át còn ở khóe mắt đi, vừa mới chạm đến gần khuôn mặt, không cách nào ngăn được vị cay nồng truyền tới chóp mũi, cô dơ hai tay lên, trong lòng bàn tay là chất lỏng màu đỏ. . . . . .

Rõ ràng anh ghét màu đỏ như vậy, lại kiên quyết, chỉ vì buộc cô đi vào khuôn khổ!

Cô vừa tức giận vừa oán hận, không biết là giận hành động của anh, hay hận mình không nhẫn tâm.

Mình như vậy, đáng giá để anh làm như vậy sao?

Kiều Tịch rơi vào trầm tư.

——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

Đã là buổi tối, Kiều Tịch thay quần áo dưới sự giúp đỡ của chị giúp việc, cũng lau khô vết máu trên người, cô hỏi chuyện Kỷ Thừa An, bọn họ lại lắc đầu không biết.

Kỷ Thừa An nói buổi tối anh sẽ đến.

Kiều Tịch vừa hi vọng anh đến, để biết vết thương của anh thế nào, nhưng mặt khác cô cũng hi vọng anh không nên tới, bởi vì bây giờ cô không biết mình nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với anh.

Cũng không ngờ, Kỷ Thừa An không tới, lại chờ được một người khác.

Người trước mặt có nét giống Kỷ Thừa An, cũng có một khuôn mặt chỉ cần đứng yên một chỗ, tất cả những thứ bên cạnh đều trở thành vật làm nền, cho dù hai người thuộc về hai kiểu hoàn toàn khác nhau.

Cuối cùng Kỷ Lâm cũng có thể gặp được người phụ nữ mà cháu trai ông quan tâm, rất dễ nhận thấy, Kiều Tịch, nhìn qua cũng không có đặc biệt gì, mặt mày xinh đẹp, đường cong rõ ràng, phong cách thanh nhã, nếu muốn nói đặc biệt thì chính là đôi mắt đen như mực, long lanh sáng ngời, hơn nữa. . . . . . trong sáng không có dục vọng, cho dù nhìn khi nhìn ông có chút kinh ngạc, cũng chỉ là đơn thuần thưởng thức, không có bất kỳ ý tứ lưu luyến gì.

Cô gái trong sáng đây rồi, ha ha.

Kiều Tịch hơi sững sờ nhìn người đứng ở cửa, tóc đen bóng mượt, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ, có vẻ đẹp cổ điển mà thoải mái phong lưu của người Trung Quốc, cũng may phần phong cách ưu nhã thoải mái át đi phần diễm lệ bức người kia lại, lúc này mới khiến cho người ta cảm thấy khó thở.

Người này. . . . . . hẳn là chú của Kỷ Thừa An rồi.

Đối với cái người không mời mà tới này, Kiều Tịch không chuẩn bị tinh thần gì cả, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, bất luận thế nào Kiều Tịch cũng không có lợi thế, cho nên phản ứng chậm chạp đầu tiên chính là cười.

Mất tự nhiên cười nhạt, lôi nghị lực lúc đi phỏng vấn ngày trước ra, Kiều Tịch buông sách trên tay xuống, nhẹ giọng nói: “Chào chú.”

Kỷ Lâm hơi sững sờ, rất nhanh bình tỉnh lại.

Ừ, phản ứng và năng lực ứng biến cũng không tệ, ông cũng chậm rãi nở nụ cười.

Khi ông yên lặng đã diễm lệ bức người, huống chi là lúc cười, Kiều Tịch chỉ cảm thấy nhất thời ánh sáng chiếu rọi ra khắp bốn phía trong phòng, hơi híp mắt lại, quả thật bây giờ biết cái gì gọi là họa thủy (kẻ gây tai họa) rồi, thật là đáng sợ. . . . . .

Cô ho nhẹ một cái: “Cái đó, chú là chú Kỷ Thừa An sao? Thật ngại quá, bây giờ cháu không nhúc nhích được.” Kiều Tịch không muốn ngồi chờ chết, cô trực tiếp hỏi.

Kỷ Lân bước dài, ba hai bước đi tới ghế sofa đối diện cô, hai chân vắt chéo, một tay chống cằm, cười nhạt một tiếng.

“Kỷ Thừa An? Chú cho rằng giữa hai người sẽ có xưng hô thân mật.” Qua một hồi lâu, ông mới nói.

Kiều Tịch nghe vậy sững sờ, quả thật, từ trước tới nay cô và Kỷ Thừa An luôn gọi nhau như vậy, anh cũng gọi thẳng tên của cô, nhưng cô và những người khác chưa bao giờ như vậy, đều có tên thân mật, nhưng với anh, hình như chưa từng có.

“A. . . . . . , đúng rồi, tự giới thiệu một chút, cháu đoán đúng, chú là chú của A An, Kỷ Lâm.” Kỷ Lâm lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô.

“A. . . . . . Cái đó, cháu tên là Kiều Tịch.”

“Chú biết, có thể gọi cháu là Tiểu Tịch không?” Kỷ Lâm lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, cúi đầu thưởng thức trà thơm, nhẹ nhàng cất giọng đáp.

Lần đầu tiên gặp mặt không nên như vậy. . . . . . . . .

“Tốt lắm, Tiểu Tịch, hôm nay chú tới đây thật ra có một số việc muốn nói với cháu.” Kỷ Lâm nói thẳng.

Quả nhiên vừa nãy hỏi ý kiến cô chỉ là hỏi mà thôi? Kiều Tịch cười ngất. . . . . .

“Chuyện gì?”

“Là chuyện liên quan tới A An,“ nụ cười của ông sâu hơn, nhìn thẳng mắt cô, “Tiểu Tịch, cháu hiểu A An không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.