Editor: Cookie Oh
Không bao lâu, hắc mã đã đá chân sau rồi. . . . . .
Kỷ Thừa An đặt cô xuống ghế sofa, tầm mắt rơi xuống chân cô, cau mày lạnh giọng hỏi: “Sao lại để chân trần?”
“Không biết giày đi đâu mất rồi. . . . . .” Chắc đã bị mất khi cô và Tiểu Hoàng “trò chơi” trốn tìm rồi.
“Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa. . . . . .”
“Trước kia em sống sót thế nào vậy chứ.” Nghe người đàn ông bên cạnh trách, Kiều Tịch đang muốn biện minh, Kỷ Thừa An lại cầm cổ chân mảnh khảnh của cô, giúp cô xỏ đôi giày vừa bị cô hất ra.
Sau đó đứng lên, thân hình cao lớn bao phủ cô, anh buông mắt xuống nhìn cô, hàng lông mi xinh đẹp khẽ động: “Theo anh đi ăn cơm.”
“. . . . . .” Cô chưa từng gặp người khó hiểu như anh, rõ ràng yêu thương cô, lại muốn dùng phương thức này.
Kỷ đại nhân của cô a. . . . . .
Có điều, đột nhiên cũng hiểu cách bày tỏ của anh, bởi vì từ trước tới nay chưa từng có ai trực tiếp biểu đạt tình cảm với anh, cho nên anh không biết, cho nên chỉ có thể theo phương thức của chính mình.
Nhưng mà bây giờ cô có thể giúp anh.
Kiều Tịch đứng lên khoác cánh tay anh, dựa đầu lên đó, trừng mắt nhìn: “Ai nha, rõ ràng không muốn để em đói thì trực tiếp nói nha, anh lại kỳ cục như vậy, Kỷ đại nhân.”
“Kỷ đại nhân, đây là cách gọi gì chứ?” Anh nhìn cô đặt câu hỏi, ánh mắt không cách nào đoán ra được, rất hiếu kỳ.
“Cái này sao, là biệt danh em đặt cho anh, chỉ có em gọi anh như vậy! Không tệ chứ!” Giống như, anh chỉ chấp nhận đụng chạm với em, Kiều Tịch nở nụ cười rực rỡ.
“Luôn nói lời kỳ quái.” Kỷ Thừa An liếc qua âm thầm nói một câu.
Hai người cùng nhau bước ra cửa đi tới phòng ăn, đột nhiên Kiều Tịch phát hiện một chuyện, vội vàng hỏi: “Cái đó, Tiểu Hoàng còn ở ngoài cửa không?”
“Đã bảo người thả về chỗ của nó rồi.” Lại cúi đầu nhìn cô, “Cái đó là Kỷ Lâm cho em?”
Này, anh nên gọi ông ấy bằng chú chứ. . . . . . Nhưng mà bây giờ không phải là thời điểm nói lại anh.
Kiều Tịch cúi đầu, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, không muốn cũng không được. . . . . .”
“Xảy ra chuyện gì?”
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Kiều Tịch nhớ lại lúc gặp Kỷ Lâm.
Khi ông nói xong chuyện về Kỷ Thừa An, Kiều Tịch rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cô rất khó tưởng tượng Kỷ Thừa An lại vì cô mà hy sinh lớn như thế.
Cô hơi vui mừng với lựa chọn của mình, lại không thể phủ nhận người đàn ông trước mặt để cô ý thức được tình cảm chân thật của mình, vậy mà hôm nay lời nói này lại đẩy cô lên trên đầu sóng ngọn gió.
Đầu bài chỉ có một, cô có thể gánh vác nguy hiểm này lên vai, có thể sóng vai cùng Kỷ Thừa An hay không.
Cô sẵn sàng.
Mà phản ứng của Kỷ Lâm là bảo người đưa cho cô cái con rắn càng kim quấn trên ghế của ông, dùng cái này để chứng minh dũng khí của cô.
Trời, vậy cũng không cần đưa cho cô một con mãng xà chứ!
Kỷ Lâm còn nói: “Thế giới của chúng ta tất nhiên sẽ nguy hiểm nhỏ, nếu như Tiểu Tịch cháu có thể vượt qua, vậy chú tin tưởng cháu chắc chắn không thành vấn đề.” Nói xong nở nụ cười quỷ dị cuốn hút.
Bây giờ cô đã hiểu cái gì gọi là người đẹp rắn rết rồi. . . . . .
Kiều Tịch cười gượng một cái sau đó nói: “Ha. . . . . . Quà tặng này thật sự quá quý trọng. . . . . . Quá quý trọng!” Cô nhấn mạnh nhiều lần.
Kỷ Lâm hơi nhíu mày, một tia hiểu rõ thoáng qua trong mắt, đôi môi trắng nhạt nhếch lên, “A, Tiểu Tịch nhất định cảm thấy nó hơi đáng sợ, không sao, vậy chú cho cháu đổi một con khác.”
Quá tốt rồi.
Kiều Tịch không nhịn được thở dài, thả lỏng, nhắm lại mắt, nghe thấy Kỷ Lâm vỗ tay một cái, kêu người nói: “Đi mang Tiểu Hắc đến đây.”
Tiểu Hắc, là chó nhỏ sao? Vậy thì còn có thể nhận được, Kiều Tịch nghĩ.
Kỷ Lâm vẫn giữ vững dáng vẻ người đàn ông quý phái mỉm cười, “May mà chú đã chuẩn bị một quà tặng nhỏ khác cho cháu, nhất định cháu sẽ thích.”
Sau đó, có hai người đàn ông mang một lồng sắt tới, bên trong là một con thằn lằn dài đến một mét!
Kiều Tịch trừng lớn, run rẩy nói: “Cái này, đây là Tiểu Hắc sao?”
“Đúng vậy a,“ Kỷ Lâm vui vẻ nói: “Rất đáng yêu mà.”
Đáng yêu!
Đáng sợ thì có!
Kỷ Lâm tiếp tục nói: “Con rắn vàng có người mất công đào tạo, tính tình rất dịu ngoan, còn Tiểu Hắc, ha ha. . . . . . trong việc này chắc có chút chuyện cũ, cháu muốn nghe thử không?”
Kiều Tịch nhìn con thằn lằn trong lồng, lại nhìn gương mặt thần bí của Kỷ Lâm, cuối cùng không kháng cự nổi tò mò gật đầu.
“Người chủ trước của Tiểu Hắc hình như là một người làm việc trong phòng, rất ít ra ngoài. Hơn nữa khá là xui xẻo, người này.” Ông nhìn thằn lằn trong lồng cười nói: “Người chủ trước của nó không ngừng chăm sóc nó, còn có một con nhện nhỏ đáng yêu, nhưng mà có độc, có một lần ông ấy ra ngoài không cẩn thận bị con nhện cắn, loại độc đó có thể khiến toàn bộ dây thần kinh tê liệt, không thể nhúc nhích, đây là cách thức săn bắt rất hung hãn. Thật ra thì thế vẫn còn may, quan trọng là ngay lúc ông ngã xuống không cẩn thận đập vào lồng thủy tinh của Tiểu Hắc, cho nên Tiểu Hắc chui ra ngoài, chắc cháu biết, thằn lằn ăn thịt .”
Không phải chứ. . . . . . nói đúng hơn là trong tình huống mất ý thức người chủ kia bị con thằn lằn này… Cô không thể nghĩ tiếp nữa!
Kiều Tịch nhìn con thằn lằn bị giam ở trong lồng, nuốt một ngụm nước bọt, bây giờ cô cảm thấy ánh mắt con thằn lằn kia nhìn cô cũng có gì đó không đúng lắm. . . . . . Người ta nói sinh vật ăn thịt người nhất định sẽ thay đổi. . . . . .
“Nhờ ông trời sắp đặt, Tiểu Hắc đến với chú, chú vẫn không biết xử lý nó thế nào, vừa đúng lúc, chú tặng nó cho Tiểu Tịch.” Kỷ Lâm híp mắt cười, nói với cô.
“Không cần!” Kiều Tịch lớn tiếng kêu, ho nhẹ một cái nói: “Cái đó, cám ơn, cháu... cháu. . . . . .” Kiều Tịch nhìn chằm chằm con rắn vàng kim trước mắt cắn răng, bước tới nhấc nó lên, cố nén cảm giác lạnh lẽo trong tay nói: “Cháu thích nó hơn.”
“Không nên miễn cưỡng a.” Kỷ Lâm cười.
“Không, không miễn cưỡng chút nào!” Kiều Tịch đàng hoàng nói: “Nó rất đẹp.” Cánh tay run rẩy cảm nhận được hơi lạnh dán sát vào da, cô tự động viên mình, cô không nói điều trái lương tâm, tuyệt đối không! TAT
Cô khẳng định là Kỷ Lâm cố ý, chắc chắn!
Kiều Tịch cảm thấy thứ trên tay rất nặng, Kỷ Lâm vẫn nói tiếp: “Vậy thì nó là của cháu, đúng lúc nó chưa có tên, cháu đặt tên cho nó đi.”
Nóng lòng thoát khỏi đây, Kiều Tịch không chút nghĩ ngợi: “Tiểu Hoàng đi! Rất xứng đôi!”
Kỷ Lâm nghe vậy cười ha ha, “Vậy sao, vậy thì gọi vậy đi.”
“Vậy cháu trở về phòng trước.” Kiều Tịch sắp không chịu nổi, Tiểu Hoàng ở trong lòng cô càng không ngừng động đậy, thật đáng sợ!
“Như vậy à, chú còn muốn Tiểu Tịch trò chuyện cùng chú nhiều một chút, cháu phải biết chỗ này rất ít người tới, chú rất cô đơn đó.”
Chú như người đẹp rắn rết như vậy ai muốn nói chuyện với chú!
Chẳng trách đến bây giờ vẫn chưa có vợ!
Kiều Tịch nghĩ ác độc, về sau cô nhất định phải cách xa người có ngoại hình đẹp, cách càng xa càng tốt!
Trong lòng không muốn nhưng Kiều Tịch biết bây giờ tuyệt đối không thể biểu hiện ra, nếu không ông sẽ không buông tha cho cô mất, cô vuốt đầu Tiểu Hoàng, cười dịu dàng một tiếng: “Cháu đương nhiên rất muốn, nhưng mà cháu lại sợ Kỷ Thừa An tới tìm cháu, hơn nữa cháu cũng phải trao đổi một chút tình cảm với Tiểu Hoàng, như vậy mới ở cùng nhau được, thật đáng tiếc.”
Không đợi Kỷ Lâm trả lời, Kiều Tịch vội vàng nói: “Vậy thì cháu đi trước, hôm nay cám ơn chú, a, còn có Tiểu Hoàng, ha ha ha. . . . . .”
Nói xong Kiều Tịch bỏ chạy luôn.
Kỷ Lâm nhìn bóng lưng Kiều Tịch chạy đi, ánh mắt thâm thúy, khóe miệng nở nụ cười nhạt, một lát sau cầm tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Cô không dám ném Tiểu Hoàng đi, cố chịu ôm vào phòng rồi ném một cái, chạy ngay tới phòng vệ sinh rửa tay, thật đáng sợ mà. . . . . .
Vừa mở cửa ra, Tiểu Hoàng lại đang ở cửa chờ cô, thân thể còn bò vào rồi, Kiều Tịch sửng sốt, sau đó hét một tiếng chạy ra ngoài, cô chạy đến đâu Tiểu Hoàng liền đuổi theo cô, giống như đang chơi trò chơi, hình như Tiểu Hoàng rất vui vẻ, cô chơi mệt chết, thần kinh mệt mỏi. . . . . .
Cuối cùng cô bò lên bàn, Tiểu Hoàng chắc cũng mệt, ở dưới mặt bàn, cũng không bò lên, lúc này Kiều Tịch mới thở phào.
Sau đó chính là cảnh tượng Kỷ Thừa An thấy khi đi vào.
Dĩ nhiên cô chỉ nói về chuyện liên quan đếnTiểu Hoàng, cái khác cô không nhắc tới, cô tin Kỷ Thừa An cũng không muốn để cô biết chuyện này, cho nên cô cũng che giấu.
Kỷ Thừa An biết, một lúc mới nói: “Nếu như em không muốn, anh có thể trả lại ông ấy.”
“Không cần, thật ra thì cũng không có gì, em thấy Tiểu Hoàng cũng rất ngoan, dù sao cũng là do chú anh tặng, em sẽ vui lòng nhận hết.” Thực ra, Kiều Tịch không muốn Kỷ đại nhân vì cô mà nợ ân tình người khác nữa, hạ mình như vậy, cô không muốn để anh chịu uất ức, cho dù chỉ là một cuộc nói chuyện, cô cũng không muốn
Đôi mắt đen như mực của Kỷ Thừa An nhìn cô, cuối cùng đồng ý: “Đến lúc đó nửa đêm đừng bị dọa sợ khóc lóc tới tìm anh.”
Kiều Tịch: “. . . . . .”
Ặc, cô là người thích khóc như vậy sao!
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Hai người đến phòng ăn, mỗi người một phần ăn, khối lượng không nhiều nhưng rất đa dạng, có thể nhận ra đầy đủ các loại dinh dưỡng, rất tinh tế.
Cô nếm thử một miếng canh, ngon đến mức suýt chút nữa nuốt lưỡi của mình vào luôn, cái này và cơm tù (ý chị chỗ này là khi bị còng tay, nhốt trong phòng đó) hoàn toàn khác nhau nha!
Đãi ngộ đặc biệt, chắc chắn là đãi ngộ đặc biệt!
“Đúng rồi, chúng ta sẽ rời khỏi đây.” Kỷ Thừa An không ngẩng đầu lên nói với cô.
“Đi đâu?”
“Nhà anh, chuyện của anh ở đây đã xong rồi.”
Kiều Tịch ngưng động tác, bình tĩnh lại, thực ra, trải qua cuộc đối thoại hôm nay với Kỷ Lâm, cô đã đoán được một chút, có điều không ngờ sẽ nhanh như vậy.
Kỷ Thừa An thấy dáng vẻ của cô,vẻ mặt không khỏi cứng lại, nhíu mày lạnh lùng nói: “Làm sao vậy?”
Kiều Tịch giương mắt nhìn anh, muốn mở miệng hỏi, nhưng vẫn đè ý định xuống, cô hy vọng chính miệng Kỷ Thừa An nói chuyện này với cô, mà không phải do cô nhắc tới.
Cho nên cô nở nụ cười: “Không có gì, đi đâu cũng được, chỉ cần đi theo anh là được.”
Lời này thật sự khiến Kỷ Thừa An bất ngờ, anh vẫn luôn hy vọng Kiều Tịch có thể tâm cam tình nguyện cùng anh trở về, mà không phải giả dối qua lại với anh, nhưng nụ cười và lời nói của cô rất chân thành, để anh không thể không tin tưởng.
Kỷ Thừa An dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Em không phải sợ, chỉ cần nhớ tới có anh là được.”
Kiều Tịch nghe vậy cũng sững sờ trong nháy mắt, trong lòng chợt giật mình, Kỷ đại nhân nói ra những lời dịu dàng như quả thật không dễ, nói không cảm động là không thể nào, bởi vì từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai nói với cô, em không cần sợ, có anh ở đây rồi.
Bảo đảm như vậy, ông nội chưa nói, Hoắc Dục không, Tưởng Phong càng không, cô cô đơn hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng có một người nhẹ giọng dịu dàng nói với cô không cần sợ, anh sẽ bảo vệ em.
Khóe miệng Kiều Tịch không tự chủ cong lên, khẽ giọng nũng nịu: “Chắc chắn nha, chẳng qua có em ở bên cạnh sẽ có rất nhiều phiền phức đấy.”
Kỷ Thừa An nhìn cô một cái, đáy mắt thoáng qua ý cười: “Em không phải là phiền toái lớn nhất sao?”
Kiều Tịch: “! ! !” Không khí đang ấm áp bị một câu nói của anh phá hết, Kiều Tịch tức giận cắn chặt răng, tốt, vậy anh chuẩn bị cõng phiền toái lớn là cô đi!
Có câu nói: Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh, một người nguyện chịu đựng!
Hừ!
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Giữa trưa hôm sau hai người chuẩn bị rời đi, Kỷ Lâm tiếc nuối nhìn hai bọn họ, cuối cùng vẫn không quên, tốt bụng đưa Tiểu Hoàng đến cạnh hành lý của Kiều Tịch, Kiều Tịch chỉ cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Người đẹp rắn rết . . . . . . Hẹn gặp lại! ! !
Khá kinh ngạc là phương tiện hai người sử dụng, là máy bay trực thăng, Kỷ Thừa An bảo tới thành phố D trước, sau đó sẽ có máy bay riêng đưa bọn họ đi, dùng cách này cũng là vì tránh việc “ngoài ý muốn” không đáng có, đột nhiên Kiều Tịch thấy thương cho những người có tiền rồi, trở về nhà đều muốn lượn quanh mấy vòng .
Dù sao cũng là lần đầu tiên cô đi máy bay trực thăng, tâm trạng dĩ nhiên phấn khởi, sau khi lên máy bay luôn ngắm cảnh sắc phía dưới.
Qua một lúc lâu mới phát hiện hình như yên tĩnh quá mức rồi.
Như ngày trước, mặc dù Kỷ Thừa An không thích nói chuyện, nhưng vẫn thích ở cạnh cô, nhưng bây giờ, Kỷ Thừa An chỉ nhắm mắt thư giãn, không nói một lời, sau khi cẩn thận quan sát, phát hiện sắc mặt người nào đó thật sự không thể gọi là tốt.
Kiều Tịch đến gần Kỷ Thừa An, chậm rãi nói: “Kỷ đại nhân, không phải anh say máy bay chứ?”
Đột nhiên Kỷ Thừa An mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm, đáy mắt mơ hồ lạnh lẽo, đôi môi xinh đẹp cũng mím chặt, Kiều Tịch biết mình đã đoán đúng.