Editor: Cookie Oh
Tầm mắt Hoắc Dục chỉ dừng ở trên mặt cô một giây rồi lại hạ xuống, chuyển qua chỗ khác, sau đó nở nụ cười với người phụ nữ bên cạnh, chậm rãi nói chuyện.
Kiều Tịch nhíu mày, vẻ mặt có chút lo lắng.
Tại sao anh lại ở đây?
Hoắc Dục, bây giờ không phải là nên ở thành phố A sao, trong hoàn cảnh này, bữa tiệc nghiêm mật như vậy, sao anh tới được?
Toàn bộ vẻ mặt của Kiều Tịch được thu vào trong mắt một người, chính cô cũng không biết.
Đám người bắt đầu ồn ào lên, tự động tách ra, một người chậm rãi từ xa đến gần, Kiều Tịch liếc mắt nhìn, đầu tiên thấy một bóng dáng cao lớn, sau khi đến gần mới nhìn rõ người này, ấn tượng đầu tiên chính là một người trẻ tuổi khí thế hiên ngang, tự tin, rất tự tin.
Sự tự tin đó có thể che đi cả gương mặt làm người khác chú ý.
.
Người mới tới cũng không phải một người châu Á chính gốc, nói chính xác hẳn là một người con lai, da màu vàng nhạt, trắng như sứ, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, gương mặt lõm sâu, đặc điểm điển hình của người châu Âu, lông mày dài tới tóc mai, phía dưới là một đôi mắt kỳ dị mà xinh đẹp quyến rũ.
Lần đầu tiên Kiều Tịch biết, trên thế giới này thật sự có Kim Ngân Yêu Đồng, một lam một lục, bảo thạch lóng lánh bình thường mà nổi bật lên gương mặt xinh đẹp quỷ mị, cũng không tự chủ muốn cho người ta đến gần, nguy hiểm mà diễm lệ.
Nhưng cái chính là hầu như những người như vậy đều bị cho rằng là điềm không may, bất luận là phương Đông hay là phương Tây, ở cổ đại người như vậy sẽ bị mọi người dùng cực hình đến chết, phần lớn là đang thời kỳ mới sinh sẽ bị giết chết, có thể lớn lên cực ít, ở hiện đại, sau khi được chứng thực là người đột biến gen, dần dần được mọi người tiếp nhận, thậm chí được theo đuổi.
Trong sàn giao dịch ngầm, người như vậy tuyệt đối là “cực phẩm” .
Ai cũng không ngờ rằng, “cực phẩm” như vậy, lại là Tộc trưởng nhà họ Đường, Đường Mục.
Đường Mục đi tới trước mặt bọn họ, nhếch miệng cười, sóng mắt lưu chuyển mê hoặc, “Xin lỗi, tôi tới trễ.”
Bác Thanh đứng lên, cười nói: “Đúng vậy, lát nữa phải tự phạt ba ly đấy.”
“Đó là tự nhiên.”
Đường Mục ngồi xuống, một người người đàn ông đứng phía sau, chắc là giống như Dạng.
“Kỷ thiếu, đã lâu không gặp rồi.” Đường Mục nói với Kỷ Thừa Vũ.
“Đâu có, sợ rằng Đường tổng cũng là công việc bận rộn thôi.” Kỷ Thừa Vũ ngụ ý nói.
Đường Mục nghe vậy cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Kỷ Thừa An, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Vị này chắc là em trai của Kỷ thiếu rồi, nghe nói nhị thiếu gia nhà họ Kỷ rất ít khi xuất hiện, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là người đặc biệt, uống một chén nào?” Nói xong, Đường Mục giơ ly rượu lên.
Kỷ Thừa An nhìn Đường Mục, giọng nói nhẹ nhàng như cũ, lại hàm ý: “Rất vui được gặp, Đường tổng.”
Thông qua lời Đường Mục nói, ánh mắt mọi người lúc này mới dời về phía Kỷ Thừa An, trong lòng nhộn nhịp.
Người tuấn mỹ rực rỡ rành rành như thế, vừa nãy lại không để ý đến, giống như thu lại hơi thở của mình, chỉ thanh đạm ngồi ở chỗ đó, im hơi lặng tiếng.
Làm sao lại không chú ý được chứ, khuôn mặt lạnh nhạt mà mê người như vậy, nhìn thấy một lần liền khó có thể dời mắt, ánh mắt lơ đãng nhìn lại, trong lòng chợt rét run, con ngươi đen như mực, rét lạnh vô cùng, người tuấn mỹ như thế lại có một đôi mắt trầm tĩnh bén nhọn như vậy, trong nháy mắt sinh lòng sợ hãi, vội tránh đi, sợ mắt bị đau luôn.
Nhìn thấy vậy, cảm giác xung kích khi gặp Đường Mục dần dần phai nhạt.
Đối với lời mời của Đường Mục, Kỷ Thừa An cũng cầm ly rượu lên, tay mới vừa nhấc lên thì bị một bàn tay trắng ngọc nhẹ nhàng đặt lên, dđl#q/đ trong nháy mắt không khí trở nên u tịch, Kiều Tịch cười cầm ly rượu lên nói với Đường Mục: “Thừa An dị ứng với rượu cồn, để tôi thay anh ấy uống được chứ?”
Trường hợp như vậy, rượu có thể tránh thì tránh, để Kỷ Thừa An uống chẳng thà để cô còn hơn.
Lúc này Đường Mục mới chuyển tầm mắt sang cô, ánh mắt xem thường, giọng nói lười biếng ngạo mạn: “A, cô là?”
Kiều Tịch cười: “Tôi là vị hôn thê của anh ấy.”
“A, “ Một tay Đường Mục chống mặt, một tay bưng ly rượu, khẽ mỉm cười nói với cô: “Số phận an bài tối nay chắc sẽ không biết không có nguyên nhân gì, mà giây phút gặp lại cô, tôi đã biết rồi.” Nói xong uống một hơi cạn sạch.
Đôi mắt Yêu Đồng nhìn thẳng cô.
Giọng nói của anh dịu dàng như thế, lời nói không chỗ nào là không lộ ra mập mờ.
Thậm chí khiến Kiều Tịch sững sờ kinh hãi, coi như cô vừa nhìn lầm ánh mắt xem thường kia.
Kiều Tịch hơi khựng lại, lúng túng cười một tiếng, uống cạn ly rượu.
“Đúng rồi, không biết Kỷ nhị thiếu thấy thế nào với chuyện Barr thất thế ở Đông Nam Á, anh ta bị kẻ thù đuổi giết, hơn phân nửa thuộc hạ và địa bàn cũng bị mất.” Thấy Kiều Tịch uống rượu xong, Đường Mục nói với Kỷ Thừa An.
“Cái gì, Barr chết rồi?” Bác Thanh nghe vậy kinh ngạc hỏi.
Cặp mắt yêu quỷ của Đường Mục dời qua, nhẹ giọng nói: “Thế nào, các người còn không biết sao? Nơi đó đã sớm đổi gió rồi.”
Theo tầm mắt Đường Mục, Kiều Tịch cảm thấy áp lực trên người nhẹ đi, thầm thở dài, trường hợp như vậy quả thật là bức người, chẳng trách Kỷ Thừa An không cho cô đến.
“Barr chiếm hơn nửa thị trường thuốc phiện ở Đông Nam Á, lần này không biết sẽ như thế nào đây.” Đường Mục nhìn về phía Kỷ Thừa Vũ, “Không biết Kỷ thiếu giữ mảnh đất kia như thế nào.”
Tay Kỷ Thừa Vũ ở dưới bàn nắm thật chặt.
“E rằng bây giờ Đường tổng cũng không có cách gì thôi.” Kỷ Thừa An lạnh nhạt nói.
“Hả?” Đường Mục nhíu lông mày đen như mực.
Kỷ Thừa An nhìn về phía anh, bình tĩnh nói: “Nghe nói vị phu nhân thứ sáu của Đường tổng mới qua đời, đó là hòn ngọc quý trên tay nhà Côme, Barr chết rồi, Côme là có thể độc chiếm ngẩng cao đầu rồi, phu nhân chết thật là đáng tiếc.”
Đường Mục bình tĩnh nhìn anh, vẻ mặt cũng không thay đổi, thậm chí còn cười: “Tin tức của Kỷ nhị thiếu thực sự nhanh quá, tôi còn chưa công khai mà, nhưng quả thực, bông hoa xinh đẹp ấy đã khô héo, khi cử hành nghi lễ, mong Kỷ nhị thiếu vì tôi thương phu nhân tới đặt một bó hoa.”
“Đó là tự nhiên.” Kỷ Thừa An đáp.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Kiều Tịch thở nhẹ, rời khỏi bữa tiệc, đứng ở trước gương phòng vệ sinh trang điểm lại, sau đó lại dùng nước rửa tay, chống lên đá cầm thạch lại nặng nề thở dài, bữa tiệc như vậy thật là giày vò người ta, nhìn bọn anh nói chuyện cũng cảm thấy mệt mỏi rồi, tế bào não không đủ dùng.
Nhưng mà Đường Mục đó thật sự cưới sáu người vợ sao?
Còn là phu nhân thứ sáu?
A, quan hệ này thật phức tạp, vừa nghĩ tới đôi mắt của yêu nhân kia, mặc dù mỹ lệ, nhưng cứ có cảm giác bên trong như có huyết khí, mỗi lần nhìn thẳng vào mắt, đều cảm thấy có một dòng áp lực, làm cho người ta rất không thoải mái.
Két ——
Có một người bước vào phòng vệ sinh, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, khuôn mặt phương Tây, trang phục tinh xảo, đồ trang sức quý giá, thể hiện rõ thân phận người này không đơn giản.
Kiều Tịch vẫn cảm thấy cái từ mỹ lệ này rất vi diệu, nó và xinh đẹp có sự khác nhau rất lớn.
Xinh đẹp không có nghĩa là mỹ lệ.
Mỹ lệ chân chính là loại vừa nhìn đã thấy kinh sợ, hơn nữa bạn tùy ý nhìn một cái, sau đó lại ngẩng đầu nhìn tiếp, ánh mắt của bạn sẽ không tự chủ đuổi theo hình ảnh đó, cho đến khi người ta biến mất cũng nhớ mãi không quên.
Giống như đôi mắt của Đường Mục.
Rất dễ nhận thấy, người phụ nữ trước mặt gánh không nổi cái từ mỹ lệ này.
Tiếc nhất là thiếu mất một chút cảm giác và phong thái, đôi mắt màu nâu kia phiếm lửa giận nhìn chằm chằm Kiều Tịch.
Thật đáng tiếc, Kiều Tịch than nhỏ trong lòng.
Cầm khăn lụa lau tay, Kiều Tịch cúi đầu tránh tầm mắt của cô.
“Cô dựa vào cái gì chứ?” Người đẹp nói rất êm tai, nhưng ẩn chứa tức giận nên có phần run rẩy.
“Tôi hỏi cô đó!”
Muốn tránh mà không thể tránh, Kiều Tịch ngẩng đầu lên, “Tên vẫn chưa nói, như vậy quá thất lễ rồi.” Kiều Tịch nghênh chiến.
Cô không phải là một người nhát gan.
Người đẹp mím môi, dùng lỗ mũi hít hơi: “ Bá tước Thor Daria.” Nói xong hơi ngẩng chiếc cổ thon dài lên, cao ngạo nhìn Kiều Tịch.
Bá tước, chẳng trách gen tốt như vậy, nhất định là cướp đoạt thiếu nữ bình dân xinh đẹp, trong đầu không khỏi xuất hiện hình ảnh một người đàn ông Bá tước dẫn thị vệ trắng trợn cướp đoạt thiếu nữ xinh đẹp, Kiều Tịch thú vị nghĩ.
Thấy vẻ mặt người nào đó càng ngày càng khó coi, Kiều Tịch mới bình tĩnh nói: “Kiều Tịch, cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi không quan tâm cô tên gì, tôi ra lệnh cho cô rời khỏi anh ấy.” Một người phụ nữ nào đó căm hận.
“Ai?”
“Cô không xứng ngồi cạnh người đàn ông như anh.”
Có mệt hay không hả, nói thẳng tên đi, vừa nãy cô ngồi bên cạnh một đống người đàn ông đấy, Kiều Tịch cúi đầu, tò mò hỏi: “Cô nói là, bác Thanh?”
Vẻ mặt Kiều Tịch khẩu vị cô thật nặng nhìn người đối diện.
Sắc mặt Daria đanh lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chỉ An.”
A, quả nhiên hướng về Kỷ Thừa An.
Kiều Tịch cau mày, chán ghét, biết vậy cô nói sớm một chút đi, cứ phải vòng vo mãi, Daria nhìn thấy thế càng tức giận hơn, trên gương mặt xinh đẹp cũng ửng đỏ.
“Người phụ nữ như cô hoàn toàn không xứng ở bên cạnh anh ấy, nghe thấy không?”
Kiều Tịch cười cười không sao cả: “Không liên quan gì đến cô, ít nhất thân phận của tôi bây giờ là vị hôn thê của anh ấy, thân phận của cô là gì chứ?”
Trong lòng Daria vô cùng tức giận, từ nhỏ ngồi ở vị trí cao, cô hưởng hết quang vinh, cưng chiều chưa có ai dám dùng thái độ này nói chuyện với cô, nhưng dù sao được nuôi dạy đàng hoàng, để cho cô đè nén sự tức giận xuống, trên mặt cố gắng bình tĩnh, đáng tiếc đôi mắt thù hận kia đã phản bội cô.
“Cô Kiều, tôi muốn tốt cho cô thôi, thân phận giữa cô và An không có thể nào đi chung với nhau được.” giọng điệu Daria trở nên ôn hòa, cố gắng mềm hoá Kiều Tịch.
“Cám ơn, không cần.” Kiều Tịch không chịu thua cô.
Thái độ của Kiều Tịch làm cho Daria bùng nổ lần nữa, rốt cuộc căm hận la lên: “Cái người bình dân này, cô dựa vào cái gì mà ở cùng anh ấy chứ!”
Kiều Tịch không những giận mà còn cười, nhìn cô nở một nụ cười ưu nhã: “Có lẽ là tôi đặc biệt, có thể làm anh ấy vui vẻ, cho nên anh ấy yêu tôi.”
Là một người phụ nữ, bất luận cô có thân phận và tài sản ra sao, cuối cùng, cô cũng chỉ là một phụ nữ, mà đối với người đàn ông mình yêu thích mà nói, trọng yếu nhất chính là để người đàn ông mình yêu yêu mình.
Mà ở trong mắt Daria, người bình thường như Kiều Tịch, vĩnh viễn không thể có quyền lực, một điểm này, mới để cô căm hận.
“Cô ——!” Daria tức đến run cả người, chỉ tay vào Kiều Tịch nói: “Người phụ nữ thấp hèn, ở bên cạnh An còn tán tỉnh những người đàn ông khác, cứ cho rằng người khác không thấy, An sẽ biết tâm địa của cô thôi!”
“Vậy cô cứ từ từ mà chờ đi.” Kiều Tịch không thèm đếm xỉa, cười lạnh, ném Daria ra sau đầu.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Kiều Tịch chưa trở về đại sảnh, mà theo hành lang đi ra bên ngoài, bên ngoài là vườn hoa mông lung xinh đẹp trong đêm, cả những bộ đồ lộng lẫy trong bữa tiệc, giống như là cảnh tượng trong phim vậy.
Ánh trăng yên tĩnh, trường hợp như vậy ai sẽ lãng phí thời gian đi ra chứ, chắc chỉ có cô nhàn rỗi như vậy.
Kiều Tịch tìm được một chiếc ghế dài, ngồi xuống thở ra một hơi thật dài.
Quay đầu lại nhìn đại sảnh, trong đầu Kiều Tịch bỗng chốc sững sờ.
Đây chính là cuộc sống của Kỷ Thừa An? Cái gọi là xã hội thượng lưu?
Sau lưng truyền đến giọng nói có vẻ lưỡng lự, “Tiểu Hi?”
Kiều Tịch quay đầu lại, nhìn thấy người phía sau trong lòng rối rắm, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, “Không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Hoắc Dục đi về phía cô, bóng tối bị cây che mất dần dần mất đi, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, không ngờ tràn đầy vẻ chua xót.
“Em không nên tới nơi này.” Anh trầm tĩnh nói.
Kiều Tịch rũ mắt xuống, không nói gì.
“Em, bây giờ biết thân phận của anh ta rồi?” Hoắc Dục có chút chần chừ hỏi.
“Ừ.”
“Cam tâm tình nguyện sao?”
Kiều Tịch nhíu mày nhìn anh một cái, “Rốt cuộc anh muốn hỏi gì?”
Hoắc Dục tái mặt, “Em không nên ở cùng anh ta, nếu như anh ta quý trọng em, thì không nên để em đi đến nơi này.” Nói xong vẻ mặt anh tối sầm lại, giọng nói cũng thấp xuống, tự giễu nói: “Đúng rồi, anh không có tư cách nói với em lời như vậy.”
Kiều Tịch quay đầu, chậm rãi nói: “Là tôi tự nguyện tới, không liên quan đến anh ấy.”
“Em yêu anh ta?”
Trầm mặc hồi lâu, Kiều Tịch nói: “Có lẽ vậy! Ít nhất, tôi muốn ở cùng anh ấy, anh ấy cũng tình nguyện vì tôi thay đổi.”
Nếu để cô nói ra cô yêu Kỷ Thừa An, cô không nói được, dường như cô không cảm nhận được cảm giác yêu.
Cô không biết loại cảm xúc này có được gọi là tình yêu hay không nhưng ít nhất, cô có thể xác định mình thích anh, rất thích, cũng vượt qua khái niệm thích, nhưng loại cảm giác này có phải là tình yêu không, cô không biết.
“Nếu như em không yêu anh ta, tại sao muốn hy sinh đến đây, thậm chí còn tới nơi này, Tiểu Hi, chẳng lẽ em không biết người đàn ông ở cạnh em nguy hiểm cỡ nào sao?” Hoắc Dục ngồi cạnh cô, nhắc nhở từng câu.
“Anh đã sớm biết thân phận của anh ấy? Làm sao anh biết?” Kiều Tịch ngẩng đầu lên mở miệng hỏi anh, ép anh nói.
Hoắc Dục ngừng hô hấp lại, hai tay nắm chặt, mím môi.
Anh vẫn chưa quên lỗi lầm của mình với Kiều Tịch, cho dù hai người đã nói cắt đứt quan hệ, video hôm hai người chấm dứt lại trở thành vật an ủi anh, khuôn mặt dịu dàng của cô, sự bất đắc dĩ trong lời cô nói, bị cô đè nén trong lòng mâu thuẫn với đôi mày thanh tú, tất cả của cô đã trở thành phần đẹp nhất trong ký ức, bình thường nó được ẩn giấu ở một góc, bình thường không tiếng động, chỉ khi đến ban đêm không có ai, sẽ đau đớn.
Anh không ngờ đến đây lại nhìn thấy cô, cô trở nên xinh đẹp hơn, lại càng thêm xa vời, bí ẩn trong một góc con tim giống như thiếu mất gì đó, vô cùng đau đớn, dần dần máu ứ đọng.
“Thế giới của anh, chỉ có em, không muốn để em nhìn thấy.” Giọng của anh khàn khàn, chậm rãi nói ra.
Kiều Tịch cũng cảm nhận được sự đau xót của anh, dần dần hạ mắt thấp xuống, không biết sao lại nói một câu: “Xin lỗi.”