Bó Tay Chịu Trói

Chương 7: Chương 7: Chương 5




Edit: Hoa Hồ Điệp

Beta: Vân La

Hình thức kết giao sau khi hai người ở chung có thể dùng thành ngữ tương kính như tân để hình dung.

Một ngày kia, sau khi Kỷ Thừa An đáp ứng đề nghị kết giao đặc thù của cô liền bảo cho người đưa cô về nhà.

Kiều Tịch chuyển mình muốn tìm người lái xe, nhìn đến góc biên cửa có một người ngồi, thân hình cao lớn, tóc đen ngắn, cầm trong tay cái di động đang chơi chém hoa quả, đột nhiên anh ta tạm dừng trò chơi, trên tay bởi vì có mồ hôi nên cọ tới cọ lui bên trên quần áo. Kiều Tịch kỳ quái liền hỏi câu: “Hắc, anh làm gì thế?”

Người nọ ngẩng đầu giơ tay lên nói với cô: “Mài đao. . .”

Kiều Tịch: “...”

Người nọ lại nháy mắt mấy cái: “Kiều tiểu thư?”

Cô động tác cương trực gật gật đầu.

“Được rồi, lên xe đi!” Cầm điện thoại đứng lên, Kiều Tịch sửng sốt, trời ạ... Đây quả thực là người hiện thực giống gấu.

Tài xế thoạt nhìn rất tuổi trẻ, hơn hai mươi tuổi, thực khỏe mạnh, thân cao ước chừng 1m9 nhìn lâu đứng lên thể trọng (cân nặng) cũng phải 100 cân, không giống tài xế bảo tiêu mà cô tưởng tượng.

Từ cửa biệt thự nhìn hướng đoạn đường quốc lộ này dùng năm phút đồng hồ là đến nhà, trong thời gian này tài xế cũng cùng cô giới thiệu qua tình huống phát sinh.

“Ta gọi A Nhất, tiểu thư tên gì?” Phía trước, tài xế bày ra tươi cười sảng lãng hỏi cô.

“Bảo tôi Kiều Tịch là được rồi.” Cô mỉm cười.

A Nhất một bên xoay xoay tay lái một bên cùng cô trò chuyện, nửa ngày nói câu “Kiều tiểu thư phúc khí tốt a.”

Lời này là có ý gì? Kiều Tịch nghi hoặc nhìn anh.

“Tối hôm qua, thiếu gia nhà ta bị chị Trần đuổi ra, thiếu gia liền tìm quán rượu ngồi chơi, đúng dịp, tôi vừa ra cửa vụng trộm đi chơi một lúc rồi về thì cô đã xuất hiện rồi, đây đúng là duyên phận mà, cô xem, duyên phận người với người này chính là nói không rõ, nên gặp gỡ thì phải gặp gỡ.” A Nhất vừa cười một bên từ trong kính chiếu hậu nhìn Kiều Tịch.

Kiều Tịch nghe vậy cười cười, thần sắc không rõ: “ Lời này của anh như là tôi cố ý đánh lên thiếu gia nhà anh.”

A Nhất vội vàng cười làm lành giải thích: “Ai u, tôi ăn nói vụng về cô cũng chớ để ý, tôi chính là cảm thấy hai người rất có duyên phận chứ cũng không có ý khác.”

Trong lòng Kiều Tịch cảm giác có chút khác thường nhưng rất nhanh thân thể mỏi mệt quên đi mất , A Nhất tiếp tục nói: “Tối hôm qua, tôi liền nhìn thiếu gia nhà tôi ôm cô đi ra, tôi cả kinh thiếu chút nữa đem cái bánh nuốt vào bụng hết đi, ha ha, cô thực sự có phúc khí.”

Bởi vì mệt mỏi cũng không quá nghe rõ lời nói của A Nhất, cô tựa vào chỗ ngồi sau xe chậm rãi khép lại mắt lại nghỉ ngơi.

A Nhất ngoài miệng lại cũng không dừng: “Chúng tôi cùng ở trong phòng lớn như vậy, liền chỉ có thiếu gia, chị Trần còn có mấy người giúp việc quét tước, lần này xem ngài đến thường xuyên đến nhất định sẽ náo nhiệt hơn chút, đúng rồi, tôi hát cho ngài nghe đi, tôi biết ca hát, động này đánh thứ động này đánh thứ, núi lớn con cháu u ~ “

“Không. . . Không cần ! Cám ơn!” Tiếng hát thật đáng sợ... Thiếu chút nữa đem trái tim cô dọa đi ra.

Bất quá, cô phải thường đến sao, xa như vậy.

A Nhất không để ý tiếp tục nói: “Không hát cũng được, dù sao luôn có cơ hội ha, chúng ta chỗ kia hoàn cảnh im lặng, khí hậu cũng tốt, tôi hát một bài đi đến chân núi đều có thể nghe được, ha ha! Khuyết điểm nha, chính là xa chút, bất quá không sợ, cô muốn là muốn đến, gọi điện thoại tôi lập tức liền tiếp cô đi, cô xem được không?”

“Tốt...”

Quá một hồi lâu A Nhất dùng trịnh trọng giọng điệu nói: “Kiều tiểu thư, cô thật sự không cần tôi hát một khúc sao? Thực nâng cao tinh thần nga?”

Kiều Tịch: “...” Cái người này không gọi A Nhất gọi A Nhị đi!

Kỷ Thừa An cùng chị Trần đều bình thường mà, tại sao A Nhất có thể có như vậy?

Kiều Tịch thật sự là mệt mỏi, uyển chuyển cự tuyệt A Nhất ca xướng liền dựa vào phía sau ngủ.

Thông qua kính chiếu hậu A Nhất nhìn Kiều Tịch khẽ say ngồi ở phía sau, quyệt miệng, xem ra cơ hội anh thu nạp fan thiếu đi một cái, chỉ có thể chỉnh chỉnh dáng ngồi tiếp tục đi tiếp.

Ban đêm, Kỷ gia.

Chị Trần khẽ mở cửa thư phòng.

“Mời vào.” Âm thanh dễ nghe ở bên trong cửa vang lên.

Chị Trần đi vào, dưới ngọn đèn chói mắt, người đàn ông đang xem sách, chị đem tư liệu nhẹ nhàng đặt lên trên bàn: “Gia cảnh của cô gái ấy rất sạch sẽ, khi còn bé ở trong nhà thúc thúc lớn lên, thời điểm mười mấy tuổi trở lại bên người cha mẹ, thành tích vẫn rất tốt, cũng không có bất cứ bất lương nào ghi lại, thi đậu đại học A làm học sinh trao đổi một năm, tốt nghiệp xong công tác hai năm ở xí nghiệp nước ngoài. Về phần phương diện cảm tình, có một bạn trai kết giao nửa năm, một tháng trước đã chia tay, từ trên tư liệu xem là người thường, hẳn không phải là thuộc về người bên kia, duy nhất đáng giá hoài nghi chính là cô tại nước Mĩ làm qua học sinh trao đổi, nếu cô ở bên kia gặp được người nào đó cũng không phải không có khả năng, cẩn thận, sự tình còn chưa có cho ra kết quả.”

Kỷ Thừa An liếc ảnh chụp Kiều Tịch trên tư liệu một cái, nụ cười dịu dàng mặt trên cô làm người ta nghi ngờ: “Tiếp tục tra.”

“Được.”

Được đến trả lời chị Trần không có rời đi, mà là yên lặng thở dài: “Thiếu gia, có lẽ ngày hôm qua tôi không nên bức ngài ra ngoài.”

“Không quan hệ.” Kỷ Thừa An thản nhiên trả lời: “Sự xuất hiện của cô, có lẽ chỉ là ngoài ý muốn, hơn nữa, không nhất định là xấu.”

Trần tỷ lúc này mới cười “Vâng.” một tiếng, tâm cũng thoáng để xuống.

Cô biết, đây là ôn nhu có một không hai của thiếu gia.

Có lẽ chính như anh nói, Kiều tiểu thư xuất hiện cũng không khẳng định là chuyện xấu, ít nhất thiếu gia sẽ không cô đơn như vậy.

Chỉ cần, hoàn cảnh của cô đúng như trên tư liệu sạch sẽ như vậy liền tốt.

Đợi cho chị đi ra ngoài, Kỷ Thừa An vươn tay cầm lấy ảnh chụp trên tư liệu, ngón tay thon dài ở dưới ngọn đèn dừng lại tại trên ảnh chụp một chút, nhìn đăm chiêu, đem tư liệu toàn bộ thu vào trong ngăn kéo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.