Nghe xong, mặt Bạch Tô càng đỏ hơn.
Bạch Tô vội vàng dùng tay bưng kín hai bên gò má, nói, "Có thể là do vừa rồi ở trên xe bật lò sưởi quá mức, vừa xuống xe, nóng lạnh thay nhau, không thích ứng kịp liền đỏ mặt."
Cô cảm thấy lý do này của mình rất thuyết phục.
Kết quả nụ cười của Phó Vân Tiêu càng sâu hơn.
Hóa ra... Não của người phụ nữ nhỏ bé này không phải lúc nào cũng dùng được.
Nhưng hắn vẫn chọn cách phơi bày cô, cố ý dùng một nụ cười ân cần và bao dung hỏi, "Vậy, em nói xem bây giờ là tháng mấy? Xe tôi cần phải bật lò sưởi không?"
Với lời nhắc nhở này, Bạch Tô đỏ mặt tía tai, cô ngượng ngùng dời tầm mắt sang chỗ khác, cùng Phó Vân Tiêu nói một câu, "Chà, tôi hơi mệt, đi tắm trước đã."
Nói xong, cũng không chờ Phó Vân Tiêu đáp lại, liền chui nhanh vào trong phòng tắm.
Lúc đi tắm, Bạch Tô có thể cảm thấy được tim mình lúc này đập rất bất thường, đây tuyệt đối là vì cô đã có thái độ khác đối với Phó Vân Tiêu.
Nhưng, khi Bạch Tô tắm xong, liền bình tĩnh trở lại.
Cô không thể như vậy được.
Phó Vân Tiêu không để tâm, là vì Phó Vân Tiêu không hiểu được một đứa trẻ không có ba đáng thương như thế nào.
Có lẽ chỉ là vì bây giờ hắn mới gặp được Bạch Tiểu Bạch, Bạch Tiểu Bạch đã lớn nên rất biết cách làm người lớn vui vẻ, cho nên, Phó Vân Tiêu càng thêm yêu thích Bạch Tiểu Bạch.
Mộ Vãn Vãn thiệt thòi vì lúc này đứa bé vẫn còn trong bụng cô, có thể đem đến cho cô ấy vô số hoảng loạn và không tốt. Lúc này, chỉ có người mẹ chịu khổ, mà người cha lại không biết.
Bởi vì Bạch Tô từ nhỏ đã không có cha, con ruột của mình cũng không có cha, nên cô không hy vọng vì sự ích kỷ của mình mà cướp mất quyền có cha của đứa trẻ khác.
Tắm xong, cũng đã nghĩ thông suốt.
Sau khi Bạch Tô lau khô người, liền mặc một bộ quần áo ngủ đặc biệt bình thường, sau đó mở cửa phòng tắm ra.
Kết quả phát hiện Phó Vân Tiêu đang ở trên ghế sofa xem tài liệu, dáng vẻ cau mày này chắc hẳn là đang ở xem văn kiện.
Thấy Bạch Tô đi ra, hắn ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tô một cái, giải thích, "Tôi còn có chút việc cần phải xử lý, em có thể đi về phòng ngủ trước."
"Tôi không sao, tôi đợi anh."
Bạch Tô từ chối Phó Vân Tiêu, từ từ đi đến sofa, cầm một cuốn sách lên, một bên chờ Phó Vân Tiêu xử lý công việc, một bên đọc sách.
Phó Vân Tiêu bắt đầu không để ý đến Bạch Tô, hắn rất tập trung vào công việc.
Đến khi hắn xử lý xong công việc, mới ngẩng đầu nhìn Bạch Tô, phát hiện dáng vẻ cô cau mày đọc sách nhìn vô cùng đáng yêu.
Ý thức được ánh mắt của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô mới ngẩng đầu lên, hai gò má trong nháy mắt lại đỏ bừng, hỏi một câu, "Sao vậy? Xử lý xong công việc rồi sao?"
" Ừ."
Phó Vân Tiêu trả lời.
Lại nhìn về phía Bạch Tô.
Bạch Tô mím môi, đem sách bỏ qua một bên, lúc này mới nhìn Phó Vân Tiêu, nghiêm túc nói, "Tôi cảm thấy có một số việc, chúng ta cần phải làm rõ."
Thấy Bạch Tô kiên quyết như vậy, nụ cười Phó Vân Tiêu lập tức biến mất, cũng thay đổi thành biểu cảm như thường ngày.
Hắn chỉ lại đáp lại một chữ: Ừ.
Câu trả lời của Phó Vân Tiêu, càng làm Bạch Tô căng thẳng.
Cổ họng cô nghẹn lại, ngước mắt nhìn Phó Vân Tiêu, lên tiếng, " Phó Vân Tiêu, tôi cảm thấy tôi không thể để con của Mộ Vãn Vãn không có cha chăm sóc được, anh và cô Mộ tổ chức một đám cưới khác đi."
Dựa theo việc Mộ Vãn Vãn thích Phó Vân Tiêu như vậy, cho dù lần trước Phó Vân Tiêu đã làm tổn thương Mộ Vãn Vãn, chỉ cần anh giải thích, khẳng định có thể dỗ được cô.
Nhưng, Phó Vân Tiêu chỉ có chút không vui nhìn chằm chằm Bạch Tô, hỏi một câu, "Em muốn đem tôi đẩy về phía người khác?"
Mắt Bạch Tô khẽ run, có chút không biết phải làm sao.
Từ khi nào cô lại thận trọng như một cô gái nhỏ khi đối mặt với Phó Vân Tiêu như vậy?
Trước kia khi làm vợ của Phó Vân Tiêu, cô đều rất thoải mái!
"Bởi vì, trước kia tôi không có cha, Tiểu Bạch cũng không có cha, cho nên tôi biết không có cha khổ sở như thế nào."
Bạch Tô cúi đầu, giải thích.
Phó Vân Tiêu xử lý tài liệu xong, vốn dĩ chuẩn bị đem những tài liệu này xếp lại, lúc này, bàn tay đang cầm tài liệu liền dừng lại một chút.
"Bây giờ tôi cho Bạch Tiểu Bạch một người cha."
Phó Vân Tiêu giải thích.
Những lời này nói ra có chút gấp gáp.
Bạch Tô hơi sửng sốt một chút, cô cố tỏ ra rất bình tĩnh, cố gắng để giọng của mình trở nên ôn hòa, còn nói một câu, "Nhưng, làm như vậy sẽ không công bằng với đứa bé của Mộ Vãn Vãn."
Sau câu nói này, Phó Vân Tiêu đặt hết tài liệu xuống.
Ánh mắt hắn có chút không hiểu cùng khổ sở, nhìn Bạch Tô, nhìn Bạch Tô có chút... nao núng.
"Vậy tôi lấy Mộ Vãn Vãn, có công bằng với Bạch Tiểu Bạch không? Có công bằng với em không?"
Phó Vân Tiêu hỏi.
"Có công bằng với tôi không?"
"Chuyện này, vốn dĩ tôi chính là người làm sai, tôi làm sai, nên tôi có quyền lựa chọn việc tôi muốn làm. Hơn nữa, chẳng lẽ bởi vì đã từng yêu sai, liền không yêu mà ở bên cạnh một người cả đời vì trách nhiệm sao? Như vậy mới là không công bằng với Mộ Vãn Vãn, đối với bất kỳ ai cũng không công bằng!"
Bạch Tô giật mình, cô hoàn toàn không nghĩ tới Phó Vân Tiêu lại nói những điều này.
Cô do dự, không biết phải trả lời Phó Vân Tiêu như thế nào.
Run rẩy mang theo ngạc nhiên, cô không nói gì một lúc lâu.
Phó Vân Tiêu trợn mắt nhìn một hồi lâu, sau khi thấy Bạch Tô không lên tiếng, mới cùng Bạch Tô nói, "Thật ra thì trước kia tôi rất ghét loại người như ông Phó, cho nên tôi kiên quyết sẽ không làm người như vậy! Tôi muốn một mối quan hệ, có tình yêu."
"Nhưng sau đó, tôi phát hiện, tôi thật ra không yêu Mộ Vãn Vãn."
"Cho nên, tôi dường như đã hiểu được ông Phó rồi."
"Ở bên cạnh người mình động lòng, tôi không cảm thấy có gì sai cả, nếu như sai, vậy tôi sẵn lòng sai đến cuối cùng."
Phó Vân Tiêu nghiêm túc nhìn Bạch Tô, ánh mắt hắn nhìn Bạch Tô đầy ân cần và ưu tư.
Lòng Bạch Tô đã không có biện pháp diễn tả được sự bàng hoàng hiện tại!
Phó Vân Tiêu nói... Hắn chỉ muốn ở bên cạnh người làm mình động lòng.
Mà không phải là vì chịu trách nhiệm với Bạch Tiểu Bạch?!
Những lời này là có ý gì? Người làm anh động lòng... Là cô, Bạch Tô?
Bạch Tô siết chặt hai tay, không biết nên mở miệng thế nào.
"Phó Vân Tiêu, anh nói, anh động lòng với tôi?"
Những lời này của Bạch Tô rõ ràng đơn giản như vậy, nhưng cô ấp úng hồi lâu, mới nói ra được.
Hơn nữa lúc nói ra, cả hàm răng đều rung lên.
Phó Vân Tiêu nhìn về phía Bạch Tô, hắn không chờ Bạch Tô trả lời hắn những lời này, hắn bước về phía trước một bước, trực tiếp đứng trước mặt Bạch Tô, chìa tay ra, ôm lấy mặt Bạch Tô.
Một nụ hôn rơi xuống.
Nụ hôn này, vừa vội vàng vừa mang tính chiếm hữu.
Phó Vân Tiêu như muốn đem Bạch Tô hòa vào trong cơ thể mình vậy.
Thẳng đến khi cả hai thở hồng hộc, Phó Vân Tiêu mới buông Bạch Tô ra, cùng Bạch Tô nói một câu, " Ừ."
Lần này, Bạch Tô hoàn toàn ngu ngốc đứng ở đó, cô không biết phải đáp lại Phó Vân Tiêu như thế nào!