Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 156: Chương 156: Anh Phó thích kết hôn với ai thì cứ kết hôn với người đó!




Sau khi Phó Vân Tiêu giao ước với Mộ Vãn Vãn xong thì hắn rời khỏi biệt thự không chút lưu luyến.

Bộ phận quan hệ công chúng dưới tay của Phó Vân Tiêu rất mạnh, dường như chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể khiến các tin tức biến mất sạch. Mà một số tin không thể che giấu được thì lại dùng cách khác để cứu vớt.

Chỉ trong chốc lát, tin tức Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn kết hôn đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành phố A.

Mộ Vãn Vãn lên tiếng giải thích đó chỉ là mâu thuẫn nhỏ nhỏ giữa hai người, trong lúc nhất thời tức giận cô ta mới đăng đong trạng thái đó. Bên cạnh đó phía Phó Vân Tiêu cũng phối hợp lên tiếng thanh minh.



Mặc dù Bạch Tô nhận được điện thoại của Vương Tiểu Đồng kêu cô trở về, cô cũng đã từ chối thế nhưng Bạch Tô luôn cảm thấy Vương Tiểu Đồng đang ngầm ám chỉ cho mình điều gì đó. Thế là Bạch Tô vô thức cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm những tin tức mới nhất liên quan tới Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn.

Kỳ lạ là những tin tức trên mạng giống như có người đứng sau thao túng. Tất cả những scandal liên quan đến Mộ Vãn Vãn đều biến mất, thậm chí những bài báo không tốt viết về Mộ Vãn Vãn cũng không cánh mà bay.

Bạch Tô cảm thấy có chút khó hiểu. Ngoại trừ những tin tức ân ái và tham gia các hoạt động gần đây thì không còn bất kỳ tin tức nào liên quan tới hai người họ nữa cả. Mà vụ của Phó Cảnh Hoài và Phó Vân Tiêu gần đây cũng chỉ có chút đồn đoán chứ không nói rõ ràng.

Lúc Bạch Tô cầm điện thoại lên để tìm kiếm tin tức về Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn thì đột nhiên cô nhận ra mình vẫn còn đang để tâm tới Phó Vân Tiêu. Cô không thể tiếp tục như thế này được.

Vì thế Bạch Tô ép mình phải bỏ điện thoại xuống.

Thế nhưng cô bỏ điện thoại xuống chưa được 5 giây thì đột nhiên di động lại đổ chuông. Bạch Tô vội vàng cầm lên xem thì thấy người gọi tới là Phó Vân Tiêu.

Do dự…

Cô do dự một lát sau đó mới nghe máy.

Đến lúc Bạch Tô lên tiếng “alo” dường như cô mới nhận ra bản thân mình vẫn luôn mong đợi cuộc điện thoại này.

Thế nhưng đầu dây bên kia không phải là giọng nói của Phó Vân Tiêu. Thay và đó là một tiếng cười trong trẻo.

“Alo, chào Bạch Tô. Tôi là Mộ Vãn Vãn.”

Mới chỉ nghe chữ đầu tiên thôi Bạch Tô đã biết đó là Mộ Vãn Vãn rồi.

Cô lạnh nhạt nói: “Có việc gì không?”

“Vân Tiêu đã gửi thiệp mời đám cưới cho cô rồi, không biết cô đã nhận được chưa. Nếu như cô chưa nhận được thì tôi mời miệng thêm lần nữa vậy.”

“Không cần đâu. Tôi nhận dược rồi.”

Lúc Mộ Vãn Vãn đang định nói tiếp thì Bạch Tô đã nhanh nhẹn từ chối.

Mặc dù Mộ Vãn Vãn bị từ chối thế nhưng cô ta cũng không tức giận mà chỉ khẽ bật cười.

“Hy vọng cô Bạch có thể tới tham gia hôn lễ của tôi và Vân Tiêu. Nếu như cô bạch không tới thì hôn lễ của chúng tôi sẽ kém vui mất.”

“Vậy thì hôn lễ của cô Mộ phải kém vui thật rồi.”

Bạch Tô không hề tức giận, ngữ khí không mặn không nhạt mà đáp trả lại rất nhanh.

“Cô Bạch, tôi kêu Vân Tiêu cho máy bay sang đón cô nhé. Cô nhất định phải tới đó, không mất quá nhiều thời gian đâu.”

Mộ Vãn Vãn vẫn tiếp tục khiêu khích cô.

“Không cần. Bệnh tình của mẹ tôi cô Mộ cũng biết mà, bây giờ đang là thời kỳ then chốt nữa. Được rồi, nếu như cô Mộ không còn việc gì nữa vậy thì tôi cúp máy trước đây.”

Bạch Tô thậm chí còn không nghe Mộ Vãn Vãn nói gì thêm nữa mà đã cúp máy cái rụp.

Sau khi cúp máy Bạch Tô mới nặng nề thở ra một hơi.

Lúc này cô mới phát hiện ra… thực ra vừa rồi khi nói chuyện với Mộ Vãn Vãn cô đã nín thở trong vô thức.

Thậm chí cánh tay còn có chút run rẩy.

Cô vội vàng rót cho mình một cốc nước, sau khi uống một hơi cạn sạch cô mới có thể điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Thế nhưng đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông.

Trên màn hình hiển thị tên của Phó Vân Tiêu.

Bạch Tô do dự hồi lâu. Cô không muốn nghe máy.

Nhưng mà nếu không nghe máy thì cũng hơi kỳ.

Bạch Tô do dự một lát, cuối cùng cô vẫn bắt máy.

Bạch Tô không đợi Mộ Vãn Vãn nói mà cô đã lên tiếng nói trước: “Cô Mộ đừng gọi điện tới nữa. Tôi sẽ không tới tham dự hôn lễ đâu.”

Bạch Tô nói xong liền định cúp máy.

Thế nhưng lần này… đầu dây bên kia lại truyền tới giọng nói của Phó Vân Tiêu: “Bạch Tô, là tôi.”

Chỉ vỏn vẹn 4 chữ ngắn ngủi thế nhưng Bạch Tô cảm thấy hô hấp của mình đột nhiên như ngừng lại.

Thậm chí cô còn không biết mình phải trả lời Phó Vân Tiêu thế nào.

“Có chuyện gì không?”

Một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh hỏi một câu.

Phó Vân Tiêu không trả lời câu của của Bạch Tô mà lại hỏi cô một câu khác.

“Mộ Vãn Vãn gọi điện cho em à?”

“Ừm. Mời tôi tới tham dự hôn lễ.”

Thực ra Bạch Tô cũng không có lời nào muốn nói với Phó Vân Tiêu cả.

Dù sao trước khi qua Mỹ quan hệ giữa hai người họ cũng chẳng tốt đẹp gì. Thậm chí Bạch Tô còn có cảm giác Phó Vân Tiêu muốn làm cô bẽ mặt nên mới gửi tấm thiệp mời đó cho cô. Bây giờ thì không cần thông báo lại lần nữa rồi.

Thế nhưng bên kia vẫn truyền tới giọng nói của Phó Vân Tiêu: “Em có thể không tới tham dự hôn lễ thế nhưng tôi vẫn mong em tới.”

Câu nói này khiến Bạch Tô không muốn nói gì nữa, cô liền cúp điện thoại của Phó Vân Tiêu.

Thế nhưng sau khi cúp điện thoại Bạch Tô vẫn chưa hả giận.

Phó Vân Tiêu thực sự yêu chiều Mộ Vãn Vãn đến như thế sao? Chắc chắn Mộ Vãn Vãn muốn gọi Bạch Tô tới tham dự hôn lễ là để thị uy. Thế nhưng Phó Vân Tiêu cũng lại thông báo cho cô hết lần này tới lần khác.

Phó Vân Tiêu thật sự mong cô tới tham dự hôn lễ của hắn ư? Nhất định phải nhìn thấy cô đau khổ hắn mới vừa lòng ư?

Bạch Tô tức giận ngồi trên ghế sô pha, trong lòng muốn gửi hàng trăm hàng nghìn tin nhắn tới mắng chửi hắn.

Thế nhưng đột nhiên lại nhận được tin nhắn của Phó Vân Tiêu gửi tới. Nội dung tin nhắn không có gì cả, chỉ có địa chỉ nơi tổ chức hôn lễ.

Lúc này thì Bạch Tô không thể kiềm chế được nữa, cô cầm điện thoại lên sau đó gọi cho Phó Vân Tiêu. Phó Vân Tiêu vừa mới bắt máy, hắn còn chưa kịp nói gì thì Bạch Tô đã mắng té tát một trận.

“Anh Phó, tôi có hiểu được việc lúc tôi và Bạch Tiểu Bạch lâm vào nguy hiểm anh chọn cứu Mộ Vãn Vãn là vì anh yêu cô ấy.”

Bạch Tô hít thở một hơi thật sâu, cô cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể.

Sau đó cô tiếp tục nói: “Tôi cũng có thể được việc anh yêu cầu tôi trả nợ, thậm chí đuổi tôi ra ngoài. Đó là bởi vì vốn dĩ hôn nhân giữa tôi và anh Phó chỉ là một bản hợp đồng, ngoài ra không có bất kỳ quan hệ gì khác, anh Phó muốn làm gì đó là quyền tự do của anh!”

“Thế nhưng!”

Lúc Bạch Tô nói tới đây thì giọng nói của cô đã cứng rắn hơn rất nhiều, cô nghiêm túc nói với Phó Vân Tiêu: “Tôi và anh Phó đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Bây giờ anh Phó thích kết hôn với ai thì cứ kết hôn với người đó. Chắc chắn tôi sẽ không tới tham dự!”

“Nếu như cô Bạch không tới tham dự thì e rằng tôi phải lấy lại tiền viện phí bên Mỹ đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.